CHƯƠNG 111
Sau khi Thẩm Trường Trạch thay quần áo, bọn họ đi ra ngoài thăm những chiến hữu bị thương, ngoài những người bị trọng thương vẫn phải nằm trên giường, những người khác đều đã bắt đầu xuống giường hoạt động. Khó được mấy ngày không có chiến sự, vài vị tướng của quân tự do mời bọn họ ăn cơm, dưới tình huống vật tư khan hiếm mà vẫn cung cấp pho mát và mỡ bò vô cùng quý giá ở địa phương cho họ.
Tuy rằng những thứ này cũng không phải thứ gì tốt, nhưng ở lại căn cứ này cũng đủ lâu, đã biết muốn ăn được mấy thứ này có bao nhiêu không dễ dàng. Lần này hẳn có thể tính là tiệc mừng công của Du Chuẩn, trước đây mỗi lần nhiệm vụ chấm dứt, bọn họ đều sẽ ăn uống quá độ một trận để chúc mừng nhiệm vụ hoàn thành mỹ mãn, thuận tiện thả lỏng một phen. Nhưng “tiệc mừng công” lần này lại không có chút không khí nhiệt liệt nào, thi hài chiến hữu của họ còn chưa lạnh, không ai thành công thoát khỏi cơn ám ảnh kia, nhất là việc gặp phải đạn phốt-pho trắng và rất nhiều long huyết nhân công kích làm cho bọn họ đến nay vẫn còn sợ hãi.
Cũng may, Đường Tịnh Chi chết đã tiêu diệt tương đối sự phẫn nộ của họ, chỉ là Thẩm Diệu đã mang phần lớn số liệu thí nghiệm biến mất vẫn là một cái gai đâm trong lòng đám người Đường Đinh Chi. Đối với Du Chuẩn mà nói, bây giờ chỉ cần lấy tiền rời đi, nhưng đối với các bộ đội đặc chủng mà nói, nhiệm vụ của họ còn xa mới chấm dứt.
Sau khi cơm nước xong, hai nhóm người tập trung đến phòng hội nghị mà quân tự do cung cấp cho họ, nhìn bên cạnh thiếu mất vài cái ghế, trong lòng mọi người đều rất không dễ chịu.
Đường Đinh Chi sửa sang lại vạt áo blouse trắng, thấp giọng nói: “Đầu tiên tôi thay mặt chính phủ và nhân dân đất nước tôi cảm ơn sự giúp đỡ và cố gắng của Du Chuẩn lần này. Tiếp theo…… xin chia buồn về những chiến hữu, anh em, bạn bè đã mất đi của các vị.”
Al có chút phiền táo vò tóc, “Đừng giở giọng nữa, chẳng hợp với anh chút nào đâu.”
Đường Đinh Chi rũ mắt, bất đắc dĩ nói: “Tôi muốn nói với anh là, tôi đã chuyển khoản số còn lại cho anh rồi.”
Al bĩu môi, lẩm bẩm: “Nhiệm vụ lần này hoàn thành không thống khoái chút nào hết, cho chúng tôi bao nhiêu tiền cũng vô dụng.”
Dương Quan ngẩng đầu, ánh mắt sắc nhọn vô cùng, hắn cắn răng nói: “Nếu anh muốn thống khoái, hãy tiếp tục hợp tác với chúng tôi đi, giúp chúng tôi bắt được Thẩm Diệu.”
Đường Đinh Chi cao giọng quát: “Thượng uý Dương Quan, anh muốn phải chịu trách nhiệm vì lời nói cảm tính của mình sao!”
Dương Quan lập tức đứng lên hành quân lễ, “Đại tá, tôi sai rồi.” Nói xong nặng nề ngồi trở lại ghế của mình, hai tay ôm ngực, không nói được một lời.
Đường Đinh Chi thở dài, nói với mọi người của Du Chuẩn, “Cấp trên còn chưa có thêm chỉ thị gì, tiếp theo rốt cuộc tính thế nào thì tôi cũng không biết.”
Houshar khoát tay, “Cho dù các người tính thế nào, chúng ta cũng không muốn can thiệp vào chuyện của các người nữa. Cho dù là Thẩm Diệu hay là long huyết nhân, vốn là không có quan hệ gì với chúng ta, cũng không phải thứ mà con người bình thường như chúng ta có thể chống lại. Nhiệm vụ liên quan tới long huyết nhân có khó khăn quá lớn, Du Chuẩn không muốn nhận thêm nữa.”
Lập trường của Houshar gần như là thay mặt cho lập trường của Du Chuẩn, làm thành viên lão làng nhất của Du Chuẩn, không ai phản bác quan điểm của hắn.
