Cha Nuôi

Chương 149: Chương 149




CHƯƠNG 150-151

Buổi chiều Thiện Minh chạy tới nơi mô phỏng khoang thuyền vũ trụ chơi trò không gian đối chiến, chân thật đến mười phần. Khi hắn bị Al kéo tới còn tưởng rằng có thể ở nơi này chơi một buổi chiều, kết quả nửa giờ đã không chịu nổi, khi xuống khỏi khoang thuyền vũ trụ thì bắp chân run lẩy bẩy, muốn nôn lại không nôn ra được, làm hắn khó chịu muốn chết.

Al vỗ bờ vai của hắn cười ha ha, “Cưng à, cậu rất thiếu kinh nghiệm thực chiến đấy.”

Thiện Minh hung tợn giằng tay hắn ra, “Tôi luyện cái này có ích lợi gì, tôi đâu có lái máy bay chiến đấu.”

“Vậy cậu muốn chơi cái gì? Bắn súng? Đua xe? Nơi này cái gì cũng có, cực kì thuận tiện.”

Thiện Minh rầu rĩ nói, “Anh không cần phải quan tâm đến tôi, anh muốn làm gì thì làm đi.”

“Không phải vì thấy cậu nhàm chán sao, anh không chơi với cậu thì ai chơi với cậu đây.”

Thiện Minh hừ nói: “Tôi thấy là anh nhàm chán mới đúng, tôi muốn đi ra ngoài lúc nào cũng được, anh thì sao? Anh có thể thoải mái đi sao?”

Al bị chọc trúng chỗ đau, xấu hổ nói: “Cậu có thể thoải mái đi? Không phải con cậu còn chưa cai sữa à?”

Thiện Minh phẫn nộ trừng hắn, hai người nghĩ đến tình cảnh trước mắt của mình, đều đủ phiền lòng, vì thế cũng không còn tâm tình chơi đùa, đều tự trở về nghỉ ngơi.

Ăn xong cơm chiều, Thẩm Trường Trạch còn chưa trở về, Thiện Minh thật sự có vẻ hốt hoảng, đi tới phòng bơi lội.

Phòng bơi lội không có người nào. Thiện Minh đi vào vừa ngửi đã biết vì sao không có người, hôm nay bể vừa được tiêu độc, nước bể toả ra mùi thuốc khử trùng nồng đậm. Vốn sử dụng những thứ này phần nhiều là long huyết nhân, khứu giác của họ cực kì nhạy bén, mùi thuốc khử trùng này đến người còn không thích, bọn họ lại càng không muốn ngửi, mỗi thứ tư vào ngày khử trùng, gần như không có người đến.

Thiện Minh tuy rằng cũng không thích hương vị này, nhưng cũng đã đến đây rồi, không muốn cứ như vậy trở về. Bơi lội có thể làm tâm tình thả lỏng một ít, vì thế hắn chui vào trong nước, trong bể bơi to như vậy chỉ có một mình hắn hưởng thụ, hắn có thể tận tình du lịch.

Quản lý đi tới, đi theo hắn trên bờ, nói chuyện phiếm với hắn, “Anh có cần đồng hồ bấm giây không?”

Thiện Minh đang bơi ngửa, mở to mắt nhìn hắn một cái, “Không cần, tôi chỉ bơi chơi thôi. Anh có xuống bơi vài vòng không?”

Quản lý lắc đầu, “Tôi đang bị phong thấp, không thể xuống nước.”

Hai người nói chuyện câu được câu chăng, quản lý cố ý mở đèn lớn cho hắn, toàn bộ bể bơi sáng rõ, nước bể cũng bị chiếu thành màu vàng, Thiện Minh giống như một con cá trơn trượt, thân thể thon dài mạnh mẽ không ngừng linh hoạt xuyên qua làn nước.

Hắn lặn xuống nước, ở trong nước chậm rãi di chuyển, trong nước thực im lặng, nhắm mắt lại, phảng phất toàn thế giới chỉ còn lại tiếng tim đập của bản thân.

