Cha Nuôi! Con Hận Người!

Chương 205: Chương 205




Thẩm Tư Linh ngồi trong quán cà phê, vẫn là vị trí gần cửa sổ, nơi dễ thấy mọi thứ ở bên ngoài. Ly nước ép đã vơi đi một nửa, cái ghế đối diện cô trống không, hình như Thẩm Tư Linh đang đợi ai đó. Cô lướt tin tức trên điện thoại, thỉnh thoảng có ngước nhìn ra ngoài, phía đối diện là trường đại học, trước cổng người người đậu xe rất đông. Hôm nay là ngày thi để xét bằng tốt nghiệp, Tào Khê cũng vậy, cô ấy đang ở trong đó, Thẩm Tư Linh thì ở ngoài chờ. Quán cà phê càng ngày càng đông, khách chủ yếu là sinh viên. Cô kéo màn hình xuống xem giờ, sắp xong rồi, còn mười phút nữa thôi.

Ting... Ting... Ting...

Tiếng chuông kết thúc giờ làm bài, chỉ vài phút sau, tất cả sinh viên nườm nợp ùa về. Hơn ngàn sinh viên chật kín cả con đường, phải khó khắn lắm Tào Khê mới thoát khỏi dòng người đông đúc, cô ấy băng nhanh qua đường, chạy về phía quán cà phê. Vừa vào cửa cô đã nhanh gọi, kịch liệt vẫy tay, Tào Khê nhìn một lượt xung quanh cuối cùng thấy Thẩm Tư Linh ngồi trong góc. Tào Khê đặt nước xong, cầm theo bảng số lại chỗ cô, cô ấy ngồi phịch xuống ghế vì quá mệt, chỉ kịp để cái cặp xuống đất. Sáng nay Tào Khê thi một lúc hai môn, môn nào môn nấy điều dài như con đường thỉnh chân kinh, mất rất nhiều thời gian để Tào Khê nhớ được những ý chính.

“Mệt không? Uống đỡ đi.” Thẩm Tư Linh đẩy ly nước lọc sang cho Tào Khê, cô ấy không khách sáo cầm uống cái ực hết sạch.

Đúng lúc nhân viên bưng nước ra, Tào Khê gọi một ly cà phê sữa, đặc biệt có thêm kem trên bề mặt. Tào Khê khuấy đều, uống một chút cảm nhận vị đắng nơi đầu lưỡi, rồi xuống tới cổ họng.

“Cậu ăn gì chưa?” Tào Khê.

“Chưa! Tớ đợi cậu nè, cũng may trường cậu gần công ty tớ.”

“Hơn mười hai giờ rồi, chúng ta kiếm gì đó ăn đi, tớ thi xong cũng đói quá trời.” Tào Khê nhăn mày, tay xoa xoa cái bụng trống rỗng.

Thẩm Tư Linh ho khẽ, ánh mắt nhìn xuống ly cà phê còn khá đầy:

“Cậu xử xong ly cà phê này đi rồi muốn đi đâu đi.”

“Nhanh mà, nhìn đầy vậy thôi chứ tớ uống cái một là hết.” Tào Khê trề môi, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn ly cà phê, bàn tay úp đi một đường thẳng dài, xem ra nhiêu đây chả nhằm nhò gì với cô ấy cả. Thẩm Tư Linh nhìn hành động hài hước, cô buồn cười, từ miệng phát ra tiếng cười không quá to nhưng cũng đủ làm kinh động đến những người xung quanh, đến lúc nhận ra ai cũng nhìn về phía bọn họ. Thẩm Tư Linh xấu hổ, hai cánh môi mím chặt, tay vội che miệng cố không cho tiếng phát ra ngoài nhưng mà buồn cười quá chịu không nổi, lại thêm biểu cảm không giống người của Tào Khê thì làm sao cô nhịn được.

“Lẹ... Lẹ... Cậu mau uống hết đi rồi ra khỏi đây, tớ xấu hổ quá nè.”

“Có gì đâu! Bình thường! Đây là quán cà phê mà.”

“Nhưng người ta đang ôn bài cần không gian yên tĩnh, tớ thấy tụi mình ồn quá.” Thẩm Tư Linh nói nhỏ vừa đủ cho hai người nghe.

“À à được rồi, tớ vô ý quá.” Tào Khê gật gật, tranh thủ uống cho hết.

Gần một giờ chiều, hai người mới ra khỏi quán cà phê, Tào Khê đứng đợi phía trước. Thẩm Tư Linh nhanh lái xe tới trước mặt cô ấy, mở khóa cửa cho Tào Khê. Trên đường đi, Thẩm Tư Linh vừa lái xe vừa kiếm chuyện để hỏi, không khí trong xe đã ngột ngạt mà còn yên lặng nữa chắc cô chết mất.

“Chiều cậu có thi không?”

“Không! Tuần sau tớ thi hai môn nữa là xong.”

“Vậy chút ăn xong cậu gọi Hắc Tiệp lên đón à?”

“Ừm, cậu còn phải về công ty mà.” Tào Khê tranh thủ khoảng thời gian trên xe, cô ấy lấy sách vở ôn bài một chút.

“Vậy để tớ chở cậu về công ty luôn rồi gọi Hắc Tiệp lên đón, đằng nào hai người chả đi ngang qua.”

“Ừ tùy cậu.”

Thẩm Tư Linh nhanh chân đạp thắng dừng đèn đỏ, đường hơi kẹt xe, từ đây tới chỗ ăn chắc cũng mười lăm phút, nắng buổi trưa lại khá gắt. Cô đóng hết cửa xe đồng thời nhấn nút tăng nhiệt độ máy lạnh, không khí mát khiến cơ thể cũng dễ chịu. Hết đèn đỏ chuyển qua đèn xanh, cô đạp ga phóng đi.

“À cuối tuần này mẹ chị Nhã mời tụi mình qua dùng bữa đó, cậu biết chưa?”

“Thật hả? Sao tớ không nghe ai nói gì hết?”

“Bác Lý mới mời sáng nay, Tạ Phong nói lại với tớ. Chắc do cậu thi nên Hắc Tiệp chưa kịp báo cậu biết.”

“Bác ấy có nói mời dịp gì không?”

“Bác ấy ở bên Mỹ lâu lâu mới về nên chắc là muốn mọi người hội tụ một bữa.”

“Cuối tuần! Tớ sẽ tranh thủ ôn bài cho tới ngày đó.”

Hai người đã tới nơi, chiếc xe dừng phía trước một khu ẩm thực nổi tiếng, thật ra cô và Tào Khê vẫn chưa biết ăn cái gì nên quyết định đến đây, ở đây nhiều đồ ăn có thể tha hồ chọn. Tào Khê bước xuống trước, đợi cô đi gửi xe, chỗ gửi xe ở tận trong hầm khá xa. Thẩm Tư Linh phải mất hai mươi phút để cầm trên tay cái thẻ xe, thêm thời gian đi bộ đến chỗ Tào Khê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.