CHƯƠNG 143
Thiện Minh dùng tốc độ nhanh nhất mang theo những thứ quan trọng lái xe rời khỏi khách sạn. Lái xe di chuyển trong thành phố khoảng hơn bốn mươi phút, hắn phát hiện mình đã đi tới phố 42. Hắn bỏ xe ở ven đường, mang đồ đạc đi vào một cái ngõ nhỏ, lòng vòng qua vài con phố ở khu làng chơi nổi tiếng hỗn loạn ở New York này, sau đó tìm một khách sạn nhỏ có vẻ bí mật.
Hắn đi vào đặt một phòng, bà chủ mắt xanh mỏ đỏ hỏi trắng ra xem hắn có cần “phục vụ” gì không, cái gì các cô cũng có thể cung cấp. Thiện Minh nhìn cô ả một cái, vốn bụng đã không thoải mái, bây giờ cũng thấy ngán, hắn lắc đầu, “Đừng làm phiền tôi.” Nói xong nhanh chóng đóng cửa lại.
Phòng vừa ẩm ướt vừa tối tăm, so với cái khách sạn năm sao hắn ở lúc trước quả thật là một trời một vực, chẳng qua hắn cũng không phải đến để ngủ, mà cho dù đến để ngủ, trong phần lớn cuộc sống của hắn, hoàn cảnh chỗ ngủ đều kém nơi này nhiều. Hắn mở máy tính, mở ra những camera có thể theo dõi văn phòng của hội trưởng và cả chỗ ở của hắn ta, cho dù gặp phải trở ngại gì hắn cũng phải hoàn thành nhiệm vụ, hắn cũng không thể làm xấu mặt Houshar được.
Nhưng mà hắn cũng không thể ở lâu, Thẩm Trường Trạch đã tìm đến đây rồi, phải mau chóng xác định kế hoạch mới, sau khi nhiệm vụ kết thúc thì lập tức đi ngay……
Mẹ nó, cứ như là hắn sợ Thẩm Trường Trạch vậy, vì cái gì hắn cứ phải trốn tránh con trai mình như vậy? Thiện Minh phiền táo giơ chân đạp đổ cái chai, bia đổ ra đất, trong phòng vốn đã tràn ngập hương vị quái dị, hiện tại lại càng thối hoắc, làm cho tâm tình hắn càng kém.
Thiện Minh đã cài thiết bị truy tìm trên xe của mục tiêu, giờ cho thấy xe hắn ta đã về nhà, nhưng hắn không dám tùy tiện đến đó. Thẩm Trường Trạch muốn tìm hắn, sẽ không thể bỏ qua nơi ở của mục tiêu.
Thiện Minh suy xét một chút, quyết định buổi sáng sẽ bắn tỉa trên đường mục tiêu đi làm, tuy rằng hắn vốn định là sau khi bắn hạ mục tiêu sẽ không bị phát hiện ngay, như vậy hắn có thoải mái thời gian để đi, nhưng hiện tại tình thế đã thay đổi, hắn không thể để Thẩm Trường Trạch mò ra quy luật của mình được.
Cả đêm không ngủ, ngày hôm sau hơn bốn giờ hắn liền rời khách sạn, về tới phố Wall vào đúng giờ cao điểm. Hắn chặn đường một gã Hoa kiều có chiều cao không khác hắn lắm trong một ngõ nhỏ, bỏ tiền mua bộ đồng phục nhà hàng trên người hắn ta. Khi hắn đi ra khỏi WC, hắn mặc bộ đồng phục màu xám đầy mỡ, đội mũ lưỡi trai, cất súng lục giảm thanh vào hộp thức ăn, mang túi plastic đi tới toà nhà nơi mục tiêu làm việc.
Hắn trốn ở một góc, dùng điện thoại định vị xe của mục tiêu, đợi khoảng mười lăm phút, mục tiêu bắt đầu tới gần toà nhà.
Hắn đè vành mũ xuống, mang hộp thức ăn nhanh chóng đi qua con phố đối diện toà nhà.
Khi xe của mục tiêu dừng trước cửa toà nhà, Thiện Minh vừa lúc đi đến ngã tư đường đối diện, thời gian rất chính xác.
Mục tiêu đi từ trên xe xuống, hai vệ sĩ che chắn bên cạnh hắn, bàn tay của Thiện Minh thò vào trong túi plastic màu đen, đụng đến khẩu súng, chậm rãi thay đổi phương hướng của khẩu súng, nhắm ngay mục tiêu.