Nín thở hai phút, hắn trồi lên, mở to mắt thì thấy quản lý kia đã không ở đó nữa, hơn nữa cửa phòng bơi lội bị đóng lại, trong phòng điều khiển cũng không có người, giống như tất cả mọi người đã tan tầm hết rồi.

Sẽ không giam hắn lại đấy chứ? Thiện Minh trượt tới phía trước mấy mét, đột nhiên phát hiện trên mặt nước có ảnh ngược màu vàng. Trái tim hắn căng thẳng, vụt ngẩng đầu, không ngờ lại nhìn thấy Thẩm Trường Trạch đang bay giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống hắn.

Thiện Minh mắng: “F*ck, mi muốn hù chết ta à!”

Thẩm Trường Trạch cười ha ha, phạch phạch một tiếng từ giữa không trung nhảy vào trong nước, sóng nước văng khắp nơi, Thiện Minh theo bản năng quay đầu đi.

Lập tức trên lưng căng thẳng, cái đuôi của Thẩm Trường Trạch quấn quít lấy hắn kéo hắn lại gần, hai người ***g ngực dán ***g ngực, gần đến mức phảng phất có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau.

Thẩm Trường Trạch lấy tay đẩy tóc mái ướt sũng trên trán Thiện Minh ra, lộ ra khuôn mặt anh tuấn kia, y cúi đầu, hút lấy bọt nước trên môi Thiện Minh.

Thiện Minh hơi hơi quay đi, nhìn bốn phía.

Thẩm Trường Trạch nắm cằm hắn xoay mặt hắn lại đây, tiếp tục hôn, “Tập trung chút nào, không việc gì, không có ai đâu.”

Thiện Minh đẩy mặt y ra, “Tập trung cái gì hả, ta đến đây bơi lội, mi chạy vào làm gì?” Thiện Minh muốn bơi đến bờ, kết quả cái đuôi của Thẩm Trường Trạch gắt gao quấn quít lấy eo hắn, làm hắn không thể di động được bước nào.

Thẩm Trường Trạch nghiêng người bám dính tiếp tục hôn hắn, vuốt ve vòng eo căng gầy và tấm lưng rắn chắc của hắn, than thở, “Một ngày không nhìn thấy ba, nhớ lắm.”

Thiện Minh hừ một tiếng, “Mi vẫn nên tập trung đi làm thực nghiệm đi.” Hắn cảm giác được trên bụng có cái gì đó vừa nóng vừa cứng đang chọc hắn, hơi thở cầu hoan trên người Thẩm Trường Trạch trắng trợn mà rõ ràng như thế, khi nhìn thấy bộ dạng này của Thẩm Trường Trạch, trong lòng hắn liền sợ hãi.

Thấy Thiện Minh muốn đẩy mình ra, Thẩm Trường Trạch có phần sốt ruột, y hôn cổ Thiện Minh, khàn khàn nói: “Ba, chúng ta đã thật nhiều ngày không làm, chẳng lẽ ba không muốn sao?”

“Mẹ nó, không phải mi nói sẽ không làm như vậy nữa sao?”

“Nhưng bây giờ con rất tỉnh táo, con có thể khống chế chính mình. Ba, con cam đoan sẽ giống như bình thường, con rất tỉnh táo, con sẽ không làm ba bị thương, con rất nhớ ba……” Thẩm Trường Trạch cố ý dùng thân dưới cọ vào hắn, nhiệt tình bột phát kia làm người ta không thể bỏ qua. Y nắm lấy của quý phía dưới quần bơi của Thiện Minh, ngón tay linh hoạt xoa nắn vài cái, Thiện Minh cũng nghẹn nhiều tuần, gần như lập tức liền cứng rắn.

Thiện Minh có chút thẹn quá thành giận, cầm lấy sừng y kéo đầu y cách xa cổ mình, sau đó đánh chát chát lên cái đuôi đang quấn trên lưng mình, “Buông ra !”

