Cha Nuôi! Con Hận Người!

Chương 195: Chương 195




Chiếc xe vừa rời đi, thư ký của Lý Lệ Nhã vội vàng lấy điện thoại, ngón tay bấm một dãy số. Lý Lệ Nhã ở công ty, ngồi trên ghế xoay, trong lòng háo hức, tay cầm điện thoại không ngừng xoay, có vẻ cô ấy đang chờ cuộc gọi của ai đó, vừa nghe chuông reo, Lý Lệ Nhã liền bắt máy:

“Mọi chuyện sao rồi?”

“Dạ Đằng Tổng vừa rời đi ạ.”

“Được rồi, cô tranh thủ cho xong đi.” Lý Lệ Nhã cúp máy.

Cô ấy đung đưa cái ghế, dự tính một kế hoạch trong đầu, ánh mắt lóe sáng. Lý Lệ Nhã biết được hôm nay tới ngày anh ta kiểm tra kho xưởng, cứ mỗi tháng như thế, nên đã cho thư ký đi thăm dò. Ngoài ra, cô ấy còn biết rằng tối nay Đằng Minh sẽ hẹn gặp đối tác ở Win club. Lý Lệ Nhã nhếch môi:

“Thật là một nơi lý tưởng!”

...

Tại Win club, bảy giờ tối.

Trong căn phòng Vip, tách riêng biệt với không khí ồn ào, tung hô ngoài kia, âm thanh trong này mở vừa đủ nghe. Đằng Minh ngồi trên ghế sofa, bên cạnh anh ta chỉ có duy nhất thư ký, đối diện hai người là một người đàn ông rất điển trai, tuy không bằng Đằng Minh nhưng cũng có khá nhiều phụ nữ điên cuồng si mê.

Hắn ta cười nham nhở, ánh nhìn có phần kiêu ngạo, thứ chất lỏng màu đỏ óng ánh không ngừng chuyển động trong ly thủy tinh, ánh đèn rọi vào càng khiến nó lung linh, mờ mờ ảo ảo. Hắn uống một ngụm nhỏ, vẻ mặt thỏa mãn thưởng thức, cái vị cay cay nồng nồng ngấm vào từng dây thần kinh nơi đầu lưỡi, cổ họng rát rát, hắn hà một hơi thật đã. Đằng Minh cũng bắt đầu nhấm nháp ly rượu, hương vị này ngày nào anh ta chả uống, không có gì lạ. Đằng Minh đặt ly thủy tinh xuống bàn tạo ra tiếng động nhỏ, lạnh lùng nhìn người đàn ông, không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề:

“Kiêu Quang! Chuyện hợp tác của chúng ta bây giờ bắt đầu được chứ?”

“Tôi dễ mà. Anh muốn sao, nói thẳng ra đi.” Kiêu Quang nhún nhún vai, có vẻ hắn không quan trọng lần hợp tác này lắm. Thái độ hời hợt của hắn làm Đằng Minh rất khó chịu, anh ta vẫn kiên nhẫn ra hiệu cho thư ký đưa bản hợp đồng.

“Đây là hợp đồng bên chúng tôi, anh có thắc mắc gì không?”

Kiêu Quang cầm lấy, chỉ xem qua loa vài trang rồi nói:

“Tốt rồi, không cần sửa gì đâu.”

“Anh không có ý kiến gì sao?” Đằng Minh nhíu mày.

Kiêu Quang xua tay:

“Cần ý kiến gì chứ? Như thế này tôi đã thấy quá ổn rồi.”

Đằng Minh ho nhẹ ra hiệu, hất cằm về phía Kiêu Quang, thư ký lấy trong túi áo cây bút bi đưa cho Kiêu Quang, hắn rất nhanh vẽ vài nét điêu luyện vào ô trắng, rồi đẩy bản hợp đồng về cho Đằng Minh. Anh ta cầm hợp đồng, hài lòng mà kí vào, rồi lấy ra một tờ đưa cho Kiêu Quang giữ.

Lúc này ở bên ngoài, chiếc xe màu đen sang trọng, bóng loáng dừng phía trước Win club, bảo vệ ở đây lập tức mở cửa, xuất hiện đầu tiên là đôi chân thon dài trắng mịn, đôi giày cao gót màu bạc chạm mặt đất. Lý Lệ Nhã bước xuống một cách tao nhã, mặc một chiếc đầm màu trắng xẻ nửa bầu ngực khá táo bạo, thần thái của cô ấy thu hút không ít ánh mắt xung quanh, và không có gì lạ khi không ít cái nhìn ganh ghét của đám nữ nhân. Lý Lệ Nhã nhếch môi khinh thường, hất tóc đi lướt ngang qua họ, mùi nước hoa thoang thoảng, theo sau cô ấy là hai người đàn ông, không ai khác là đàn em của Lâm Tạ Phong. Cô ấy chọn một vị trí dễ nhìn thấy nhất, một tên đi gọi nước, tên còn lại ngồi bên cạnh, Lý Lệ Nhã vừa ngồi xuống, không ngừng đảo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm, không thấy Đằng Minh khiến cô ấy lo lắng.

Chẳng lẽ cô đã tới trễ, anh về mất rồi sao?

“Cô Lý, bây giờ chúng tôi phải làm gì?”

“Nãy giờ tôi chưa thấy anh ta, chúng ta đợi thêm một chút nữa đi.”

“Có khi nào cậu ấy về rồi không ạ?”

Lý Lệ Nhã tặc lưỡi, cầm ly nước lọc uống một hớp, cổ họng khô khan giờ đã được hạ hỏa, cô nói với hắn ta:

“Tôi nghĩ giờ này còn khá sớm, Đằng Minh không về sớm vậy đâu. Chúng ta đợi một chút nữa đi.”

“Tôi hiểu rồi.”

Ở trong phòng Vip, Đằng Minh thưởng thức rượu, bên cạnh anh ta không có lấy một cô gái trong khi tên Kiêu Quang thì hai, ba cô gái bên cạnh, cô thì mớm rượu, cô thì đút trái cây cho hắn. Nhìn cảnh tượng này thật khiến người ta chướng mắt, Đằng Minh hừ lạnh, mắt nhìn về cánh cửa, trong con người một tầng mơ màng.

Kiêu Quang cười há lên:

“Đằng Tổng! Sao hiền vậy? Ở đây có rất nhiều cô gái xinh đẹp, anh không lựa một cô đi.”

“Không thích!” Đằng Minh trả lời cộc lốc.

“Sao anh nhạt nhẽo thế? Tuổi trẻ phải có nhiều phụ nữ mới vui chứ.”

“Đó là đối với tôi lúc trước, còn bây giờ thì không!”

“Ố ồ vậy là trước kia anh cũng ăn chơi giống tôi rồi. Sao nay lại hiền thế? Hay là...” Kiêu Quang ngừng một chút, hắn mỉm cười, đôi mắt nheo lại: “Có ai làm anh thay đổi?”

Đằng Minh như bị nói trúng tim đen, anh ta chột dạ, uống hết ly rượu, đứng phắt dậy định ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.