Cali gật đầu, “Không sai, tôi không muốn có bất cứ liên quan gì tới long huyết nhân nữa. Kiếm tiền của ai cũng là kiếm, đơn đặt hàng của chúng tôi rất nhiều, chiến tranh với con người mới là công việc của chúng tôi chứ không phải liều mạng với quái vật mạnh hơn chúng tôi gấp mấy lần.”
Tuy rằng họ đều là kẻ say mê cuộc sống liều mạng nhưng cũng không phải không muốn sống đến mức biết rõ không thể làm vẫn lao đầu vào. Nhất là một nửa thành viên Du Chuẩn cũng có gia đình, khi trở lại đất nước của họ, họ vẫn là một công dân tuân thủ pháp luật, cũng là chồng của một người phụ nữ, cha của một đứa trẻ, bọn họ còn muốn sống lâu vài năm kiếm tiền nuôi gia đình.
Hầu hết mọi người đều tỏ vẻ đồng ý về việc không muốn nhận bất cứ nhiệm vụ gì có liên quan tới long huyết nhân nữa, cũng có vài người trời sinh không muốn sống tỏ vẻ kích thích khi chiến đấu với long huyết nhân, nhưng ý kiến cuối cùng của họ sẽ là phục tùng tập thể.
Đường Đinh Chi gật đầu, “Tôi hiểu. Chỉ là kinh nghiệm tác chiến với long huyết nhân của các vị lần này rất quan trọng với nghiên cứu của tôi, nhất là rất nhiều trang bị và vũ khí mà các vị là nhóm nhân loại đầu tiên sử dụng trong thực chiến. Chúng tôi cần rất nhiều kinh nghiệm thực chiến để cải tiến và nghiên cứu số liệu khắc phục, tôi hi vọng các vị có thể theo tôi về Trung Quốc một chuyến, dùng một tháng giúp chúng tôi hoàn thiện kho số liệu. Về thù lao, thứ nhất, chúng tôi có thể tiếp tục trả tiền, thứ hai, chúng tôi sẽ cung cấp trị liệu tốt nhất cho thương tích của các vị.”
Mọi người nhìn nhau vài lần, sau đó tất cả đều nhìn về phía Houshar.
Houshar nhíu mày, nhìn về phía Al, hắn nói, “Cậu cảm thấy thế nào?”
Al híp mắt nhìn Đường Đinh Chi, “Sẽ không phải là cạm bẫy gì đấy chứ, tôi nhớ rõ vài năm trước anh còn kiên trì muốn diệt hết chúng tôi để giữ bí mật mà.”
Đường Đinh Chi thản nhiên nói, “Không phải tôi muốn diệt nhóm các anh, tôi chỉ nghe mệnh lệnh của cấp trên mà thôi. Hiện giờ thái độ của cấp trên là hợp tác tốt đẹp với các anh, chỉ cần các anh tự giác giữ bí mật, mặt khác, lấy quan hệ của Thẩm Trường Trạch với các anh, anh còn lo lắng cái gì?”
Al nghĩ một lúc, quả thật có lý, nhưng đối với những người luôn trái pháp luật như họ mà nói, lui tới thân thiết với chính phủ một quốc gia luôn làm cho bọn họ cảm thấy không thoải mái.
Al nhìn thoáng qua gương mặt xinh đẹp của Đường Đinh Chi, trong lòng do dự một chút, gật đầu, “Được, chúng tôi đi.” Hắn dùng cặp mắt xanh thẳm nhìn sâu vào hai mắt không hề xoay chuyển của Đường Đinh Chi, nhẹ giọng nói: “Anh nhớ kỹ, đây là anh mời tôi.”
Đường Đinh Chi hơi nhíu mày, trong lòng không hề tồn tại một tia lo lắng, y nhắc nhở: “Anh Maurell, thứ nhất, các anh phải ký hiệp nghị giữ bí mật, thứ hai, xin hãy phục tùng sự sắp xếp của chúng tôi, thứ ba, làm ơn đừng làm bất cứ chuyện gì trái pháp luật.”
Al lấy tay vuốt cằm, trêu tức nhìn y, “Nhưng mà tôi đã quên mất chuyện gì là chuyện trái pháp luật rồi.”
Đường Đinh Chi gật đầu, “Lên máy bay tôi sẽ hướng dẫn các vị.”
Lại thảo luận thêm về chuyện rút lui một chút, hội nghị kết thúc. Khi tất cả mọi người đi ra ngoài, Đường Đinh Chi gọi Thiện Minh lại.
Thiện Minh dừng bước quay đầu lại, Thẩm Trường Trạch cũng đi theo.
Đường Đinh Chi nói, “Thiện Minh, anh là người Tô Châu đúng không?”
