Cha Nuôi

Chương 140: Chương 140




CHƯƠNG 141

 

Gần như không kịp trong nháy mắt, Thẩm Diệu đã vọt tới trước mắt hắn, móng vuốt cứng rắn bay thẳng đến tóm cổ hắn.

Thiện Minh cầm lấy đao chấn động hạt đâm tới lòng bàn tay hắn, đồng thời lấy cánh tay che cổ.

Móng vuốt Thẩm Diệu trượt qua thanh đao, kim loại ma sát phát ra âm thanh cực kì chói tai, móng vuốt bật ra tơ máu, phiêu tán trong không khí. Thời gian dường như đã ngưng đọng một nửa, Thiện Minh nhìn chuỗi hạt máu thổi qua trước mắt hắn, sau đó cổ tay Thẩm Diệu đụng vào cánh tay hắn, cổ tay và các đốt ngón tay vừa chuyển, móng vuốt sắc nhọn tiếp tục vung về phía cổ hắn.

Thiện Minh mở to hai mắt nhìn, chỉ cảm thấy cổ đau đớn một trận, cho dù cánh tay hắn đã cản lại một chút, nhưng vuốt sắc kia vẫn như cũ xé rách da thịt, chui vào trong cổ hắn.

Giây tiếp theo, Thẩm Diệu bị Thẩm Trường Trạch hung hăng đánh bật ra, hai người dây dưa va chạm ra xa hơn mười mét, tro bụi tung bay đầy trời.

Thiện Minh bùm một cái quỳ rạp xuống đất, lấy tay che cổ, dòng máu nóng bỏng nháy mắt nhuộm đỏ cả bàn tay hắn, hắn thở phì phò thật lớn, còn may, không tổn thương yết hầu và động mạch, còn có thể thở được…… Hắn dùng ngón tay run rẩy vuốt ba vết máu trên cổ, cảm thấy chỗ sâu nhất ít nhất ba bốn cm, dài năm sáu cm, cũng may khi đến yết hầu thì không còn bao nhiêu lực, những chỗ bị thương nông cũng chỉ rách da, nhưng máu thì đã chảy ròng ròng.

Triệu Thanh Linh phi tới gần, thô bạo mở ba lô hắn ra, tìm ra thuốc cầm máu, mau chóng đổ lên, thuốc cầm máu rất nhanh phát huy tác dụng, Thiện Minh vẫn còn đang liều mạng hô hấp, cảm thấy hô hấp là việc quý giá nhất mà hắn có thể làm hiện tại.

Triệu Thanh Linh ném băng vải tới trước mặt hắn, “Tự mình xử lý đi.”

Thiện Minh nhịn xuống cảm giác choáng váng vì mất máu, run rẩy quấn băng quanh cổ. Trong lòng hắn uất ức đến khỏi bàn, xuống tầng hầm vốn là muốn hỗ trợ, kết quả đứng ở đây không đến mười giây đã bị Thẩm Diệu đâm đổ máu ba cái lỗ trên cổ, hắn vốn đang bị thương chưa lành hẳn, hiện tại gần như mất đi hơn nửa sức chiến đấu.

Hắn băng bó xong thì phải ngồi dựa vào góc tường, bắt đầu lắp ráp súng bắn tỉa.

Ba long huyết nhân đại chiến thật sự là phấn khích vô cùng, đến cuối cùng gần như không thể nhìn thấy động tác của họ, chỉ có thể nhìn thấy ba bóng dáng màu vàng, màu đỏ và màu nâu cận chiến cắn xé lẫn nhau, đánh nhau cực kì kịch liệt.

Chỉ thấy Thẩm Trường Trạch nắm cánh tay Thẩm Diệu quăng hắn ngã sấp trên tường, Triệu Thanh Linh nhào lên đánh một quyền vào thái dương hắn, Thẩm Diệu dùng sức đẩy chị ra, lui về phía sau mấy mét, ba người đều dừng lại, liều mạng thở phì phò.

Thẩm Trường Trạch trầm giọng nói: “Cha, lần này cha không có cơ hội đâu, đầu hàng đi.”

Thẩm Diệu hung ác nói: “Tất cả mọi người đều phản bội ta, con ta, vợ ta, các người thật đáng chết, ta tuyệt không đầu hàng, con người không xứng đáng chi phối ta!”

Triệu Thanh Linh vô cùng đau đớn nhìn hắn, “Không ai muốn chi phối anh, nhưng anh đã phạm quá nhiều sai lầm rồi. Anh vì muốn làm đội ngũ long huyết nhân lớn mạnh, bắt buộc bao nhiêu người vô tội trở thành vật thí nghiệm, làm cho bao nhiêu người phải chết trong phòng thí nghiệm. Từ bỏ ước vọng điên cuồng của anh đi, đừng sai lầm thêm nữa!”