Cái đuôi kia ướt đẫm, trơn y hệt như da rắn, xúc cảm vô cùng quỷ dị.

Thẩm Trường Trạch dùng mặt cọ hắn, dùng cái đuôi quấn hắn, tuy rằng không có hành vi tiến thêm một bước nhưng cũng không chịu buông hắn ra, động tác vừa cường thế vừa ôn nhu, làm cho Thiện Minh lùi về phía sau thế nào cũng không tránh ra được.

Cuối cùng làm Thiện Minh phát hoả, kéo sừng y đến phát run, dí vào lỗ tai y quát: “Con mẹ mi, còn không để yên à!”

Thẩm Trường Trạch dùng cái đuôi quấn eo hắn đặt hắn lên bờ cạnh bể, y đứng trong nước giữ chặt chân hắn, híp mắt nói, “Không để yên, ba, con muốn làm, để con làm đi, nếu không con sẽ không cho ba đi đâu.”

Thẩm Trường Trạch lúc này tựa như một con cá đang trồi lên mặt nước, tóc đen ướt át dán trên dung nhan tuấn mỹ vô cùng, bọt nước trong suốt chảy xuôi theo vảy rồng vàng óng, dưới ánh sáng chiếu xuống thì ánh lên rạng rỡ, cặp cánh lớn di động theo gợn sóng, được ánh sáng và nước làm nổi bật, cả người y nhìn qua tràn ngập sắc thái huyền ảo và mỹ lệ. Một con quái thú hình rồng to lớn xinh đẹp như vậy, lúc này đang có chút nôn nóng dùng cái đuôi quấn quít lấy hắn không cho hắn chạy, sau đó dùng ánh mắt đỏ rực có chút ướt át nhìn hắn, vừa bá đạo vừa làm nũng lại đùa giỡn mà cầu hoan với hắn, Thiện Minh thật không biết nên khóc hay cười.

Thiện Minh nhìn bộ dạng nhất quyết không tha của y, muốn đánh y hai cái, lại cảm thấy không có tác dụng gì. Hai người giằng co hồi lâu, Thẩm Trường Trạch thấy hắn có dấu hiệu mềm lòng, liền dán sát tới hôn bờ môi, cằm, cổ của hắn, cuối cùng ở trước ngực hắn để lại một chuỗi liếm hôn ướt át nóng bỏng. Thiện Minh bị y hôn đến phát ngứa, cầm lấy sừng y buộc y ngẩng đầu, hung hăng nói, “Nếu mi dám mất khống chế lần nữa, đời này cũng đừng nghĩ gặp lại ta.”

Thẩm Trường Trạch ôn nhu mà chắc chắn nói, “Tuyệt đối sẽ không, ba, hãy tin con.”

Thiện Minh buông lỏng sừng trong tay ra, Thẩm Trường Trạch quấn lấy eo hắn kéo hắn vào trong nước, để hắn dựa lưng vào thành bể, hung hăng ngăn chặn môi hắn, suồng sã cắn mút đôi môi này, phảng phất vừa rồi chờ đợi dài lâu mà kiên nhẫn chỉ để giờ khắc này kích tình được bùng nổ.

Thiện Minh nghĩ đến buổi tối mấy hôm trước hắn cô đơn tự an ủi mình, thời điểm đó khát vọng đối với Thẩm Trường Trạch vô cùng mãnh liệt, lúc này bởi vì đụng chạm thân mật như thế, khát vọng này liền bị câu lên toàn bộ, hắn thích làm tình với Thẩm Trường Trạch, điểm ấy hắn chưa bao giờ phủ nhận.

Ngón tay hắn luồn vào mái tóc Thẩm Trường Trạch, vần vò vỗ về chơi đùa cái sừng có xúc cảm kỳ diệu kia, thưởng thức một loại cảm giác thật ngạc nhiên trong tay. Nghĩ đến sừng có thể mang cho long huyết nhân sự kích thích, hắn liền muốn nhìn một chút xem vuốt ve thứ này rốt cuộc sẽ có hiệu quả gì.

