Cha Nuôi! Con Hận Người!

Chương 186: Chương 186




“Bác Lý là ai?”

“Mẹ của Lý Lệ Nhã.”

Thẩm Tư Linh ngạc nhiên, quay sang hỏi:

“Bác Lệ Kiều? Không phải anh nói bác ấy ở nước ngoài sao?”

“Mới về nước. Bác ấy sáng nay đã điện cho anh.” Lâm Tạ Phong vừa trả lời, mắt vẫn tập trung quan sát phía trước.

“Có chuyện gì hả anh?”

“Bác ấy nói Lý Lệ Nhã hai ngày nay đang buồn chuyện Đằng Minh, nên không biết cầu cứu ai ngoài bọn anh, hai người kia đang bận nên chỉ còn anh.”

“Chiều nay chúng ta đến Lý Gia hả?” Thẩm Tư Linh khá bất ngờ, trước giờ Lý Lệ Nhã mạnh mẽ như vậy mà.

Lâm Tạ Phong điều khiển vô lăng, dừng trước nhà hàng Nhật, anh tháo dây an toàn cho Thẩm Tư Linh.

“Em là con gái nên dễ dàng chia sẻ hơn. Anh con trai không giỏi mấy việc này.”

“Được rồi. Em biết rồi.”

Lâm Tạ Phong vòng qua mở cửa xe, đợi cô bước xuống, anh đóng cửa xe lại rồi tay ôm ngang hông cô đi vào bên trong. Ngay cửa vào nhà hàng, đứng hai bên, mỗi bên có ba nhân viên nữ mặc đồng phục theo phong cách Nhật Bản, bọn họ cúi người, chào bằng tiếng Nhật. Anh và cô được nhân viên đưa đến một căn phòng riêng biệt, trong đó có một cái bàn dài, xung quanh là nệm để ngồi, hai người ngồi đối diện nhau, hôm nay Lâm Tạ Phong để Thẩm Tư Linh tự quyết định, gọi món xong đưa menu cho nhân viên, cô ta nhận lấy rồi rời đi, cô lúc này mới hỏi thẳng anh:

“Anh kể cho em nghe đi. Chuyện gì?”

Lâm Tạ Phong mệt mỏi dựa lưng ra ghế, anh nhìn cô trả lời:

“Kể gì?”

“Chuyện chị Nhã và Đằng Minh đó.”

“Hai người đó nói gì nữa. Hôm qua bọn họ đi chơi còn vui vẻ lắm, mà tối về thành ra vậy đó.”

“Chắc có chuyện gì hả anh?” Thẩm Tư Linh dí người sát anh một chút, hai mắt mở to, nét mặt hóng chuyện thấy rõ, cô đang mong chờ câu trả lời.

“Đằng Minh từ chối tình cảm của Lệ Nhã.” Lâm Tạ Phong thở dài.

Thẩm Tư Linh há hốc miệng, không tin vào những gì mình nghe, thốt lên một tiếng:

“Ồ...”

“Em ồ cái gì?”

“Bất ngờ thiệt lun đó. Anh Đằng Minh không ngờ lại thẳng thừng như vậy.”

“Tính Đằng Minh như thế nào, anh biết rất rõ nhưng với chuyện này anh ta nên lựa lời mà nói thì hơn. Chuyện tình cảm, một câu nói thật có thể khiến các cô gái khác đau lòng, anh không bất ngờ nhưng với Lý Lệ Nhã thì lại khác... Xem ra Lệ Nhã là thật lòng với Đằng Minh, thế mà trước giờ anh cứ nghĩ cô ấy từ bỏ Hắc Tiệp chuyển hướng sang anh ta chỉ để vui đùa.”

“Anh làm như là hiểu rõ con gái bọn em vậy!? Con gái có nhiều cái cánh đàn ông không hiểu được đâu.”

Lâm Tạ Phong phì cười, búng vào mũi cô một cái:

“Khó hiểu.”

“Con gái nhiều khi đã yêu thì còn sợ chung thủy hơn đàn ông các anh đó.” Thẩm Tư Linh bĩu môi, quay mặt sang hướng khác.

Nhân viên vừa bưng đồ ăn đến chỗ bọn họ, cô ta cẩn thận bày lên bàn. Thẩm Tư Linh không quan tâm đến anh nữa, trong mắt cô bây giờ toàn là đồ ăn, những dĩa thức ăn bày trí rất đặc sắc, cô nhìn đến loá cả mắt, bụng đói meo. Đợi nhân viên rời đi, cô không ngần ngại cầm đũa gắp một miếng cá hồi chấm với nước tương cho vào miệng, hương vị lạ khiến cô không khỏi thốt lên:

“Ngon quá.”

“Đây là nhà hàng nổi tiếng nhất nước. Nhà hàng của Kiêu Gia, con trai của họ là khách Vip của Win club, nên coi như anh cũng có quen biết.”

“Trước em có ăn một lần nhưng không ngon bằng ở đây. Sau này chúng ta dẫn theo Ly nhi tới đây đi.”

“Em muốn sao cũng được nhưng con bé có ăn được đồ sống không?”

“Ly nhi ăn được Sushi.”

“Cuối tuần em nghỉ đi, anh sẽ tranh thủ xong việc rồi cả ba chúng ta cùng đi.” Lâm Tạ Phong gắp thức ăn cho Thẩm Tư Linh.

Thẩm Tư Linh không trả lời, cô chỉ gật đầu rồi tập trung ăn tiếp.

Sau hơn một tiếng, cả hai người dùng bữa xong, Lâm Tạ Phong đưa thẻ cho nhân viên tính tiền, cô và anh đi khỏi nhà hàng. Lâm Tạ Phong không về công ty MR mà lái thẳng đến Lý Gia.

Cổng lớn Lý Gia mở ra, anh chạy vào bên trong, vừa dừng trước ngôi biệt thự, từ trong nhà Lệ Kiều bước ra chào đón niềm nở:

“Tạ Phong đến sớm thế?”

“Dạ cháu chào bác.” Lâm Tạ Phong ôm Lệ Kiều, hai người chào theo kiểu phương Tây. Thẩm Tư Linh đứng bên cạnh, nhìn anh cô cũng cúi đầu chào Lệ Kiều:

“Cháu chào bác.”

“Đây là Tư Linh, vợ cháu phải không?” Lệ Kiều mỉm cười phúc hậu, bà nắm lấy tay cô.

“Dạ.”

“Con bé xinh đẹp quá.” Lệ Kiều xoa đầu Thẩm Tư Linh, cử chỉ dịu dàng khiến cô phần nào giải toả được căng thẳng.

“Cháu hình như mới hai mốt thôi phải không?” Lệ Kiều hỏi.

“Dạ bác.”

“Mới hai mốt tuổi mà làm chủ tịch của một công ty, cháu thật giỏi.”

“Dạ cảm ơn bác.”

“À hai cháu không đưa Ly Ly theo hả? Ở bếp có bánh, chắc cô bé sẽ thích.”

“Dạ Ly nhi đi học rồi bác. Để lần sau cháu sẽ đưa con bé tới thăm bác.”

“Nhớ nhé, bác sẽ làm thật nhiều bánh cho Ly Ly.”

“Dạ cháu biết rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.