Hôm nay, cô cùng thư ký và Nhu Tử đi xem xét các kho chất liệu vải.
Chủ tịch! Tôi thấy chất liệu này rất hợp với chủ đề của chúng ta. Nhu Tử lựa ra một cuộn vải đưa tới trước mặt cô.
Cô nói tôi nghe xem nó phù hợp thế nào? Cô đưa tay sờ chất liệu vải, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Nhu Tử hỏi.
Tôi thấy chất liệu này rất mỏng, thoáng mát. Khi mặc vào sẽ có cảm giác dễ chịu hơn.
Được nhưng chúng ta chỉ sử dụng một phần nhỏ vải này thôi để làm bộ trang phục vẫn có độ mềm mại không quá cứng, còn lại quan trọng vẫn là chất liệu bóng thì nó mới hợp với chủ đề lần này.
Chủ tịch! Tôi cũng đã tìm thấy một vài chất liệu bóng, cô có thể xem qua. Nhu Tử đứng nghiêng sang một bên để cô đi trước, bọn họ đi thẳng vào sâu phía bên trong nhà kho.
Cô đi một vòng xung quanh, mắt chăm chú xem xét thật kĩ và đã chọn ra được ba chất liệu bóng mà cô thấy thích hợp nhất nhưng không thể kết hợp chúng lại với nhau vì ba chất liệu ba màu khác nhau nếu chung sẽ làm bộ trang phục quá loè loẹt, gây loá mắt cho người xem.
Đây là bộ sưu tập đầu tiên của công ty, tương lai của công ty như thế nào đều dựa vào bộ sưu tập đó. Cô không thể để chúng xảy ra sơ sót.
Cô cẩn thận đưa tay sờ từng loại vải để cảm nhận, trầm ngâm suy nghĩ rất lâu, năm phút trôi qua, mười phút trôi qua đến mười lăm phút sau, cô mới quay qua Nhu Tử nói:
Chúng ta chọn chất liệu này. Cô đưa tay chỉ vào chất vải bóng màu xám. Không phải tự dưng mà cô chọn nó vì nó có một thứ rất đặc biệt, nếu như với hai tấm vải còn lại thì chỉ phát ra được một màu nhưng với tấm vải này khi ánh sáng chiếu vào nó sẽ phát ra đủ màu như bảy sắc cầu vồng. Cô chỉ là vô tình đứng ngược ánh đèn mới thấy được điều đó.
Dạ chủ tịch!
Được rồi, cô và Nhu Tử về công ty trước đi! Cô quay sang thư ký ra lệnh.
Dạ Chủ tịch! Nhưng hôm nay cô có một cuộc hẹn lúc mười một giờ với bên TP ạ! Cô thư ký cúi người nói.
Hủy đi! Nay tôi phải đến một nơi quan trọng! Cô nói, ánh mắt thoáng hiện tia đau đớn. Cô liền quay lưng lại với họ, khoé mắt ướt đẫm, một giọt rồi hai giọt cứ thể chảy dài xuống gò má. Cô đi vội ra bãi đỗ, leo lên xe rồi phóng đi.
Trên đường cô đã ghé mua hoa hồng trắng. Cô cứ đi thẳng một mạch ra tới vùng ngoại ô, tới một bãi đất trống. Trên bãi đất có hai ngôi mộ lớn được đặt sát cạnh nhau, ở giữa còn có một tấm bia nhỏ. Cô toàn thân đều màu đen đứng trước mộ, tay nhẹ nhàng đặt bó hoa hồng trắng. Một chân quỳ gối, cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm bia nhỏ ở giữa, giọng nghẹn ngào:
Thẩm Tường! Mẹ tới thăm con đây!
Bốn năm rồi, mẹ không đến con có giận mẹ không? Mẹ xin lỗi!
Con biết không mẹ vẫn nhớ như in cái ngày này bốn năm trước là cái ngày mà ba con tự tay giết con. Đêm nào mẹ cũng nằm mơ thấy con đau đớn, mẹ cũng đau lắm. Nhưng quá muộn rồi... Mẹ không thể cứu được con... Hức... Hức... Cô càng nói nước mắt càng không tự chủ được mà tuôn rơi.
Con ở với ông bà nhất định phải ngoan, mẹ và em ở đây đều sẽ cố gắng sống tốt.
Cô nói xong, ánh mắt đỏ ướt chuyển hướng nhìn hai bia mộ lớn:
Ba! Mẹ! Con bất hiếu, không thể lo cho ba mẹ. Để cho ba mẹ phải chịu khổ... Con bé ở với ba mẹ có ngoan không?
Ba mẹ yên tâm, đau khổ mà anh ta gây ra cho gia đình mình, con sẽ trả lại hết! Tất cả! Ánh mắt cô hung ác, tay nắm chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt đến ứa máu nhưng cô lại không có một chút đau đớn dường như cảm giác đó đã chai lỳ. Trái tim cô giờ đây đã đóng băng, cô không thể mở lòng để chứa chấp thêm một ai nữa.
Có nhiều người nói cô ích kỷ, cô độc ác nhưng họ đâu biết cô đã trải qua những gì!? Ngày xưa cô hiền lắm nên mới bị anh ta khinh thường, cô hiền nên anh ta chỉ xem cô như là trò tiêu khiển để phục vụ cho mục đích trả thù của anh ta! Thế giới này yếu đuối thì bị dẫm đạp nên cô phải mạnh mẽ đạp lên mà sống! Họ nghĩ gì, nói gì cũng được cô không quan tâm, cô chỉ quan tâm đến gia đình của cô, nhất là con cô! Ai mà đụng tới con bé thì cô sẽ giết người đó!