Thẩm Diệu cười bi phẫn tới cực điểm, “Thanh Linh, chúng ta từng ăn ý đến thế nào, vì cái gì cô không thể hiểu tôi? Chúng ta là long huyết nhân, một nhà ba người chúng ta đều là long huyết nhân, vì cái gì phải để con người hãm hại chúng ta? Con người đều đáng chết, nhất là những kẻ bên ngoài kia, nếu không phải bọn chúng, chúng ta sẽ không rời xa nhau, cũng sẽ không có ngày hôm nay !”

Hắn nâng cánh tay bị tháo khớp, răng rắc một tiếng liền trở về vị trí cũ, máu từ vết thương trên cánh tay chảy không ngừng. Thẩm Trường Trạch và Triệu Thanh Linh cũng không tốt hơn bao nhiêu, mỗi người đều chồng chất vết thương, một nhà ba người phản bội nhau đến mức này, trong lòng mỗi người đều khó chịu đến không cách nào hình dung.

Thiện Minh nhanh chóng lắp súng xong, lắp cả đạn xuyên thép vào, nhắm ngay Thẩm Diệu.

Thẩm Diệu hung hăng liếc về phía hắn, lại xông tới chỗ Thẩm Trường Trạch.

Tốc độ của ba người quá nhanh, một khi di động thì Thiện Minh không thể nhắm trúng được, hắn lẳng lặng chờ, chờ thời cơ tốt nhất.

Cửa tầng hầm rầm một tiếng bị phá đổ, Al cả người đầy máu vọt xuống dưới, ngay sau đó là Ô Nha và Hoàng Anh, mỗi người đều bị thương với mức độ khác nhau, nhưng Thiện Minh biết, trận chiến đấu này bọn họ thắng.

Mắt thấy đại thế đã mất, trên mặt Thẩm Diệu tràn ngập không cam lòng và oán hận. Hắn từ bỏ tấn công Thẩm Trường Trạch, phóng tới cửa ra.

Al và Ô Nha xông lên muốn ngăn cản hắn, bị hắn đụng mạnh vào, bóng người chợt lóe, Thẩm Diệu biến mất ở cửa.

Thiện Minh nhảy dựng lên quyết tâm đuổi theo, hắn không thể để Thẩm Diệu chạy, hắn không thể lại cho Thẩm Diệu cơ hội gây tai họa cho Thẩm Trường Trạch.

Thẩm Trường Trạch và Triệu Thanh Linh đều đuổi tới cửa trước, khi Thiện Minh chạy đến cửa, Thẩm Trường Trạch liền giữ chặt tay hắn, “Ba đừng đi !”

Thiện Minh bỏ cánh tay y, “Đừng vô nghĩa, mau đuổi theo.”

Tất cả đoàn người đều đuổi theo, kết quả đến cửa thì bị vài long huyết nhân còn sót lại ngăn cản. Thiện Minh dùng báng súng đánh bật móng vuốt của một tên muốn chụp mặt hắn, cuối cùng lại bị một long huyết nhân khác ném vào tường, đầu hắn lập tức đập vào góc tường, trước mắt thoáng biến thành màu đen. Hắn chậm rãi ngồi xuống đất, thân thể lập tức có phần không thể kiểm soát nữa.

Al vọt tới nâng hắn lên, đưa đến bên cạnh Đường Đinh Chi, Thiện Minh liều mạng lắc đầu, muốn đầu óc thanh tỉnh một ít, thành ra lại tác động đến miệng vết thương trên cổ, nhất thời máu lại chảy ra.

Hai tay Đường Đinh Chi lập tức đè đầu hắn lại, nhìn hắn nói gằn từng chữ, “Không được cử động.” Sau đó y chuyển ánh mắt tới cổ Thiện Minh, nhíu mày.

Thiện Minh biết mình bây giờ đi cũng không giúp được gì, đành phải thở dài, lẳng lặng ngồi để Đường Đinh Chi xử lý miệng vết thương cho hắn.

Bởi vì mất máu quá độ, hắn bất tri bất giác ngủ mất.

Khi Thiện Minh tỉnh lại đã là hai ngày sau, mấy ngày nay hắn liên tục bị thương, mất máu, thể lực cạn kiệt, thật sự là quá mệt mỏi, ngủ một cái là không biết trời đất gì nữa.

