Cha Nuôi! Con Hận Người!

Chương 79: Chương 79




Lâm gia.

Tổng giám đốc! Bên công ty MR hủy cuộc hẹn gặp mặt với bên chúng ta ạ! Thư ký Điền đứng thẳng lưng, hai tay đặt trước bụng, cúi đầu thưa.

Anh quay lưng về phía thư ký Điền, tay châm điếu thuốc rít thật sâu rồi nhẹ nhả ra khói trắng mờ ảo, ánh mắt ôn nhu nhìn người con gái tươi cười trên màn hình điện thoại, thỉnh thoảng nhếch môi cười dịu dàng.

Có nói lý do không? Chất giọng băng lãnh phát ra khiến người khác không khỏi rùng mình nhưng với thư ký Điền anh đã quá quen rồi.

Dạ bên họ nói cô Marie không được khoẻ nên hẹn chúng ta vào hôm khác ạ. Thư ký Điền vẫn bình tĩnh trả lời câu hỏi của anh.

Tư Linh không khoẻ! Cô ấy là bị bệnh gì?

Anh híp đôi mắt chim ưng, nét mặt trầm tư suy nghĩ, tay kẹp điếu thuốc tay còn lại xoay xoay hai cục xúc xắc trong suốt.

Ra ngoài đi! Anh đưa bàn tay lên ra hiệu cho thư ký Điền, anh ta cúi chào rồi nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.

Chỉ còn mình anh trong căn phòng lạnh lẽo, một bầu không khí yên tĩnh. Ánh mắt anh vẫn nhìn chằm chằm người con gái trên màn hình, ngón cái vuốt ve gương mặt xinh đẹp kia, gương mặt ngày đêm anh mong nhớ.

Tư Linh! Em thật không khoẻ sao?

- --------------------

Hai giờ chiều.

Cô vẫn ở bia mộ của ba mẹ và con gái. Cô đang quét dang dở đống lá khô rơi xung quanh thì nhận được điện thoại, không ai khác xa lạ.

Tư Linh! Tào Khê nè, cậu đang đâu vậy? Đầu dây bên kia thể hiện rõ sự vui mừng tột độ.

Tớ đang ở mộ, hôm nay giỗ con gái tớ... Cậu gọi tớ có chuyện gì không? Nghe giọng cậu có vẻ vui nhỉ?

À... Chiều nay cậu rảnh không? Ba tụi mình gặp nhau cà phê xíu đi. Lâu quá không gặp rồi.

Chiều nay cô đi thăm mộ nên những công việc ở công ty sáng cô đã giải quyết xong. Có lẽ đi cà phê một chút để thư giãn, mấy hôm nay cô đã bị quá nhiều stress rồi.

Chiều tớ rảnh. Mình gặp ở đâu?

Ba giờ tại quán cà phê gần công viên Mộc Linh.

Được tớ sẽ tới! Cô nói xong liền cúp máy.

Sau khi quét dọn sạch sẽ các lá cây khô, bày biện tất cả trái cây ra dĩa. Cô liền thắp ba nén hương rồi mới ra về.

Ba! Mẹ! Con phải về rồi!

Thẩm Tường! Mẹ về đây!

Cô đưa tay sờ tấm hình trên bia mộ trước khi đi, mỉm cười dịu dàng nói lời tạm biệt.

Ở bãi đất trống có một con đường dốc để đi khỏi. Cô chậm rãi vừa đi vừa níu giữ cành cây, hôm nay cô mang giày hơi cao nên khó di chuyển, nếu không cẩn thận rất dễ bị trượt ngã. Xuống được tới mặt đường, cô liền chạy nhanh đến chỗ đỗ xe hơi, lái xe đi.

Như đã hẹn, đúng ba giờ cô đã có mặt tại quán cà phê. Vừa vào cửa, cô đã thấy Phi Yến và Tào Khê, họ đang vẫy gọi cô.

Mấy cậu tới lâu chưa? Cô đặt túi xách lên ghế bên cạnh, ngồi xuống đối diện với họ. Nhân viên vừa ra cô liền gọi một ly cam vắt, rồi ba người cùng hàn huyên tâm sự.

Phi Yến! Cậu có thai sao không ở nhà nghỉ ngơi? Cô thấy Phi Yến đang cúi mặt nhìn cái bụng hơi nhô lên, tay nhẹ nhàng xoa xoa.

