Trong chiều đó, Yến Nhi được về nhà, ả đi nhờ xe Ngã Định. Lưu Nhược Lam vì còn đi làm nên chỉ một mình Yến Nhi ở chung cư. Ả vào phòng, sắp xếp đồ vào tủ quần áo, cả người tắm rửa cho sạch sẽ. Yến Nhi chỉ ăn một ít bánh mì trắng trong tủ lạnh rồi uống thuốc bổ, trong đó có một loại dành cho thần kinh mà Lưu Nhược Lam lén trộn lẫn. Yến Nhi thừa biết, ả ném viên thuốc vào sọt rác.
Tôi biết cô muốn tốt cho tôi nhưng xin lỗi. Sau đó Yến Nhi thay đồ ra ngoài.
Yến Nhi đứng trên sân thượng của một tòa nhà đang thi công, ả cầm theo ống nhòm quan sát người đàn ông ở tòa nhà đối diện. Đằng Minh tập trung làm việc, dáng vẻ của một người lãnh đạo rất thu hút, Yến Nhi bất giác mỉm cười.
Tình yêu như ma lực khiến con người trở nên mù quáng, một khi đâm đầu vào thì không còn đường lui.
Em nhớ anh lắm. Anh có nhớ em nhiều như vậy không? Yến Nhi nói xong, cảm thấy nực cười mà tự chế giễu bản thân: Lại tự ảo tưởng, mày quan trọng lắm sao!?
Điện thoại trên tay rung chuông, ả lạnh giọng trả lời:
Sao rồi?
Mọi thứ chuẩn bị xong rồi. Lưu Nhược Lam ở đầu dây bên kia, cô ta thắc mắc hỏi thêm: Sao cô lại cần nhiều người như vậy?
Không có gì. Cô đừng bận tâm.
- -------------
Ở trường, tiếng trống cuối ngày vang lên, tới giờ tan học. Ly Ly đeo cặp, bình tĩnh đi ra khỏi lớp. Cô bé chờ ở ngoài sân, hai chân không yên đung đưa, ngồi ghế đá chờ Thẩm Tư Linh tới đón. Cô mặc một bộ đồ đơn giản màu xám, mái tóc đen cột cao, gót giày từ từ tiến đến gần chỗ Ly Ly, vẫn là Thẩm Tư Linh, vẫn là khuôn mặt ấy nhưng ánh mắt có gì đó không đúng. Cô ả cười nửa miệng, cố gắng tỏ ra thân thiện.
Ly Ly!
Mami! Sao lâu quá vậy? Ly Ly nhảy khỏi ghế, nhào tới ôm chân Thẩm Tư Linh như mọi khi.
Ta có việc cần chuẩn bị.
Cô ta đặt tay lên tóc cô bé, mạnh bạo mà xoa đầu. Ly Ly nhăn nhó đau đớn, hai tay cô bé nắm chặt tay ả muốn đẩy ra:
Mami, con đau!
Đau sao? Cô ta càng nói tay dùng thêm lực, khóe môi càng nhếch sâu.
Con đau quá! Ly Ly lùi ra sau, móng bấu vào bàn tay của ả.
Cô ả buông tóc Ly Ly, giận dữ giơ tay định tát cô bé nhưng bàn tay vừa đưa lên không trung thì ngừng lại, ánh mắt láo liên nhìn xung quanh, thầm mừng vì sân trường khá vắng.
Ly Ly sợ hãi rụt người:
Mami đáng sợ quá.
Cổ họng ho nhẹ, ả vội chỉnh trang lại bản thân, quỳ một chân ôm lấy Ly Ly:
Mami... Hôm nay hơi mệt.
Cô ta hấp tấp vội kéo cô bé ra khỏi trường, Ly Ly chạy theo sau suýt vài lần vấp chân ngã:
Con theo không kịp...
Nhanh theo ta về.
Kế hoạch bước đầu thành công!
Cô ta mạnh tay mở cửa sau, đẩy Ly Ly vào trong xe.