Thiện Minh nhíu mày, “Hình như thế.”
“Hơn hai mươi năm không về lại quê hương, muốn nhân cơ hội này trở về nhìn xem không? Trung Quốc thay đổi rất lớn, nhưng tôi có thể tìm lại địa chỉ ban đầu cho anh.”
Ngữ khí Thiện Minh lạnh đi vài phần, “Không cần thiết, tôi không có gì muốn nhìn.” Hắn chỉ vào mũi Đường Đinh Chi, uy hiếp: “Nhớ kỹ, đừng có nhiều chuyện.”
Đường Đinh Chi nói: “Được rồi, coi như tôi chưa nói.”
Thiện Minh xoay người đi ra ngoài, Thẩm Trường Trạch đuổi theo phía sau, giữ chặt cánh tay hắn, hỏi: “Ba à…..”
Thiện Minh vụt quay đầu trừng mắt nhìn y, “Là mi điều tra ta?”
Thẩm Trường Trạch xòe tay, thẳng thắn thành khẩn nói: “Con muốn biết tất cả mọi chuyện của ba, ba đã không nói cho con biết, con chỉ có thể tự mình điều tra.”
Thiện Minh lạnh nhạt nói: “Những gì ta đã trải qua thú vị sao? Đến ta cũng cảm thấy không có ý nghĩa gì.”
Thẩm Trường Trạch thấp giọng nói: “Con chỉ hi vọng hiểu ba hơn bất kì ai khác, dù sao con cũng biết ba quá muộn.”
Thiện Minh đẩy y một cái, xoay người đi về chỗ ở của mình.
Thẩm Trường Trạch không nhanh không chậm theo sau lưng hắn, theo đuôi hắn vào phòng.
Thiện Minh lấy súng của hắn ra, bắt đầu lau chùi cẩn thận. Thẩm Trường Trạch đã sớm chú ý tới, làm như vậy có thể khiến tâm tình hắn được bình tĩnh.
Y đi tới ngồi xuống bên cạnh Thiện Minh, nhẹ giọng nói: “Ba đừng tức giận, lúc đó con rất nhớ ba, lại không thể đi tìm ba, cho nên chỉ có thể tận lực sưu tập tin tức của ba nhiều một chút. Ba biết không, từ sau khi chúng ta tách ra, mỗi nhiệm vụ của ba, mỗi lần thay đổi tài khoản, mọi hướng đi của ba trên Internet con đều biết cả. Cho dù ba tức giận cũng không có biện pháp, con muốn biết tất cả về ba.”
Thiện Minh trừng mắt liếc y, “Đầu mi có bệnh rồi.”
Thẩm Trường Trạch chẳng hề gì gật đầu, “Chắc vậy quá, nói đến nói đi, nếu ba không vứt bỏ con, con sẽ không như vậy.” Nói xong câu này, ngữ khí của y lại có vài phần u oán, hành vi lúc trước của Thiện Minh là khúc mắc cả đời y không thể cởi bỏ.
Tâm tình Thiện Minh vốn không tốt, lúc này nghe câu chỉ trích như thế lại càng thêm tức giận, “Con mẹ mi, vẫn còn không chịu yên, đừng có cả ngày giống như con mẹ lắm điều chỉ nhớ chuyện ta vứt bỏ mi như thế. Ta vứt bỏ mi thì làm sao? Ông đây càng vui.” Hắn ném khẩu súng lên giường, “Cút đi.”
Thẩm Trường Trạch nén cơn tức đang cuồn cuộn dâng lên, y cất khẩu súng đi, “Con không cãi nhau với ba, con cũng sẽ không đi ra ngoài.”
Thiện Minh nhìn tên kẹo dẻo này, trong lòng dâng lên một ngọn lửa.
Vừa nghĩ đến việc sẽ trở lại Trung Quốc, những kí ức đã cách hắn rất xa đều trỗi dậy, tự trách trí nhớ của mình quá tốt, hắn nghĩ rằng mình đã sớm quên rồi chứ.
Thiện Minh nằm lên giường, nhắm mắt lại muốn bắt mình ngủ, nhưng bây giờ mới là chín giờ tối.
Thẩm Trường Trạch nằm lại gần xoa ấn huyệt thái dương cho hắn, mềm giọng nói: “Nếu ba không muốn nhớ lại, từ nay về sau sẽ không bao giờ có người nhắc đến trước mặt ba nữa.”
Thiện Minh trầm mặc một lúc lâu mới nói, “Không có gì đáng nói, dù sao người trong nhà cũng đều chết sạch rồi.”
Thẩm Trường Trạch cong người hôn lên trán hắn, “Ai nói thế, còn con mà.”