Cha Nuôi! Con Hận Người!

Chương 202: Chương 202




Lâm Thị.

Lâm Tạ Phong hai chân vắt chéo, đang nhâm nhi tách cà phê trong phòng làm việc, anh ngồi trên chiếc ghế xoay êm ái quay lưng về phía cửa, ánh mắt nhìn ngắm cảnh buổi sáng sớm của thành phố, ngón tay không ngừng gõ từng nhịp trên thân ly sứ tạo ra tiếng động vừa đủ nghe rất bắt tai.

Cạch!

Phía sau đột nhiên truyền tới tiếng mở cửa, người đó ngang nhiên bước vào. Lâm Tạ Phong vẫn ung dung, ngồi tận hưởng khoảng thời gian nghỉ ngơi, cũng không thèm quan tâm đó là ai.

Hắc Tiệp kê hông bên mép bàn, tay chống đỡ cơ thể nặng nề, anh ta nhìn Lâm Tạ Phong, tay lấy cây bút trong hộp ném về phía anh. Lâm Tạ Phong đột nhiên thay đổi nét mặt, ánh mắt trở nên sắc bén, chỉ dùng hai ngón đã bắt lấy cây viết bi.

“Mới sáng sớm đã muốn ám sát tớ à?”

“...” Hắc Tiệp im lặng, khuôn mặt không có cảm xúc nhìn anh.

Lâm Tạ Phong một chân rất nhanh đẩy ghế xoay một vòng, đối diện với Hắc Tiệp, tay nhẹ nhàng đặt ly cà phê xuống dĩa sứ, ánh mắt như chim ưng liếc nhìn anh ta.

“Sao? Mới sáng qua đây làm gì?”

“Tuần sau là Tào Khê tốt nghiệp.”

Lâm Tạ Phong nhíu mày:

“Thì sao? Cậu nói thẳng ra đi.”

“Cậu biết Tào Khê tốt nghiệp xong là tớ và cô ấy sẽ đám cưới, sau này sẽ có con. Bọn tớ chỉ mới ra mắt gia đình hai bên, tớ còn chưa học cách làm chồng. Cậu biết, cậu chỉ tớ đi.” Hắc Tiệp có hơi gượng gạo, đến cả nói chuyện cũng không dám nhìn thẳng vào mắt anh, lần đầu tiên anh ta nói ra những lời này, không giống phong cách thường ngày của Hắc Tiệp tí nào.

Lâm Tạ Phong buồn cười, nhún nhún vai, anh dựa người ra sau, hơi nghiêng sang một bên, một tay che miệng, hai cánh môi mím chặt để tiếng không phát ra ngoài.

“Cậu đừng có cười!” Hắc Tiệp nâng giọng cảnh cáo.

Lâm Tạ Phong vẫy tay, lắc đầu anh không cố ý nhưng miệng lại cười như được mùa. Ngước nhìn sắc mặt Hắc Tiệp xám xịt, anh đằng hắng để lấy giọng, nói:

“Có phải cậu không vậy? Tự nhiên lại đòi học cách làm chồng?”

“Kệ tớ!”

“Tần Hạo là người đám cưới sớm nhất trong ba đứa, sao cậu không khỏi cậu ta?”

“Tớ hỏi rồi... Cậu ta kêu tớ cứ cư xử bình thường, không cần phải quá chú trọng mà tớ mới gặp mặt ba mẹ Tào Khê, chưa tiếp xúc nhiều. Cậu biết tớ ở trong Hắc Đạo, gia đình Tào Khê thuộc gia giáo, cách cư xử hai bên rất khác nhau.”

“Không ngờ nhỉ, trước đây cậu từng nói sẽ ở như vậy suốt đời.”

“Không phải một mình tớ, có hai cậu nữa! Hai cậu bây giờ có vợ có con hết rồi, còn một mình tớ.”

“Thì hai người cũng sắp kết hôn rồi.” Lâm Tạ Phong thở ra một hơi dài, rời mông khỏi chiếc ghế đệm, bàn tay lướt qua cạnh bàn. Anh tiến tới quầy rượu trưng cất, mở tủ lấy ra chai rượu quý hiếm và hai ly thủy tinh, rót cho Hắc Tiệp một ly, anh một ly.

“Tớ muốn cả hai sẽ ở bên nhau đến suốt đời kìa, mà tớ lo sợ bản thân không biết nắm giữ.”

“Thôi nào, cậu lo xa quá rồi. Chỉ cần hai người thật lòng yêu nhau thì bao nhiêu sóng gió cũng vượt qua hết, giống như tớ với Tư Linh cậu thấy giữa hai bọn tớ xảy ra rất nhiều chuyện, có những chuyện không thể tha thứ được nhưng cuối cùng hai người vẫn hướng về đối phương.” Lâm Tạ Phong hạ thấp âm giọng, một chút lắng đọng trong tâm trí, ánh mắt thoáng qua tia buồn bã, cảm giác tội lỗi lại dấy lên trong lòng, cứ mỗi lần nhớ về những gì xảy ra Lâm Tạ Phong không thể nào tha thứ cho bản thân, dù biết Thẩm Tư Linh đã rộng lượng bỏ qua nhưng cắn rứt lương tâm vẫn ám ảnh anh mãi.

“...” Hắc Tiệp đung đưa ly rượu trong tay, nhìn chằm chằm thứ chất lỏng màu hổ phách không ngừng chuyển động, một chút hình ảnh phản chiếu của anh ta trong ly thủy tinh, một phút đăm chiêu, suy nghĩ về chuyện tương lai.

“Tớ đã hiểu! Có lẽ lần đầu biết yêu nên tớ không tự tin vào bản thân. Cậu nói đúng, chỉ cần hai người thật lòng thì dù bao nhiêu sóng gió cũng sẽ về bên nhau...” Hắc Tiệp nhấm nháp ly rượu, đồng thời hướng mắt sang Lâm Tạ Phong, nói tiếp:

“Tớ biết cậu vẫn còn áy náy với Tư Linh, đừng lo nữa. Tư Linh đã tha thứ cho cậu rồi mà, cậu nên lo tương lai của hai người kìa. Nói đi! Chừng nào có đứa thứ ba?” Hắc Tiệp khều khều Lâm Tạ Phong.

“Không biết! Tớ cũng mong lắm nhưng Tư Linh chưa muốn.”

“Cậu thuyết phục em ấy đi.”

“Cậu nghĩ tớ không có chắc? Đêm nào tớ cũng cố tình không bảo hộ thế mà cô ấy lại nhớ ra.”

“Cậu nghĩ Tư Linh là ai mà cậu còn muốn lừa em ấy?”

“Đừng nói nữa! Để mọi chuyện tự nhiên, khi nào cô ấy muốn thì sẽ có... Cậu nên lo cho đám cưới của cậu đi, dự định khi nào?”

“Đầu tháng sau. Đợi cô ấy thi xong, hai bọn tớ sẽ đi thử đồ cưới.”

Lâm Tạ Phong đưa lưỡi liếm nhẹ môi dưới, tay khoác vai, nháy mắt với Hắc Tiệp:

“Cậu sắp có chuyện vui, tối nay được không?”

“Gọi Tần Hạo đi!”

“Được rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.