Thẩm Trường Trạch thở hổn hển nhìn hắn, “Ba, ba đừng sờ soạng, rất ngứa.”

Thiện Minh trêu tức nói: “Ồ, ngoài ngứa ra thì còn có cảm giác gì?”

Cái đuôi của Thẩm Trường Trạch xẹt một cái chui vào trong quần bơi của hắn, thô bạo kéo quần bơi xuống đến mắt cá chân, y khàn khàn nói: “Còn có…… rất muốn ăn ba.”

Hai chân Thiện Minh vòng quanh eo y, ôm lấy cổ y nhẹ giọng uy hiếp, “Nếu lần này khó chịu, ta đảm bảo với mi là không có lần sau đâu.”

Thẩm Trường Trạch bị hắn trêu chọc đến mức máu trong người đều sôi trào, y nâng cái mông căng đầy của Thiện Minh, mũi đuôi nhẹ nhàng vuốt ve mông hắn, âm thanh khàn khàn lộ ra gợi cảm không gì sánh kịp, “Ba, con ăn ba cả đời này cũng không đủ, ba thật sự rất là ……”

Thiện Minh kiêu căng cười, “Rất cái gì?” Răng nanh trắng bóng và nét cười mị hoặc được làn nước làm nổi bật, toả ra sức quyến rũ nồng đậm.

Hai mắt Thẩm Trường Trạch đỏ máu, hận không thể một ngụm nuốt luôn Thiện Minh vào trong bụng, nếu có người khác nhìn thấy dáng vẻ này của ba, y nhất định phải đem người kia xé thành mảnh nhỏ.

Một trận gầm nhẹ khàn khàn thoát ra từ cổ họng, Thẩm Trường Trạch vùi đầu vào cổ hắn cổ, gấp gáp cắn mút, hạ xuống những dấu vết nhiều không đếm được trên người hắn. Thiện Minh ngẩng cổ nhận lấy sự thân mật này, đột nhiên, cả người hắn chấn động, cái đuôi không thành thật kia của Thẩm Trường Trạch liên tục dao động ở thân dưới của hắn, lúc này cái mũi đuôi thế nhưng…… thế nhưng ý đồ chui vào hậu huyệt của hắn.

Thiện Minh lạnh lùng nói: “Mi…… Mi làm gì !”

“Đừng sợ, ba, không việc gì đâu.” Thẩm Trường Trạch thở hổn hển, lại túm chặt đùi Thiện Minh, mũi đuôi linh hoạt khiêu khích phân thân Thiện Minh, cũng tà ác gãi nhẹ thăm dò sát bên ngoài cửa huyệt. Thiện Minh cảm thấy thân dưới vừa nóng vừa trướng, nhất là cái mũi đuôi kia đùa giỡn làm hắn không thể khống chế nhớ tới rất nhiều hình ảnh hiếu kỳ *** uế. Vừa nghĩ đến đến cái đuôi kia có thể làm gì với hắn, cái sự kích thích quái dị này làm cho hắn hết sức khẩn trương.

Thẩm Trường Trạch càng không ngừng hôn hắn, ý đồ dời đi lực chú ý của hắn, “Ba, ba không muốn thử xem sao? Cái đuôi của long huyết nhân vốn bao hàm rất nhiều tín hiệu ***.” Thẩm Trường Trạch cẩn thận tránh móng vuốt, xoa nắn cái mông căng đầy của Thiện Minh, “Ba, ba xem, tay của con không được, nếu con trực tiếp cắm vào sẽ làm ba bị thương, cho nên……”

Thiện Minh trừng to mắt, cảm thấy có cái gì đó ướt át nương theo nước làm trơn, chen vào trong cửa động của hắn. Thứ kia trơn trượt như rắn, chuyển động một cái liền đi vào non nửa, hơn nữa càng vào sâu thì trở nên càng thô……

“A…… Mi con mẹ nó sao có thể nghĩ ra…… Đừng, đừng nhúc nhích ……” Thiện Minh bị kích thích đến mức eo lưng gắt gao cứng đờ, vừa nghĩ đến hiện giờ thứ đang chui vào mông hắn là cái đuôi lập tức có thể quật chết người kia của Thẩm Trường Trạch, hắn liền cảm thấy máu đều bị đun lên.