Chiếc xe chắn trước người mục tiêu lái đi, lộ ra phía sau lưng mục tiêu không hề phòng bị.
Thiện Minh kéo cò súng, cách một tiếng, chỉ thấy ở ngã tư đường đối diện cách xa khoảng vài mét, thân thể cao lớn tráng kiện của hội trưởng quỹ Đầu tư New York run lên thật mạnh, một chuỗi máu phun ra từ trước ngực hắn, thân thể hắn không thể khống chế nhào tới phía trước. Hai vệ sĩ một người đỡ hội trưởng, một người khác lấy súng ra vụt xoay người lại, vừa lúc một chiếc xe công cộng đi qua. Sau khi chiếc xe đi mất, vào sáng sớm đúng giờ cao điểm đi làm, trên ngã tư đường nơi nơi đều chật ních người đi tới đi lui, căn bản không thể nhận ra ai là kẻ khả nghi.
Thiện Minh bình thản ung dung mang túi đưa cơm plastic tiếp tục đi tới phía trước, tiếng gào, tiếng rống to ở phố đối diện đã hấp dẫn sự chú ý của hầu hết người đi đường. Đám người hiếu kì trở thành chỗ che giấu tốt nhất của hắn, hắn dễ dàng biến mất trong đám đông, một mình xoay người rẽ vào một cái ngõ nhỏ.
Hắn nhét khẩu súng vào trong lòng, ném hộp cơm vào thùng rác. Cách đó không xa truyền đến tiếng còi cảnh sát inh ỏi, hắn bỏ mũ lưỡi trai trên đầu và cởi bộ đồng phục nhà hàng trên người ra, ném tới một góc hẻo lánh. Khi hắn đi ra khỏi ngõ nhỏ, xe cảnh sát gào thét vụt qua trước mặt hắn, thần sắc hắn vẫn như thường, không nhìn ra nửa điểm sơ hở.
Ngay khi hắn định băng qua đường, một chiếc xe việt dã vọt thẳng tới chỗ hắn, Thiện Minh vội lui về phía sau, ô tô phát ra tiếng phanh chói tai, vững vàng dừng trước mặt hắn. Cửa xe lập tức mở ra, khi Thiện Minh nhìn thấy người bên trong nhảy ra, hắn xoay người bỏ chạy.
Thẩm Trường Trạch lập tức đè vai hắn lại, một tay bắt lấy cánh tay hắn, thoáng cái đã làm cho người hắn rúm lại. Ngực Thiện Minh bị bắt dán vào ***g ngực Thẩm Trường Trạch, hắn cảm giác có nòng súng cứng rắn đang chĩa vào eo mình.
Thẩm Trường Trạch từ trên cao nhìn xuống hắn, dán vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Muốn con gói ba nhét vào xe hay là tự ba ngồi vào đây?”
Hành động quái dị của hai người đã làm cho rất nhiều người phải chú ý, trên trán Thiện Minh toát ra mồ hôi lạnh, hắn dùng bả vai đụng vào Thẩm Trường Trạch một cái, không cam lòng nói, “Lên xe.”
Hắn bị Thẩm Trường Trạch vừa lôi vừa túm lên xe, cửa xe vừa đóng, xe nhanh chóng lái đi. Lái xe là người da trắng, Thiện Minh ngồi phía sau nhìn lên một cái, vừa định nói gì, Thẩm Trường Trạch đã đè hắn vào góc, cả người áp lên, thô bạo hôn hắn.
Thiện Minh bị đè đến khó chịu, rất muốn đẩy y ra, nhưng mọi phản kháng của hắn đều trở thành lý do để Thẩm Trường Trạch động tay động chân càng mạnh thêm trong xe. Thẩm Trường Trạch hôn đến mức hắn nói không nên lời, vạt áo trước đều bị kéo lên. Thiện Minh cũng không ngại làm tình trước mặt người khác, nhưng một khi đối tượng là đứa con hắn một tay nuôi lớn, hắn lại không muốn bất kì kẻ nào biết.
Thiện Minh thật vất vả mới tách ra khỏi tình cảnh răng môi gắn bó để thở hổn hển, hô lên: “Đủ rồi! Con mẹ mi, đủ rồi!”
