Cha Nuôi! Con Hận Người!

Chương 213: Chương 213




Ly Ly và Tần Lãnh Nhi ở trong bếp ăn ngon lành, kem dính tèm lem quanh khoé miệng và dính cả trên chóp mũi. Lệ Kiều lấy giấy khô lau cho hai đứa, nhìn bọn chúng ăn mà vui trong lòng.

“Hai đứa ăn từ từ thôi. Bà còn nhiều lắm.”

“Dạ tụi cháu cảm ơn bà Lý.” Hai đứa đồng thanh nói, lại tiếp tục ăn một cách ngấu nghiến.

Lệ Kiều để hai cô bé trong bếp, bà đi ra phòng khách, đứng bên cạnh Đằng Minh. Lệ Kiều nhân lúc không ai chú ý, bà lén khều nhẹ vai anh ta. Đằng Minh vừa quay sang nhìn, bà liền chỉ ra ngoài sân. Anh ta gật đầu hiểu lý, Lệ Kiều đứng dậy đi ra trước, lát sau Đằng Minh cũng nhân lúc không ai để ý vội đi ra ngoài.

Ở ngoài sân, Lệ Kiều đứng khoanh tay, quay lưng, ánh mắt nhìn xuống chậu hồng. Đằng Minh chậm rãi bước tới, đứng sau lưng bà, anh ta nhẹ nhàng cất giọng:

“Bác gọi cháu?”

Lệ Kiều nghe thấy, xoay người lại, nhìn anh ta có phần nghiêm khắc, nói:

“Số hàng công ty cậu giao hôm qua tôi đã kiểm tra.”

“Có chuyện gì sao bác?” Đằng Minh vẫn rất là bình tĩnh, đối diện trước một con người khó tính trong công việc lại còn là mẹ vợ tương lai của anh ta.

Lệ Kiều thở ra một hơi dài, bà từng bước tiến lại gần, ánh mắt sắc bén nhìn vẻ mặt Đằng Minh:

“Trong đó có một vài có vấn đề, cậu giải thích sao đây!? Nếu hàng không đạt tiêu chuẩn, tôi không thể xuất ra nước ngoài!”

“Về vấn đề này! Trước tiên cháu xin lỗi bác, bên công ty cháu đã làm ăn thất trách. Số hàng đó cháu sẽ cho người thu hồi, cháu sẽ làm việc lại với bên kho xưởng.”

“Bác không có ý trách gì cháu nhưng cái này bác nói cho cháu biết để cháu rút kinh nghiệm, hàng xuất ra nước ngoài cần phải kĩ lưỡng đến từng chi tiết, không giống như hàng đi trong nước. Vì mình cũng giống như đại diện đưa sản phẩm nước mình để tiếp cận với những nước khác vậy, chỉnh chu là điều cần thiết.”

“Không sao bác, đây là do nhân viên bên cháu làm ăn có sơ sài, hàng của công ty cháu nhất định cháu sẽ có trách nhiệm.”

Lệ Kiều gật đầu hai cái hài lòng với thái độ của Đằng Minh, tay vỗ vỗ vai anh:

“Bác rất hi vọng ở cháu, nghe Lệ Nhã kể về cháu, bác thấy cháu là một người lãnh đạo đa tài, bác mới đồng ý hợp tác với cháu.”

“Cháu biết rồi ạ.” Đằng Minh cúi mặt, hai tay nắm lại để hai bên đùi.

Lệ Kiều đột nhiên nở nụ cười muốn phá bỏ không khí căng thẳng giữa hai người, tay bà nhẹ sờ vào cánh hoa hồng yếu ớt, như sợ nó tổn thương.

“Bác nghe Lệ Nhã nói hai đứa dự định tháng sau phải không?”

“Dạ nếu không có gì đột xuất thì bọn cháu sẽ đám cưới vào đầu tháng ạ.” Đằng Minh liếc nhìn hành động của Lệ Kiều, nâng niu như vậy chắc hẳn chậu hồng này rất quan trọng với bà, màu hoa đỏ rực tựa như màu máu.

“Bác ủng hộ, cháu nhanh nhanh rước Lệ Nhã giùm bác đi.“. Truyện Đông Phương

“Bác có vẻ gấp gáp quá?”

“Con bé cứ ở vậy suốt, bác cứ lo con bé không chịu lấy chồng làm sao bác có cháu bồng, bác chỉ có Lệ Nhã là con một thôi.”

“Dạ bác yên tâm đi, cháu sẽ giúp bác có sinh đôi cho hai bác mỗi người bồng một đứa.”

“Tốt! Tốt lắm! Để bác nói cho cháu mấy cái sở thích của con bé, sau này cháu lo mà liệu.” Lệ Kiều quắc tay, Đằng Minh cũng ngoan ngoan sát lại gần bà.

Lệ Kiều và Đằng Minh thì thầm to nhỏ.

Lý Lệ Nhã trong phòng khách đã thấy làm lạ, mẹ cô và anh đều mất tích, cô ấy ngó vào trong bếp cũng không có, lúc đi ra lại thấy loáng thoáng bóng dáng hai người từ đằng xa. Lý Lệ Nhã nheo mắt quan sát, nhìn biểu hiện hai người là cô xác định chuyện có liên quan đến cô rồi. Lệ Kiều còn miệng sát vào tai Đằng Minh làm cô ấy càng nghi ngờ, Lý Lệ Nhã bĩu môi, âm thầm quan sát.

“Này con làm gì thế?” Lý Gia Quốc ngồi trên sofa thì thấy Lý Lệ Nhã đang thập thò ở cửa, khuôn mặt hướng ra ngoài sân.

“Con đang quan sát mẹ với Đằng Minh, hai người này không biết có bí mật gì mà phải ra tận ngoài kia? Con nghi bọn họ đang nói về con.”

“Con bé này! Con rảnh quá ha!? Có gì thì ra thẳng đó hỏi.” Lý Gia Quốc rời mông khỏi cái sofa êm ái, vừa đi vừa nhìn theo cô. Lại gần cửa, ông không thương tình gõ mạnh vào đầu Lý Lệ Nhã. Cô ấy mếu máo, hai tay ôm đầu, ánh mắt oán trách nhìn ông:

“Ba đừng gõ đầu con. Chẳng lẽ giờ con ra hỏi, lỡ không phải thì sao? Con quê chết.”

“Vậy đừng nhìn nữa, nhiều chuyện! Người ta nói gì kệ người ta.” Lý Gia Quốc nói xong kéo cô ấy ngồi lại chỗ cũ.

Lát sau, Lệ Kiều và Đằng Minh đi vào, hai người cười rất vui vẻ, không để ý có người ở một góc nhìn bọn họ. Đằng Minh sau khi đỡ Lệ Kiều ngồi xuống, lúc này mới để ý tới Lý Lệ Nhã, anh ta vừa nhìn sang cô ấy lại bị biểu cảm của cô ấy làm giật mình. Lý Lệ Nhã nghiêm mặt, híp hai mắt lại, trông bộ dạng khác nào tra khảo tù nhân không. Đằng Minh ngồi bên cạnh cô ấy, vừa đặt mông xuống đã hỏi:

“Làm cái gì mà nhìn ghê thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.