Khi hắn tỉnh lại, chỉ có Al ở bên cạnh hắn. Hắn há miệng thở dốc, cổ họng khô khốc đau đớn.

Al rót nước cho hắn, hắn nuốt xuống liền hỏi ngay: “Thế nào rồi?”

Vết thương của Al nhìn qua đã tốt lắm, hắn mệt mỏi cười, “Bắt được Thẩm Diệu rồi, lần này chúng ta cũng chết không ít người, nhưng mà, hoàn thành nhiệm vụ.”

Thiện Minh ngẩn người, trong lòng đột nhiên cảm thấy không thể thích ứng, Thẩm Diệu tra tấn bọn họ lâu như vậy, rốt cuộc cũng bại rồi, về sau có phải Thẩm Trường Trạch đã có thể sống thanh thản ổn định rồi không.

“Vậy xử lý như thế nào?”

“Đường Đinh Chi và Thẩm Trường Trạch áp tải hắn về Bắc Kinh, Triệu Thanh Linh cũng đi theo, nhưng không quay về căn cứ. Đường Đinh Chi đã đề nghị cấp trên, tạm thời nhốt Thẩm Diệu ở một quân khu. Còn việc xử trí hắn như thế nào thì hiện giờ vẫn chưa có kết luận.”

Thiện Minh thở dài một hơi, nhất thời cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng không ít, tảng đá vẫn đặt ở trong lòng đã biến mất, từ trước tới giờ hắn chưa từng cảm thấy dễ thở đến thế.

“Chúng ta còn ở Tunisia?”

“Ừ, rất nhiều người bị thương, không thể di chuyển, chúng ta ở Tunisia đợi một thời gian, đợi Đường Đinh Chi trở về đón chúng ta.” Al cắn một miếng táo rồi mới nhớ tới Thiện Minh, đem nửa quả táo tới trước mặt hắn, “Muốn ăn không?”

Thiện Minh quay mặt sang một bên, có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm trần nhà, không biết đang nghĩ cái gì.

Al cào cào đầu mình, “Giống như tất cả đột nhiên đều kết thúc, cảm giác này rất không chân thật …… Mẹ nó, vẫn cảm thấy quá dễ dàng cho Thẩm Diệu.”

Thiện Minh biết, cho dù là hắn hay Al thì đều rất muốn báo thù cho Du Chuẩn, báo thù cho nhiều chiến hữu đã chết đi như vậy, nhưng sống chết của Thẩm Diệu đã không phải điều mà một người có thể quyết định nữa. Ít nhất nhìn Thẩm Diệu bại trận cũng làm cho bọn họ đều cảm thấy thống khoái.

Đúng vậy, tất cả đều đột nhiên kết thúc.

Ngắn ngủi hơn một năm, bọn họ di chuyển chiến đấu khắp nơi trên thế giới không ngừng nghỉ, lần lượt tranh đấu với Thẩm Diệu, bọn họ mất đi rất nhiều thứ vĩnh viễn không thể tìm lại được, cho dù Thẩm Diệu chết cũng không thay đổi được cái gì.

Mà hiện tại, lý do để họ gắng gượng chiến đấu đã không còn tồn tại, kế tiếp nên làm cái gì?

Rất nhiều thành viên Du Chuẩn xuất ngũ đều tìm đến cuộc sống riêng của mình, Thiện Minh hỏi chính mình, tiếp theo nên làm cái gì?

Thiện Minh hỏi: “Al, sắp tới anh có dự định gì không?”

“Anh? Anh còn phải tiếp tục ở lại Trung Quốc, học tập cách khống chế và cường hoá bản thân chứ, nếu không chẳng phải là cả đời anh cũng không thể làm tình sao?”

Thiện Minh gật gật đầu, Al còn cần ít nhất hai năm mới có thể hoàn toàn quen với thân phận của hắn, chỉ sợ hai năm sau hắn cũng sẽ không còn muốn đi nữa.

Như vậy mình thì sao?

Al hỏi: “Cậu có dự định gì không? Mang con trai về nhà dưỡng lão sao?”

Thiện Minh nghĩ đến gương mặt trẻ tuổi tràn đầy dục vọng khống chế của Thẩm Trường Trạch, trong lòng tràn ngập mê mang.

Cái cảm xúc mê mang như bà già này thế mà cũng bắt đầu tìm tới hắn rồi, rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào, khi hắn ra quyết định lại tràn ngập băn khoăn? Rốt cuộc hắn đã bị ai, bị cái gì vướng chân vướng tay? Thiện Minh lúc trước biến đâu mất rồi?

Thiện Minh nhắm hai mắt lại, đầu óc rối loạn một mớ bòng bong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.