Lúc này Thẩm Trường Trạch mới không cam lòng lắm buông Thiện Minh ra, y vuốt ve đôi môi bị hôn đến đỏ lên của Thiện Minh, còn có râu ria lởm chởm dưới cằm hắn, thấp giọng nói: “Trốn con vui đến thế à?”
Ánh mắt Thiện Minh có chút né tránh, “Không tệ.”
“Ba nhìn bộ dạng ba xem, đã mấy ngày không cạo râu rồi? Tóc tai ba lộn xộn như tổ chim vậy, rời khỏi con, ba liền sống cuộc sống y như heo chó này? Đây là thứ ba muốn?” Ngón tay thon dài của Thẩm Trường Trạch gẩy gẩy mái tóc rối tung của hắn, trong lòng vừa tức vừa hận.
Thiện Minh ngượng ngùng nói: “Ta không giống mi, như thế nào ta cũng có thể sống được.”
“Tức là ở bên cạnh con sẽ không thể sống? Rốt cuộc ba nghĩ cái gì hả?”
Thiện Minh phiền táo gỡ tay y ra, “Ông đây không muốn bị ai quản.” Nhất là còn bị con mình quản, nghĩ thế nào cũng thấy uất ức.
Thẩm Trường Trạch nắm cằm hắn, hừ lạnh: “Thế sao con lại cảm thấy ba thật sự thiếu người quản, nếu con không đến có khi chẳng biết ba chết ngắc ở chỗ nào rồi.”
Thiện Minh hung hăng đẩy y, “Mi giả bộ người lớn cái gì, chẳng lẽ không có mi ta sẽ không sống nổi?”
Thẩm Trường Trạch híp mắt nhẹ giọng nói: “Con nhất định sẽ cố gắng theo hướng đó.”
Xe nhanh chóng đưa họ đến một khách sạn, Thẩm Trường Trạch túm Thiện Minh đi vào khách sạn, chuyện thứ nhất sau khi vào nhà chính là đẩy mạnh hắn vào phòng tắm, sau đó túm eo hắn nhấc lên khỏi mặt đất, đặt hắn trên bồn rửa mặt.
Thiện Minh ngồi trên bồn rửa mặt, Thẩm Trường Trạch đứng giữa hai chân hắn, cố định đầu hắn, dao cạo nhẹ nhàng xẹt qua cằm hắn.
Hai người cách nhau rất gần, chỉ cần một bên nghiêng người một cái là có thể hôn đối phương. Bọn họ ai cũng không nói chuyện, hai ánh mắt không ngừng đối diện nhau, hô hấp phả vào làn da đối phương, có cảm giác vô cùng thân mật.
Lưỡi dao lạnh lẽo không ngừng di chuyển trên mặt Thiện Minh, khi Thẩm Trường Trạch cố ý vô tình lướt qua động mạch, Thiện Minh liền cảm thấy thân thể run rẩy một trận.
Thiện Minh chớp mắt, “Đừng nhìn ta, nhìn dao đi.”
Thẩm Trường Trạch dựa sát vào liếm liếm bờ môi hắn, “Lưỡi dao mỏng như vậy ba cũng sợ?”
Thiện Minh nhìn ánh mắt thâm thúy của y, “Ở trong tay mi sẽ không giống bình thường.”
Tay Thẩm Trường Trạch khẽ run lên, vẽ trên cổ hắn một vết thương rất nhạt, làn da bỗng toát ra vết máu, Thiện Minh nhíu mày.
Thẩm Trường Trạch vươn đầu lưỡi cẩn thận liếm, liếm từ yết hầu đến cái cằm đã sạch sẽ của hắn, sau đó ngậm lấy môi hắn.
Một tay Thiện Minh giữ lấy đầu y, đảo khách thành chủ, gấp gáp ngăn chặn cái miệng của y, đầu lưỡi bá đạo luồn vào trong miệng y.
Thẩm Trường Trạch ném dao cạo râu xuống, hai tay vươn vào trong quần áo hắn, tùy ý vuốt ve eo lưng hắn.
Hai chân thon dài của Thiện Minh kẹp lấy eo y, Thẩm Trường Trạch nhấc một cái ôm hắn đứng lên, hai người vừa cuồng nhiệt hôn môi, vừa di chuyển về phía giường.
Thẩm Trường Trạch nặng nề áp đảo Thiện Minh xuống giường, dùng sức kéo quần hắn.