Sáng sớm, ánh nắng ngập tràn trong căn phòng đầy mùi hoan ái, trên giường là cặp nam nữ đang ôm nhau ngủ. Lâm Tạ Phong tay ôm chặt cô vào lòng, mũi tham lam hít lấy mùi tóc quen thuộc. Anh đã tỉnh từ rất sớm nhưng vẫn còn lưu luyến chưa muốn rời giường. Cô vẫn còn đang say sưa ngủ, tận hưởng cảm giác ấm áp sau một đêm cật lực làm việc.
Phía dưới lầu, Lợi Tư Vũ, Rania, Ly Ly cùng hai người bạn của Lâm Tạ Phong là Hắc Tiệp và Tần Hạo. Bọn họ đang ngồi ăn sáng, Ly Ly vừa ăn vừa nhìn lên lầu, cô bé quay sang nhìn Lợi Tư Vũ:
Cậu! Daddy và Mami sao giờ này chưa xuống?
Suỵt... Hai người đó đang bận công chuyện con đừng làm phiền.
Chuyện gì vậy cậu?
Chuyện người lớn, con không hiểu đâu! Rania tiếp lời. Đêm qua, sau khi về phòng Lợi Tư Vũ đã kể hết cho Rania nghe toàn bộ. Nên sáng hôm nay họ đặc biệt không lên gọi cô và anh dậy.
Còn Hắc Tiệp và Tần Hạo thì ở cuối hành lang đối diện nên bọn họ ngơ ngác không hiểu chuyện gì, Tần Hạo liền giơ tay phải lên xin nói như một phép lịch sự:
Xí... Cho hỏi bọn họ bận chuyện gì vậy? Sao bọn tôi không biết!?
Anh muốn biết thì lát nữa hỏi Lâm Tạ Phong sẽ rõ. Lợi Tư Vũ không chịu nói, anh còn dấy lên sự tò mò trong hai người họ.
Chợt trong đầu Lợi Tư Vũ nảy lên sáng kiến. Anh nghĩ bây giờ có cả Lâm Tạ Phong và Thẩm Tư Linh ở đây, sao không để gia đình bọn họ đi chơi nhỉ!? Nghĩ rồi anh liền quay sang Ly Ly:
Hôm nay cậu xin cho con nghỉ một buổi.
Sao vậy cậu? Ly Ly tò mò.
Lợi Tư Vũ ghé sát vào tai cô bé nói nhỏ điều gì đó. Ly Ly vừa nghe xong liền hưng phấn, tay cô bé ra dấu hiệu ô kê, miệng nói lời chắc chắn:
Cậu cứ tin tưởng ở con.
Anh ta gật đầu cười để lại ba con người ngây thơ không biết chuyện gì.
Cả bốn người vừa ăn xong, Hắc Tiệp định lên lầu gọi Lâm Tạ Phong dậy thì lại bị Lợi Tư Vũ can lại. Anh ta khoác tay lên vai Hắc Tiệp kéo anh ra phía cửa chính.
A... Tạ Phong có nhờ tôi nói với hai cậu là cứ về trước đi, không cần kêu đâu.
Tạ Phong nói hồi nào? Sao tôi không biết?
À... À... Mới tối hôm qua, lúc hai cậu về phòng.
Thật không?
Thật... Tôi nói thật... Thôi hai cậu về trước đi. Lợi Tư Vũ đẩy cả Hắc Tiệp và Tần Hạo về phía bãi đỗ xe. Anh không để họ kịp nói lời nào đã nhét vào xe.
Được rồi... Nói với Tạ Phong và Tư Linh là chúng tôi về trước. Hắc Tiệp lái xe, anh thò đầu ra nói rồi mới quay đầu xe rời đi.
- ------------------
Đến tầm mười giờ, Tư Linh mới mở mắt, cô đã thấy anh đầu tiên, tay anh chống cằm, mắt nhìn cô say đắm. Cô đưa tay dụi dụi mắt, miệng ngáp ngắn ngáp dài hỏi anh:
Đã mấy giờ rồi?
Mười giờ.
Sao anh chưa đi làm? Theo cô biết giờ này anh đang ở công ty giải quyết công việc rồi chứ không phải là nằm ở đây.
Hôm nay không có gì quan trọng công việc anh giao lại cho thư ký Điền rồi.
Ừm.
Cô chống tay nhấc cơ thể ngồi dậy, lại cảm thấy phía dưới có gì đó dài dài nóng nóng ở giữa hai chân, vén chiếc chăn lên rồi lập tức hạ xuống. Cô quay sang giận dữ nhìn người đàn ông đang cười, nụ cười đầy ngụ ý, gằn giọng nói:
Đừng nói hôm qua giờ anh chưa rút ra?
Thì sao? Anh bình tĩnh hỏi lại cô.
Còn sao à! Anh để nó trong tôi cả đêm đấy! Cô bực bội, tay chỉ phía dưới thông qua chiếc chăn mỏng.
Tại nó thích ở trong em nên anh lấy ra không được. Anh lộ rõ vẻ mặt biến thái, thè lưỡi liếm liếm vành môi.
Anh... Anh... Cô hậm hực không nói nên lời, dùng chân đạp anh ngã khỏi giường.
Ui... Em đạp vậy cậu bé anh có chuyện gì sao? Sau này em sẽ không có để dùng đấy. Anh xoa xoa chỗ bị đạp, mặt mếu máo nhìn cô đang đắc ý.
Đáng đời anh. Cô vênh mặt lên với anh rồi thong thả đi vào phòng tắm. Để mặc anh tức tối ở dưới sàn nhà, nhìn cô anh thầm cười mưu mô trong lòng:
Được lắm, để xem sau này anh dạy dỗ em như thế nào!?