Đằng thị.
Thưa Đằng Tổng, đây là những nơi cung cấp vật liệu tốt nhất ạ. Thư ký đi lại gần bàn Tổng giám đốc, anh ta cầm tập tài liệu màu xanh đậm để trên bàn.
Đằng Minh liếc nhìn tên thư ký rồi nhìn tập tài liệu, anh chồm người lên trước cầm lấy tập tài liệu, khuôn mặt nghiêm trọng xem qua từng tờ. Tên thư ký đứng im một chỗ cúi đầu, ánh mắt thỉnh thoảng có liếc nhìn biểu hiện của anh, vầng trán đổ mồ hôi hột, cả người run cầm cập.
Sau khi xem qua một lượt, nét mặt Đằng Minh dần thả lỏng, anh nhìn thật lâu trang cuối cùng, ngón trỏ chỉ vào tấm hình nói với thư ký:
Cậu cho người tới thu mua đi, có thể trả giá, còn không được thì đe dọa!
Dạ Đằng Tổng, tôi đi ngay ạ. Vừa dứt lời, Thư ký nhanh chân đi ra khỏi phòng. Anh ta sợ ở lâu trong đấy sẽ khiến anh ta ngột ngạt chết mất.
Đằng Minh mệt mỏi dựa lưng ra sau ghế, ngón cái và ngón trỏ xoa xoa vùng da giữa hai hàng chân mày. Anh gối đầu vào thành ghế, nhắm tịt mắt.
Vài phút sau, một hồi chuông điện thoại đã phá tan bầu không gian yên tĩnh, anh mở trừng hai mắt khó chịu. Trong đầu đang trách móc kẻ nào đang làm phiền phút giây thư giãn của anh.
Anh uể oải với tay lấy điện thoại, nhìn số điện thoại hiện trên màn hình là một số bàn, anh thắc mắc liền nhấc máy:
A lô.
Đằng... Đằng Minh... Là... Là em đây. Đầu dây bên kia là một giọng nói thều thào của nữ, hình như cô ta bị thương rất nặng.
Em là... Yến Nhi.
Đúng... Là em. Giọng nói bên kia lộ rõ sự mừng rỡ.
Em đã trốn khỏi Lâm gia?
Phải... Em trốn ra rồi... Em rất nhớ anh, Đằng Minh!
Đằng Minh có hơi ngạc nhiên nhưng anh cũng đã đoán ra được cô ả sẽ trốn khỏi Lâm gia chỉ là không ngờ nó lại nhanh đến vậy. Con người của ả anh là người hiểu rõ nhất, ả không dễ dàng gì bị khuất phục nhưng anh lại càng hiểu rõ hơn con người Lâm Tạ Phong, anh ta không bao giờ lộ sơ hở để ả trốn thoát, có lẽ chuyện của Tư Linh đã chiếm lấy tâm trí của anh ta nên anh ta không để tâm đến chuyện của Yến Nhi.
Em đang ở đâu? Anh híp đôi mắt nguy hiểm như toan tính điều gì đó.
Em đang rất an toàn anh không cần lo cho em... Tối nay... Em có thể gặp anh không?
Yến Nhi cô ả rất cẩn thận, nơi ả đang ở bây giờ đến cả Đằng Minh ả còn không tiết lộ. Ả sợ nếu để Đằng Minh biết rồi lâu dần đám người Lâm Tạ Phong cũng biết, bọn họ sẽ theo dõi anh mà đến đây.
Được. Anh trước tiên cứ gặp mặt ả, rồi anh sẽ cho người điều tra nơi ở của ả sau.
Tối nay mười giờ gặp em ở con hẻm sau công ty anh.
Được, anh sẽ tới.
Anh cúp máy, quăng điện thoại lên bàn. Ánh mắt trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ kính, khoé môi nhếch lên giễu cợt.
Lo cho cô sao? Cô nghĩ tôi yêu cô?.. Ha... Ha... Cô chỉ là quân cờ trong tay tôi, nếu như không phải cô còn giá trị thì tôi đã sớm giết cô vì cô dám đụng đến Tư Linh.
...
- ------------------
Sau bữa trưa, anh chở cô và Ly Ly đến khu vui chơi Lam Nhi - nơi vui chơi lớn nhất thành phố S. Cô và Ly Ly ngồi ở dưới gốc cây gần cổng đợi anh, lát sau anh đi lại cầm theo ba tấm vé trên tay.
Ly Ly! Con muốn chơi gì? Cô cúi gập người nhìn Ly Ly hỏi.
Mami, con muốn đi nhà ma. Ly Ly chỉ tay về phía ngôi nhà ma phía trước. Ngôi nhà tối om, cửa vào là hình đầu lâu rất to.
Ơ... Ơ... Cái đó... Con chọn cái khác được không? Cô nhìn con đầu lâu trước cửa đã đủ sợ rồi vào trong nữa chắc...
Con muốn đi đó thôi mami.
Vậy con với daddy đi. Mami ở ngoài đợi. Cô ngước mắt nhìn anh rồi nhìn Ly Ly nói.
Sao vậy? Em sợ à? Anh biết là cô sợ ma nhưng vẫn giả vờ hỏi.
Cô trợn mắt nhìn anh, khuỷu tay húc vào ngực anh, ghé sát gằn giọng nói nhỏ:
Anh biết còn hỏi! Giỡn mặt à!?
Em không đi cũng phải đi thôi, Ly Ly nhờ anh mua vé rồi. Anh móc trong túi ra ba tấm vé khác đưa trước mặt cô, miệng cười đắc ý.
Ủa... Ly Ly con nhờ hồi nào vậy? Cô cầm tấm vé quay lại giơ trước mặt Ly Ly, ngón trỏ tay kia chỉ vào tấm vé, chất vấn.
Dạ à thì lúc mami lên lầu thay đồ, con nhờ... nhờ daddy.
Cô nhíu mày nghi ngờ nhìn hai cha con có gì đó mờ ám.
Có phải cô đa nghi không? Cứ cảm giác như cô đang bị hai cha con dắt mũi???