Không sao, tớ ở nhà riết cũng chán. Lâu lâu ra ngoài cho thoải mái.

Đây là thuốc dưỡng thai. Thuốc này rất tốt, hồi tớ mang Ly nhi tớ cũng uống. Cậu mang về đi. Cô móc trong túi xách ra một hộp thuốc nhỏ nhét vào tay Phi Yến.

Cảm ơn cậu nha. Phi Yến vui vẻ nhận lấy hộp thuốc từ tay cô. Cô cũng cười đáp lại.

Tào Khê lúc này đưa chân khều vào chân cô, cô theo phản xạ quay sang nhìn Tào Khê, thấy cô ấy nháy mắt ra hiệu cô mới hiểu ý gật đầu. Tào Khê nhìn ngó xung quanh khi cảm thấy an toàn, cô ấy mới móc trong túi ra một bịch đen đưa dưới bàn cho cô, tấm khăn trải bàn đã che đi nên không ai nhìn thấy. Cô đưa tay nhận lấy bịch đen đó vội nhét vào túi xách, khoé môi nhếch cười hài lòng, gật đầu ra hiệu với Tào Khê.

Cô lên tiếng trước nhằm phá vỡ bầu không khí im lặng đồng thời đánh lạc sự đa nghi của người khác:

Sao? Có chuyện gì không mà tự nhiên hẹn đi cà phê vậy?

Tớ sắp có chuyện vui... Tào Khê cười đến ngây ngất. Hai tay cô đan vào nhau, các ngón tay liên tục chuyển động không thể đứng yên giống như là đang rất hạnh phúc.

Chuyện gì? Nói bọn tớ nghe với... Cô trên chọc đưa ngón trỏ chọc vào mấy ngón tay không yên của Tào Khê.

Tháng sau... Tớ đính hôn... Ba chữ cuối cùng Tào Khê nói rất nhỏ nên cô và Phi Yến không nghe rõ.

Hả! Cái gì? Cậu nói bự lên! Cô và Phi Yến ghé sát tai vào Tào Khê gần nhất có thể.

Trời ơi... Tháng sau tớ đính hôn... Đã ngại nói rồi mà. Tào Khê ửng đỏ hai má, ngại ngùng đưa tay che mặt lại.

Ồ... Chúc mừng cậu nha, Hắc Tiệp ngỏ lời à? Phi Yến vỗ tay chúc mừng, hỏi tiếp.

Thật ra... Ba mẹ muốn tớ kết hôn nhưng tớ vẫn còn đi học nên Hắc Tiệp nói đính hôn rồi sau này ra trường sẽ cưới.

Vậy cũng ổn! Để tốt nghiệp xong cưới!

Các cậu tháng sau nhớ đến dự lễ đính hôn của tớ đó!

Tụi tớ nhất định sẽ tới. Cô chốt lại một câu quyết định.

Ba người bọn cô lâu lâu mới gặp nhau nên nói chuyện đủ trên trời dưới đất. Mãi đến tám giờ tối thì Tào Khê mới đưa Phi Yến về, còn cô đi xe riêng.

Cô vừa lái xe vừa suy nghĩ về chuyện lúc nãy. Nhìn Tào Khê và Phi Yến thật hạnh phúc, người có chồng con, người thì sắp đính hôn với người yêu. Cuộc sống của cô mà đơn giản như vậy thì tốt biết mấy, cô không cần giàu sang chỉ cần được bên cạnh người mà cô yêu... Nhưng có xa vời quá không, tất cả chỉ là ước nguyện của cô và nó sẽ không thành sự thật...

Cô thắng gấp xe bên lề đường, liếc nhìn sang bọc túi đen mà Tào Khê đưa, trên đó dán một tờ giấy với nội dung:

Tư Linh! Tớ tuy tiếp ứng cho cậu nhưng cũng không yên tâm. Tớ lo cho cậu lắm! Cậu hãy cẩn thận, cái này tớ lấy trộm ở chỗ Hắc Tiệp!

Cô đã bước đến đường này rồi... Không còn kịp quay đầu nữa rồi...

Cô xé bịch đen ra, tay lấy ra một vật cứng rất nguy hiểm!

Súng!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.