Lý Lệ Nhã nhảy dựng lên, vẻ mặt kiên định, sự thay đổi đến chóng mặt của cô ấy khiến Thẩm Tư Linh có phần kinh ngạc, không phản ứng kịp.
Thẩm Tư Linh cười cười, ngượng ngùng kéo váy của Lý Lệ Nhã:
“Chị bình tĩnh lại.”
Lý Lệ Nhã nghĩ ra một ý hay, cô ta lập tức quay sang nhìn Thẩm Tư Linh khiến cô có phần giật mình, hai tay nắm chặt lấy tay cô, đôi mắt mở to nhìn sát vào cô, Thẩm Tư Linh cả người cứng ngắc. Lý Lệ Nhã nở một nụ cười đểu cáng rồi nói:
“Chị có kế này.”
“Chị muốn làm gì? Chị nói đi.” Cô nuốt một ngụm nước bọt, nhìn mặt Lý Lệ Nhã bây giờ trông khá đáng sợ khiến cô không dám nhúc nhích.
Lý Lệ Nhã cười phát ra tiếng khe khẽ, nói tiếp:
“Em nói Tạ Phong cho chị mượn vài tên đàn em đi.”
“Hả! Chi vậy chị?”
“Cứ cho chị mượn đi, tới lúc đó em sẽ biết.” Lý Lệ Nhã nháy mắt với cô.
Thẩm Tư Linh nheo mắt, nghi ngờ, cô không hiểu Lý Lệ Nhã đang muốn làm gì chứ. Nhìn thấy cô không tin tưởng mình, Lý Lệ Nhã vỗ vào vai Thẩm Tư Linh một cái:
“Em không tin chị hả?”
“Chị không nói cho em nghe thì sao em tin chị được.”
“Con bé này, chị đây mà không tin tưởng. Em yên tâm đi, chị chỉ mượn đàn em của Tạ Phong để làm cho Đằng Minh hiểu ra, chị sẽ không làm gì bậy bạ đâu.”
“Em coi như tin chị lần này.”
“Tư Linh, em tới đây với ai?”
“Em đi với anh ấy. Chị muốn gặp Phong không? Anh ấy dưới lầu.” Thẩm Tư Linh vừa nói vừa chỉ tay ra phía cửa.
“Vậy thì tốt quá! Thật đúng lúc.” Lý Lệ Nhã nhảy xuống giường, cô ấy mở tủ lấy quần áo, quay lại nói với Thẩm Tư Linh:
“Đợi chị chút.” Nói xong, Lý Lệ Nhã nhanh chạy vào phòng tắm.
Thẩm Tư Linh ở ngoài phòng không biết làm gì, cô đảo mắt nhìn xung quanh rồi mệt mỏi dựa vào thành giường, lấy điện thoại trong túi áo ra nhắn tin cho ai đó. Lát sau, Lý Lệ Nhã bước ra, trên người mặc váy ôm ngang đùi.
“Đi thôi!” Lý Lệ Nhã hấp tấp kéo Thẩm Tư Linh xuống lầu.
Ở dưới phòng khách, Lâm Tạ Phong và Lệ Kiều nói cười rất vui vẻ, hai người không để ý Lý Lệ Nhã và Thẩm Tư Linh đang đứng trên hành lang lầu hai. Bọn cô đi xuống cầu thang, đi rất nhẹ nhàng đến cả người nhạy cảm như Lâm Tạ Phong cũng không để ý, bọn họ đứng sau lưng Lệ Kiều, lúc này Lâm Tạ Phong mới nhìn thấy họ.
“Hai người xuống rồi.”
Lệ Kiều cùng lúc quay ra sau, nhìn thấy Lý Lệ Nhã tâm trạng đã tốt hơn nhiều bà cũng vui mừng.
“Các con mau ngồi đi.”
Lệ Kiều nắm tay Lý Lệ Nhã kéo cô ấy ngồi xuống cạnh bà. Lâm Tạ Phong nhìn Thẩm Tư Linh, đồng thời vỗ tay vào chỗ bên cạnh. Cô cũng nghe lời, ngồi bên cạnh Lâm Tạ Phong.
“Anh với bác nói gì mà vui thế?”
“Không có gì chỉ là chuyện bọn anh và Lý Lệ Nhã hồi còn trẻ.”
Lý Lệ Nhã quay sang nói nhỏ gì đó vào tai Lệ Kiều, bà vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô ấy rồi chào anh và cô đi lên phòng. Đợi Lệ Kiều rời đi, Lý Lệ Nhã mới đi thẳng vào vấn đề:
“Tạ Phong! Cho tôi mượn vài tên đàn em của anh đi.”
“Làm gì?”
Thẩm Tư Linh khều nhẹ Lâm Tạ Phong:
“Em không biết chị ấy đang muốn làm gì nữa? Chị ấy không nói cho em biết.”
Lâm Tạ Phong lạnh lùng nhìn Lý Lệ Nhã, anh đã phần nào đoán được kế hoạch của Lý Lệ Nhã, thẳng thừng nói:
“Cô muốn làm Đằng Minh ghen?”
Lý Lệ Nhã giật mình, vừa cầm ly Cocktail lên uống chưa kịp nuốt thì đã bị sặc. Cô ấy ngạc nhiên, hai mắt mở lớn nhìn Lâm Tạ Phong:
“Sao anh biết?”
“Hai chúng ta quen biết nhau không phải là mới đây. Tôi còn lạ gì cô.”
“Sao cái gì anh cũng đoán trúng hết vậy!? Thiệt là...”
“Cũng được thôi. Tôi sẽ giúp cô.”
“Thật hả? Cảm ơn nha.”
“Cô làm gì cũng phải chừng mực, đừng có quá đáng.”
Lý Lệ Nhã đưa ngón cái quẹt nhẹ cánh mũi, vẻ mặt có phần kiêu ngạo, khẳng định chắc nịch:
“Yên tâm, tôi biết phải làm gì mà.”
“Chính vì là cô nên tôi mới không yên tâm.”
“Anh xem thường tôi à?” Lý Lệ Nhã tức giận, khuôn mặt càng đỏ ửng.
“Cô thì tôi còn lạ gì.” Lâm Tạ Phong thừa cơ trêu chọc Lý Lệ Nhã, cô ấy tức giận khiến anh rất thích thú.
Thẩm Tư Linh ngồi bên cạnh, tay cứ liên tục nhéo vào eo anh từ phía sau, cô là muốn nhắc nhở anh nên chừng mực một chút nhưng anh chỉ nhìn cô rồi lại tiếp tục trêu tức Lý Lệ Nhã.
“Anh đợi đi.”
“Tôi đang chờ cô đây.” Lâm Tạ Phong khoanh tay, khuôn mặt đắc ý, khiêu khích Lý Lệ Nhã làm cô ấy càng quyết tâm hơn.
Thẩm Tư Linh cố nói nhỏ hết mức để đủ cho hai người nghe:
“Anh cứ chọc cho chị ấy giận lên vậy!? Khó khăn lắm chị ấy mới vui vẻ được một chút.”
“Em yên tâm đi. Anh làm vậy là có mục đích, em cứ chờ xem. Anh hiểu rõ con người Lý Lệ Nhã như thế nào mà.”
Thẩm Tư Linh không nói nữa, cô gật đầu, mặc dù trong lòng cô khá lo lắng. Hai người họ đang muốn làm gì chứ, không ai chịu nói với cô hết.