Từ trước đến nay hắn chưa từng thử qua kiểu tình ái mới lạ kích thích như vậy, nếu như phải nói thật, hắn hưng phấn đến mức sợ hãi.

Thiện Minh hắn vốn không phải là một người có thể sử dụng lẽ thường để suy nghĩ, hắn thích kích thích, thích nguy hiểm, thích những khiêu chiến có thể khiến cho tóc gáy hắn dựng đứng, adrenalin cấp tốc phân bố, tương đương, hắn cũng thích trải nghiệm thứ *** không giống bình thường, có thể mang đến cho hắn kích thích thật lớn.

Lần trước ở trong rừng, hắn bị thương nghiêm trọng, hơn nữa Thẩm Trường Trạch mất đi lý trí, để lại cho hắn đều là những hồi ức kinh hãi, nhưng lần này không giống, Thẩm Trường Trạch không chỉ thanh tỉnh, hơn nữa còn hết sức khiêu khích hắn. Nghĩ đến việc mình đang làm tình với một kẻ không phải con người, chỉ riêng kích thích tâm lý thôi cũng đủ làm Thiện Minh cứng rắn đến kỳ cục.

Thẩm Trường Trạch vuốt ve eo lưng Thiện Minh, bởi vì tay y đã biến thành móng vuốt chí mạng, y không có cách nào lấy ngón tay để mở rộng cho Thiện Minh, chỉ có thể dùng cái đuôi thay thế, không ngờ hành động này không chỉ làm y hưng phấn không thôi, ngay cả Thiện Minh cũng bị kích thích đến mức cả người đỏ bừng, thật sự là kinh hỉ ngoài ý muốn.

Bằng việc thao túng cái đuôi linh hoạt từng chút thâm nhập sâu vào hậu huyệt của Thiện Minh, dùng cái đuôi cảm thụ nhiệt độ và sự chặt chẽ của ba, có tư vị rất khác lạ, Thẩm Trường Trạch cảm thấy mình sắp không chống đỡ được, dục vọng như hồng thuỷ không ngừng dũng mãnh lao xuống phía dưới thân thể.

Thẩm Trường Trạch cắn răng hỏi: “Ba, ba muốn làm trong nước hay là đi lên?”

“Đi lên, mẹ nó, đi lên.” Hắn đứng ở trong nước lại càng cảm thấy trong ngực khó chịu.

Lời còn chưa dứt, Thẩm Trường Trạch liền vỗ cánh, hai người bay lên trời, nước ao trút xuống ào ào sau lưng họ. Thẩm Trường Trạch giống như một thần vật lao ra khỏi mặt nước, màu vàng thần thánh vờn quanh, thân thể thon dài mạnh mẽ hoàn mỹ đến không cách nào hình dung, hơn nữa khi trong lòng y còn ôm một người đàn ông trần trụi, hình ảnh trước mắt chính là sự kết hợp tốt đẹp nhất của mĩ cảm và nhục dục.

Hai người ngã nhào trên mặt đất, nhiệt liệt ôm hôn đối phương. Thẩm Trường Trạch nhấc một chân Thiện Minh lên, nhìn một khúc đuôi của mình đang ra vào trong vách tường phấn hồng của Thiện Minh, thay thế ngón tay y làm công tác mở rộng.

Thiện Minh khó nhịn vặn vẹo eo lưng, sắc mặt đỏ bừng, thở hổn hển nói: “Cái thứ này của mi, hệt như rắn vậy……”

Cặp mắt đỏ sậm của Thẩm Trường Trạch gần như nhìn chằm chằm vào Thiện Minh đến thủng lỗ, trong lòng có một âm thanh cuồng liệt không ngừng rít gào: Người này là của ta ! Người này là người ba mà ta yêu nhất! Hắn vĩnh viễn…… vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình ta!

