Cha Nuôi! Con Hận Người!

Chương 217: Chương 217




Hơn một tiếng đồng hồ bọn họ đợi ngoài phòng chờ, trong phòng thay đồ Thẩm Tư Linh hết chỉnh váy cho Lý Lệ Nhã rồi tới Tào Khê, chỉnh lại phần ngực rồi tà váy.

“Xong rồi đó, chị với Tào Khê đi ra được rồi.”

Vừa vén tấm màn trắng, Lý Lệ Nhã và Tào Khê xuất hiện trong bộ váy cưới tinh khôi, Thẩm Tư Linh đã đặc biệt dựa vào tính cách mà thiệt kế váy cưới phù hợp cho từng người. Đằng Minh và Hắc Tiệp nhìn đến đắm đuối, Lý Lệ Nhã và Tào Khê trong bộ váy cưới thật sự rất xinh đẹp không đùa được. Mỗi người đều thể hiện một cá tính riêng, thể hiện rất rõ qua bản thiết kế của Thẩm Tư Linh.

“Mấy anh thấy thế nào?” Hai cô đồng thanh lên tiếng mới khiến hai người đàn ông hoàn hồn trở lại. Đằng Minh và Hắc Tiệp nháy mắt liên tục, hai người nhìn nhau rồi ấp úng nói:

“Đẹp... Đẹp lắm.”

Lý Lệ Nhã và Tào Khê nghe xong lời khen liền vui mừng, xoay một vòng, tà váy theo đó tung cao làm lệ một chút đôi chân thon dài của hai người.

“Hai người có thích không?” Thẩm Tư Linh đứng một bên quan sát hai người từ trên xuống dưới rồi gật đầu hài lòng.

Tào Khê cứ nhìn ngắm chiếc váy mãi thôi, tay cầm váy nâng niu từng chút một. Váy cưới của Tào Khê được cô thiết kế đặc biệt theo kiểu đuôi cá, phía trên lộ xương quai xanh rất quyến rũ, phần giữa ôm từ eo xuống đầu gối, phần dưới xòe nhiều lớp. Sở dĩ Thẩm Tư Linh ra ý tưởng này, chiếc váy có thể là tôn lên vòng eo con kiến, cái hông quả táo, một dáng chữ S hoàn chỉnh. Còn váy cưới Lý Lệ Nhã được thiết kế phần trên bằng ren từ vai xuống cổ tay trông chững chạc hẳn, phần giữa vẫn ôm eo con kiến, kéo dài đến bắp đùi thì xòe ra hai bên, như vậy có thể khoe ra đôi chân trắng nõn.

“Đẹp ghê! Cậu không hổ là nhà thiết kế nổi tiếng.”

“Cậu thích là được.” Cô vừa nói vừa cười với Tào Khê.

Lý Lệ Nhã cũng khen cái váy hết lời, đưa cái ca ngợi Thẩm Tư Linh:

“Em giỏi lắm! Chị rất là ưng nha.”

“Vậy tốt quá. Để em chỉnh sửa lại một chút rồi gửi cho mấy anh chị.” Thẩm Tư Linh nói xong, liền kéo hai người vào lại phòng thay đồ.

Nửa tiếng sau, họ cũng thay xong, mặc lại đồ bình thường đi ra ngoài. Đằng Minh và Hắc Tiệp vừa thấy ba người, cũng đứng dậy, chỉnh trang lại âu phục một chút.

Tào Khê trước khi đi còn dặn Thẩm Tư Linh:

“Cậu nhớ cho cái cổ áo xẻ thêm xíu nha, hở ngực thì mới đẹp.”

“Được rồi, tớ nhớ mà.”

Lý Lệ Nhã cũng vỗ nhẹ vai cô nói:

“Váy của chị em không cần sửa gì đâu, chỉ cần đính cho chị thêm vài hột pha lê cho lấp lánh.”

“Rồi! Em nhớ hết mà, khi nào xong em gọi hai người qua thử lại, được chưa.”

Đằng Minh lên tiếng chen ngang, hai tay thản nhiên đút túi quần:

“Tuần sau kịp không em, hết tuần sau là hết tháng rồi.”

“Kịp! Anh yên tâm đi, từ đây tới thứ hai em sẽ xong hết mà.”

“Vậy thôi bọn anh về, có gì thì em gọi.”

Đằng Minh nói xong, nắm tay Lý Lệ Nhã đi tới chỗ đậu xe. Hắc Tiệp và Tào Khê cũng tạm biệt rồi rời đi. Thẩm Tư Linh nhìn chăm chú hai chiếc xe rời đi, đến khi bóng xe mất khuất, cô mới chịu đi vào.

Thẩm Tư Linh nhìn kĩ lại hai váy cưới mặc trên ma nơ canh, ngón tay sờ vào từng chi tiết trên váy, trong đầu đang nghĩ ra ý tưởng. Cô muốn thiết kế hai cái váy độc nhất vô nhị, đẹp hoàn hảo cho hai người bạn, dù gì cũng là ngày quan trọng của bọn họ. Thẩm Tư Linh chợt lóe sáng trong đầu, ý tưởng hiện ra, cô ấy ngay lập tức bắt tay vào hoàn thành xong hai cái váy.

...

Trong xe, Hắc Tiệp lấy ra trong tủ lạnh mini một lon nước đưa cho Tào Khê, nói:

“Khát rồi, em uống đi.”

“Cảm ơn.” Tào Khê thích thú cầm lấy nước ngọt, cô mở ra uống một hơi đã khát, lúc này Hắc Tiệp mới hỏi chuyện:

“Lúc nãy em muốn Tư Linh sửa gì cái váy cưới?”

“Thì em thấy cổ áo cao quá nên nhờ cậu ấy xẻ thêm xuống xíu.” Tào Khê vẫn hồn nhiên mà không biết có ánh mắt đang bừng bừng ngọn lửa nhìn về phía cô ấy. Hắc Tiệp rất khó chịu, nói nghiêm giọng:

“Em xẻ xuống làm gì!? Cho mấy thằng con trái khác nhìn à!?”

“Anh sao vậy? Em thích mặc như thế mà, nếu kín quá em thấy không quen.”

“Tưởng tượng cái cảnh ngày cưới đám đàn ông nhìn chằm chằm vào ngực em, anh không thích! Anh sẽ cầm súng xử từng thằng một!”

Tào Khê kinh ngạc nhìn khuôn mặt đùng đùng sát khí, cô ấy có hơi rụt rè, tay vỗ nhẹ vào lồng ngực anh ta:

“Anh đừng nóng! Em thấy mặc vậy bình thường mà, họ nhìn kệ họ, em không quan tâm đâu.”

“Nhưng anh quan tâm! Em cứ thử coi, anh sẽ móc mắt thằng nào nhìn ngực em.”

Tào Khê trừng mắt, nuốt một ngụm nước bọt, không dám hó hé nửa lời. Xem ra Hắc Tiệp là đang ghen rồi, Tào Khê cảm thấy vừa mừng mà cũng vừa sợ. Chắc cô phải nói lại với Thẩm Tư Linh, chứ không sợ Hắc Tiệp sẽ xử khách mời mất, anh ta là hắc đạo, nói được làm được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.