Đèn giao thông hiển thị màu xanh, Đằng Minh xi nhan cua trái, anh ta cất giọng lạnh lùng nói tiếp:
Tiệm gà rán chín giờ mới mở. Cô tới canh cửa à!?
Tôi đang thèm gà rán mà... Hay còn một tiếng nữa, tôi với anh đi dạo một chút không? Lý Lệ Nhã nghiêng người để gần Đằng Minh một chút cho dễ nói chuyện.
Cô muốn đi đâu?
Chỗ này gần trung tâm thương mại đó.
Đằng Minh không nói không rằng tăng tốc độ. Lý Lệ Nhã không phòng bị ngã ngửa ra ghế, đầu cô ấy va vào đệm dựa. Lý Lệ Nhã xuýt xoa, trừng mắt nhìn anh ta, miệng thầm chửi.
Tên Đằng Minh đáng ghét dám chơi mình!
Đằng Minh liếc Lý Lệ Nhã, khóe môi nở nụ cười nhạt, buông lời trêu chọc:
Không phải cô muốn tới trung tâm thương mại sao?
Anh có cần chạy nhanh vậy không? Lý Lệ Nhã mặt mày nhăn nhó.
Đằng Minh càng nhìn biểu hiện của Lý Lệ Nhã càng buồn cười, anh ta không sợ mà vẫn tiếp tục chọc tức cô ấy:
Đây không phải tôi có lòng tốt, chở cô đi nhanh một chút!
Ừ thì...thì cảm ơn! Lý Lệ Nhã hậm hực, trên đầu bốc khói. Cả người cô ấy đỏ bừng bừng, tưởng tượng chạm vào có thể làm bỏng tay.
Tới khu trung tâm thương mại, Lý Lệ Nhã bước xuống trước đợi Đằng Minh đi đậu xe. Cô ấy rảnh rỗi lại quầy kem gần đó, mua hai cây socola. Đằng Minh từ tầng hầm đỗ xe đi thang máy lên, anh ta tìm kiếm xung quanh, lại nhìn thấy cô ấy ngồi ở bậc cầu thang vừa ngâm ca vừa ăn kem. Đằng Minh bất giác mỉm cười, rồi giật mình nhận ra vội vỗ vào mặt một cái. Anh ta ra dáng nghiêm nghị đi tới, che miệng ho vài tiếng.
Lý Lệ Nhã quay lại, thấy Đằng Minh đứng ngay sau lưng. Cô ấy đứng dậy, tay kia đưa cây kem ra trước mặt anh ta:
Mua cho anh đó. Ăn đi.
Đằng Minh nhận kem, ánh mắt có gì đó không đúng nhìn Lý Lệ Nhã. Anh ta không tự chủ đưa tay lau miệng cho cô ấy. Lý Lệ Nhã ăn uống không ý tứ, kem dính quanh miệng, cô ta giờ nói là Lý Tổng sợ không ai tin, bộ dạng như con nít.
Anh làm gì? Lý Lệ Nhã ngạc nhiên, vội che miệng.
Cô bị dính kìa. Tôi là chùi giúp cô.
Cảm ơn. Anh cũng mau ăn đi, kem tan hết bây giờ.
Hai người họ đi dạo quanh khu trung tâm. Bình thường đối với phụ nữ không để tránh khỏi hai thứ là mỹ phẩm và quần áo nên là Lý Lệ Nhã có mua một chút đồ, chỉ là ba cái đầm, năm cái túi xách, hai đôi giày cao gót, một set dưỡng da và một hộp mỹ phẩm. Lý Lệ Nhã bước đi tung tăng, toàn bộ túi đồ đều là Đằng Minh đòi xách nên cô ấy cũng không khách sáo.
Vòng quanh hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng bọn họ cũng rời khu trung tâm thương mại đến tiệm gà rán KFC. Lý Lệ Nhã gọi hai suất đặc biệt, sau đó lựa chọn chỗ ngồi trên lầu gần cửa sổ. Trong lúc chờ đợi, Đằng Minh lướt điện thoại, còn Lý Lệ Nhã chống cằm, chân nghịch ngợm đá chân anh ta.
Anh lúc nào cũng làm việc thế?
Bộ cô không làm việc? Đằng Minh vẫn chăm chú vào chiếc điện thoại, không nhìn Lý Lệ Nhã.
Tôi cũng làm việc nhưng không tham công việc như anh. Đi ăn mà cũng việc, việc, việc.
Tôi còn chưa hỏi! Sao cô xuất hiện ở Lâm Thị? Đáng lẽ cô phải ở công ty chứ?
Chúng tôi có quan hệ thân thiết!
Đằng Minh bỏ điện thoại xuống, anh ta nhíu mày nhìn Lý Lệ Nhã nghi ngờ:
Quan hệ gì?
À... Không! Ý tôi là...là có người quen làm trong đó nên đến thăm. Lý Lệ Nhã nhất thời lỡ lời, suýt nữa nói ra quan hệ của cô và Lâm Tạ Phong. Cô ta lập tức lựa lí do khác để che mắt Đằng Minh.
Đằng Minh không biết có phát hiện điều gì không? Anh ta chỉ gật đầu, còn nói thêm:
Ăn xong, tôi chở cô về công ty.
Vừa dứt lời, đúng lúc nhân viên bưng đồ ăn cho bọn họ.