Thiện Minh quát to một tiếng, bởi vì cái đuôi đòi mạng kia lại đâm vào sâu vài phần, cái đuôi này càng vào sâu càng thô, mũi đuôi lớn tương đương ngón tay người, đến gốc thì thô ngang với chân Thẩm Trường Trạch, hơn nữa đoạn thô dài gần hai mét. Theo cái đuôi không ngừng xâm nhập, Thiện Minh có ảo giác như bị cái đuôi nhồi toàn bộ.

“Đủ…… Đủ…… Đừng đâm vào trong nữa…… A a…… Đủ……”

Thẩm Trường Trạch liếm ***g ngực rắn chắc của Thiện Minh, cảm thấy chưa thoả mãn nói: “Ba, ba không muốn thử cái gì thô hơn sao? Ba nói xem, nếu ba bị cái đuôi của con làm đến cao trào……”

Thiện Minh thẹn quá thành giận, “Đừng con mẹ nó nói nhăng cuội, muốn ông đây đến cao trào, vậy xài đồ thật đi.”

Thẩm Trường Trạch dùng sức rút cái đuôi ra, gầm nhẹ một tiếng, đem cây gậy vận sức chờ phát động đã lâu hung hăng cắm vào huyệt động đầy lửa nóng của Thiện Minh.

Thiện Minh khẽ gọi một tiếng, gắt gao ôm cổ Thẩm Trường Trạch, ngón tay cắm vào mái tóc y, lung tung vuốt ve cặp sừng cảm giác như nhung hươu kia.

Một chân Thiện Minh ở trong tay Thẩm Trường Trạch, một chân khác thì bị cái đuôi y cuộn lên cao, giống như bị xé sang hai bên, hai cái chân dài gần như bị kéo thành một góc bảy mươi độ, thân dưới bị phân thân thô dài cứng rắn hung hăng đâm chọc, làm cho phong cảnh toàn bộ bị phơi bày không sót một chút nào.

Có lẽ là hiện giờ Thẩm Trường Trạch đang ở trạng thái long huyết nhân, phân thân của y lớn hơn bình thường vài phần, từng cú va chạm mạnh mẽ kéo căng mỗi nếp uốn của cửa huyệt phẳng phiu yêu kiều kia, phân thân thô to không ngừng xâm nhập tận gốc vào sâu trong huyệt, tốc độ càng lúc càng nhanh, đâm cho Thiện Minh không nói được câu nào đầy đủ, ma sát tạo ra khoái cảm làm cả hai người đều rơi vào điên cuồng.

“Ba, ba, sao ba lại chặt như thế chứ…… Ưm a……”

Thiện Minh ngẩng cổ, hắn không rảnh nghe Thẩm Trường Trạch nói cái gì, khoái cảm mãnh liệt liên tục đánh úp lại, cả người hắn giống như đang phiêu giữa đám mây. Trong lòng hắn liền nảy ra một ý niệm: Mẹ nó, sướng quá, sướng quá đi mất!

So với kiểu *** mềm nhũn với phụ nữ, Thẩm Trường Trạch mang cho hắn mới là điên cuồng, mãnh liệt chân chính, làm hắn nhiệt huyết sôi trào. Trong khi làm tình, bọn họ hoàn toàn ném hết tất cả, giống như hai con dã thú, chỉ tập trung hưởng thụ khoái cảm nguyên thủy nhất.

“Hô…… Nhanh lên…… Nhanh chút nữa…… A a……” Thiện Minh ôm lấy eo Thẩm Trường Trạch, ***g ngực hai người gần như dán vào nhau, bọn họ vành tai và tóc mai chạm nhau, dùng những cái hôn nồng nhiệt đáp lại nhiệt tình của đối phương.

