Cha Nuôi! Con Hận Người!

Chương 88: Chương 88




Yến Nhi, cô ta trốn thoát rồi à? Chuyện gì xảy ra?

Đường Hân cũng lấy làm ngạc nhiên, dường như cô nghe được giọng nói của tiểu thư không có gì là kinh ngạc mà lại bĩnh tĩnh đến đáng sợ.

Lỗi do em... Do em bất cẩn nên... Đường Hân kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Tư Linh nghe.

Rồi vai em có sao không? Lúc này giọng nói tiểu thư có chút phần lo lắng, Đường Hân biết được cảm thấy trong lòng ấm áp, mọi đau đớn dường như tan biến.

Em không sao chỉ bị trật khớp. Bác sĩ Tần đã băng bó cho em rồi.

Vậy thì tốt, em ráng nghỉ ngơi. Khi nào rảnh chị sẽ tới thăm em.

Thôi chị đừng tới, cậu chủ sẽ phát hiện ra đó. Mắc công chị bị bắt lại nữa.

Nhưng chị không yên tâm...

Chị yên tâm đi, em sẽ ráng tịnh dưỡng đến khi hồi phục. Lúc đó em sẽ tới gặp chị...

Được vậy em nghỉ ngơi, đừng làm việc nặng nhọc đấy.

Dạ giờ em cúp máy nha. Đường Hân nói xong liền cúp máy, tránh cho người khác nghi ngờ. Cô nằm lại trên giường nhắm mắt ngủ, còn vú Đường thì đi vào bếp làm tiếp phần việc còn dang dở.

- -------------------

Tư Linh sau khi cúp máy, cô quay trở lại phòng họp. Trong lúc mọi người đang mải đề ra phương án thì cô lại mơ màng không tập trung. Tuy bề ngoài cô làm ra vẻ bình tĩnh nhưng trong thâm tâm cô lo lắng đủ điều, nhất là Ly Ly. Cô không thể đoán được tâm kế của ả, liệu ả có nhắm đến con bé để đối phó với anh không!?

Chủ tịch! Chủ tịch! Thư ký gọi cô nhưng cô không trả lời, cô ấy đưa tay quơ quơ trước mặt cô vẫn không động tĩnh.

Chủ tịch! Thư ký đẩy mạnh cô một cái. Cô giật mình thức tỉnh, mắt ngơ ngác nhìn mọi người, miệng nói lắp bắp:

Ơ... À... Mọi người nói đến đâu rồi?

Chủ tịch! Cô sao vậy? Cô không được khỏe à? Thư ký ngồi bên cạnh cô lo lắng hỏi thăm. Nhìn khuôn mặt cô kém sắc không có sức sống, đầu óc thẫn thờ không tập trung.

Không... Không sao? Mọi người cứ tiếp tục đi. Cô lắc đầu, hơi thở hít sâu cố tập trung cho xong cuộc họp.

Cuộc họp kết thúc, tất cả mọi người ai đều đi làm việc của mình, chỉ còn cô và thư ký ở lại. Cô thở dài nhắm mắt dựa ra sau ghế, hai ngón tay day day vùng da giữa hai hàng lông mày. Cô thư ký không yên tâm, hỏi thăm cô thêm một lần nữa:

Chủ tịch! Cô không sao chứ? Nếu không khoẻ cô đi nghỉ đi, tôi sẽ giải quyết hết công việc ở công ty.

Tôi không sao đâu! Hôm nay có hẹn với bên TP đúng không?

Thưa chủ tịch chúng ta có hẹn lúc bốn giờ.

Được rồi! Cô đứng dậy đi ra khỏi phòng, theo sau là thư ký.

Cuộc hẹn với bên TP đã xong cũng gần sáu giờ. Cô đưa tay cố định phần ót ê ẩm, đầu xoay qua xoay lại. Đến giờ cô phải đón Ly Ly rồi, cô liền ra khỏi phòng đi nhanh tới chiếc xe đậu. Cô vừa mở cửa xe ngồi vào ghế lái, chưa kịp đóng cửa lại thì ở đâu quăng tới một hộp giấy màu trắng. Một bóng đen lướt qua rất nhanh, người đó chùm kín từ đầu tới cuối nhưng thân hình to cao chắc là một người đàn ông.

Ai? Cô cầm theo hộp giấy bước nhanh ra khỏi xe, mắt đảo xung quanh cảnh giác tìm kiếm, không một sợ hãi nào hô to.

Là ai? Có giỏi ra đây đi!

Đừng có trốn! Tôi báo cảnh sát đấy!

...

Không ai trả lời, cô vẫn nghi hoặc nhìn xung quanh thêm lần nữa, khi không phát hiện ra gì nữa đành quay trở lại ngồi vào xe. Cô nghi hoặc nhìn chiếc hộp, tay từ từ mở hộp giấy ra, bên trong là một lá thư, trong đó viết:

Tư Linh lâu quá không gặp, tao Yến Nhi nè. Tao có một trò chơi cho mày, nếu mày giỏi ó thì nhanh chạy tới trường trước khi... Đạn súng tỉa của tao nhắm trúng con mày... Ha... Ha... Tao đang chờ xem cảnh đó lắm rồi... Nhanh lên nào Tư Linh.

Ly Ly!!!

Không! Ly Ly! Cô kinh sợ mở trừng mắt la lớn, tay bất chấp điều khiển vô lăng chạy ra khỏi bãi đậu xe. Chiếc xe cô phóng nhanh với tốc độ ánh sáng, vượt qua hàng chục đèn đỏ suýt tông vào các xe tải lớn. Tay cô toát mồ hôi lạnh, cả người run cầm cập, tròng mắt ươn ướt.

Ly Ly! Đợi mẹ... Ly Ly! Cô vừa lái miệng vừa lẩm bẩm.

Nhanh... Nhanh bắt máy đi! Cô gấp gáp gọi cho anh hai.

Đầu dây kia vừa bắt máy, cô không để Lợi Tư Vũ kịp trả lời, hét lớn:

Anh hai, Yến Nhi bỏ trốn rồi! Cô ta đang ở trường của Ly Ly, anh mau tới chỗ con bé... Nhanh lên!

Được... Được... Đầu dây bên hiện rõ sự gấp gáp, vội cúp máy.

Nhanh... Nhanh... Phải tới kịp!

Con ơi! Đợi mẹ!

Cô thắng gấp trước cổng, bánh xe ma sát mạnh vang lên tiếng kêu chói tai. Cô nhanh bước xuống xe, tìm kiếm trong rừng người hình bóng nhỏ bé quen thuộc. Cô đi vào khắp các ngóc ngách phòng học vẫn không tìm thấy, miệng không kêu:

Ly Ly!

Ly Ly! Con đâu rồi?

Mau trả lời mami.

Ra tới chỗ xích đu thì cô khựng lại, miệng hô lớn:

LY LY!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.