Công ty MR
Hôm nay, anh hai đưa cô đi làm vì hôm qua có hẹn với Đằng Minh mà xe cô vẫn còn để ở công ty Nay là cuối tuần nên cả công ty đều nghỉ, chỉ một vài nhân viên làm ngoài giờ Lưu Nhược Lam vẫn như thường ngày, miệng cười tỏ ra thân thiện, bưng cà phê cho cô Cô liếc nhìn bàn tay đang băng bó của ả, nhếch mép cười nhưng liền nhanh hạ xuống
Tay cô sao thế?
Ơ hôm qua tôi lỡ cắt trúng tay ạ! Ả ta giật mình khi nghe câu hỏi của cô, tay bưng cà phê suýt nữa làm đổ
Thật sao? Cô nhìn ả, ánh mắt biểu lộ sự khinh thường, giọng nói chế giễu
Dạ thật Chủ tịch! Tôi không dám dối nửa lời! Ả ta cúi đầu, nhăn mặt tức giận
Còn không phải do mày sao, Marie?
Được rồi! Cô xuống dọn phòng kho đi! Cô quất tay ý bảo ả ra ngoài
Cái gì? Tay ả như vầy cô còn bảo ả dọn nhà kho Thật muốn hành ả mà!
Dạ Chủ tịch! Ả chỉ còn cách chịu đựng, đợi sau này có cơ hội ả nhất định sẽ trả cô gấp mười lần
Đợi Lưu Nhược Lam vừa đi, cô thư ký liền đi vào cúi đầu:
Chủ tịch! Người bên TP tới bàn hợp đồng ạ!
Mời vào
Một thanh niên mặc vest xám, đeo kính, bước vào Cô liền đứng dậy, mỉm cười bắt tay với anh ta
Mời ngồi! Cô đưa tay về hướng bộ bàn ghế gỗ được đặt trong phòng làm việc dùng để tiếp khách
Công ty TP chúng tôi muốn tài trợ cho bộ sưu tập lần này của công ty cô Tôi là đại diện cho công ty đến đây để kí hợp đồng Mời cô xem Anh ta cầm tập tài liệu đưa cho cô
Được, tôi đồng ý Cô lật xem kỹ từng tờ, gật đầu, cầm bút vẽ vài đường điêu luyện trên bản hợp đồng Anh ta cầm lấy bản hợp đồng cô đã ký, xem kỹ lại lần nữa mới đóng lại
Hợp tác vui vẻ Anh ta vui vẻ đưa tay bắt tay với cô, rời đi
Lúc này, điện thoại cô reo lên Cô mở xem tên người gọi Đằng Minh!
Cô rảnh không? Tôi muốn bàn tiếp chuyện hôm qua! Cô vừa bắt máy, đầu dây bên kia lên tiếng trước
Xin lỗi anh, chuyện hôm qua Tuy anh không nhắc gì về chuyện đã xảy ra nhưng nhớ lại hôm qua cô đột nhiên hôn anh như vậy vẫn cảm thấy có chút xấu hổ
Không sao, tôi quên rồi Tôi tới công ty đón cô! Đằng Minh không để cô nói hết, liền nói chen vào
Được Cô không nhắc đến chuyện hôm qua nữa, cúp máy
Thôi kệ, tốt nhất là quên hết sạch đi Đừng nhắc gì về nó nữa! Ôi nhưng mà nó cứ hiện lên trong đầu cô! Ngượng quá! Cô thật muốn đào cái lỗ để chui vào mà!
10 phút sau
Chiếc xe của Đằng Minh đã đậu ngay trước cổng, anh mở cửa xe cho cô, anh cũng ngồi vào xe lái đi Bọn họ tới khách sạn Minh Vũ, nơi đây là lần đầu tiên cô và anh gặp nhau, vẫn là phòng ăn vip Anh gọi cho cô các món ăn ngon nhất ở đây
Tôi nhớ nơi đây là lần đầu tiên tôi với cô gặp nhau
À Vâng Đều là anh tôi đưa tôi tới! Cô với lấy ly nước lọc bên cạnh, uống một ngụm
Tôi sẽ tài trợ cho bộ sưu tập lần này Mình đã nói xong hôm qua rồi, giờ chỉ cần hợp đồng thôi, đúng không? Đằng Minh lấy trong túi ra bản hợp đồng đưa cho cô kí
Ừm Cô xem xét bản hợp đồng, cầm bút kí tên
Khi thức ăn được bưng ra, anh đã chủ động gắp thức ăn cho cô, ánh mắt nhìn cô có chút lạ thường Cô cảm thấy không được tự nhiên khi anh cứ nhìn cô như vậy:
Bộ mặt tôi dính gì sao?
Có, dính vụn thức ăn! Anh nói, tay đưa lên miệng cô lau lau Hành động của anh quá bất ngờ khiến cô không kịp phản ứng, mặt đã đỏ lên như trái cà chua từ lúc nào Anh nhìn cô ngại ngùng mà đáng yêu chết mất
Hết dính rồi Anh đừng cứ sờ mặt tôi như vậy! Cô xấu hổ cúi đầu nói
Lúc này, anh mới phát giác được hành động của mình, vội vàng rút tay về, cười ngượng ngùng nhìn cô
Xin lỗi, tôi thật vô lễ Cô cứ ăn thoải mái đi!
Cô vẫn tiếp tục ăn, không dám nhìn thẳng vào mắt anh Trời ơi! Anh làm gì vậy? Hôm qua cô đã ngại lắm rồi, hôm nay anh còn làm hành động này nữa! Cô ngượng chết mất
Anh thì vẫn nhìn cô, ánh mắt ôn nhu dịu dàng hơn bình thường, cứ như là đang nhìn người yêu vậy Ngay giờ đây, chính bản thân anh cũng không biết mình đang làm gì, chỉ biết là anh thích ngắm cô, thích sờ vào mặt cô Đặc biệt là lúc nhìn cô ngại ngùng thật đáng yêu! Mười bảy năm rồi, từ ngày ba mẹ mất, anh mới có lại cảm giác hạnh phúc như vầy Có lẽ anh đã động tâm rồi chăng? Có thể ông trời đã sắp đặt cô đến bên anh! Nếu như cô không phải người của Lâm Tạ Phong thì tốt biết mấy!!!