Dương vật Thẩm Trường Trạch điên cuồng ma sát, tốc độ và sức mạnh đều vượt qua người thường mấy lần, cũng chỉ có Thiện Minh với tố chất thân thể rất mạnh như vậy mới có thể thừa nhận được, chẳng những thừa nhận được, thậm chí có thể từ trong kiểu *** có chút thô bạo này đạt được khoái cảm kích thích nhất.

Thẩm Trường Trạch vừa dùng sức làm cái động chặt chẽ kia, vừa bỏ cái đuôi đang quấn quít lấy đùi Thiện Minh ra. Cái đuôi kia không có chỗ để đi, vỗ vỗ bên ngoài mông Thiện Minh chốc lát, cuối cùng hướng về phía trước, đâm vào trong miệng hắn.

Thiện Minh có cảm giác bị phân thân nhồi đầy miệng, hắn liền cố gắng phun ra nuốt vào. Cái cảm giác ướt át này thật giống như hắn đang nuốt một con cá sống, nhưng hắn lại không hề biết ghê tởm, ngược lại híp mắt liếm láp.

Thẩm Trường Trạch nhìn biểu cảm say mê của Thiện Minh, mạch máu như muốn nổ tung. Y nhanh chóng chọc vài cái, sau đó rút gậy thịt ra, trên mặt mang theo vài phần tà khí, tỏ ra yêu kiều nói: “Ba, thế này không tính, ba nói là muốn đồ thật.”

Thiện Minh còn đang sướng, Thẩm Trường Trạch lập tức rút ra, làm hắn cảm thấy thân dưới trống rỗng. Hắn nhìn gậy thịt phủ đầy gân xanh của Thẩm Trường Trạch, nhớ tới Thẩm Trường Trạch từng rất nhiều lần khẩu giao cho hắn, mình hình như chưa làm cho y lần nào, vì thế kiêu căng cười, vênh cằm nhìn y, “Đến.”

Thẩm Trường Trạch dựa sát vào, dường như có chút khẩn trương, nhưng phấn khởi nhiều hơn.

Thiện Minh không chút do dự há miệng ngậm lấy phân thân của Thẩm Trường Trạch.

Thẩm Trường Trạch gầm nhẹ một tiếng, thích đến mức thiếu chút nữa bắn ra.

Thiện Minh có chút ngốc nghếch phun ra nuốt vào phân thân của y, một bàn tay cũng vỗ về chơi đùa thằng nhỏ của mình, nhưng thực sự là thủ *** đã không thể thỏa mãn hắn nữa, hắn muốn thứ vừa thô vừa cứng nhồi vào thân thể mình.

Hai người dường như có cảm ứng, cái đuôi của Thẩm Trường Trạch hung hăng vỗ xuống đất, sau đó trượt một cái vào giữa hai chân Thiện Minh, hơn nữa quen thuộc chui vào trong động nhỏ ướt át bị làm đến không thể khép lại kia.

Tiếng rên rỉ của Thiện Minh đều bị cây gậy lớn trong miệng ngăn chặn, hắn khó nhịn vặn vẹo vòng eo, hai chân vô ý thức kẹp lấy đuôi của Thẩm Trường Trạch. Thẩm Trường Trạch vừa để anh bạn to lớn của mình ra vào trong miệng Thiện Minh, vừa lấy tay mở một chân Thiện Minh ra, cái đuôi linh hoạt thay thế phân thân của y, cọ xát trong động nhỏ của Thiện Minh.

Từ trước đến nay Thiện Minh chưa từng bị kích thích như vậy, làm tình cùng một con quái vật hiển nhiên kích thích hơn làm với con người nhiều. Hắn hưng phấn đến không thể tự chủ, chủ động nghênh đón cái đuôi kia, để vật tà ác đó tùy ý ra vào trong cơ thể hắn, cắm rút đến mức thứ phía trước của hắn lại cứng vài phần.

Thẩm Trường Trạch cũng gần như bị phá vỡ, cho dù là cái đuôi hay là của quý của y thì đều đang độc chiếm và hưởng thụ thân thể của ba. Nhìn ba bị cắm đến sắc mặt ửng hồng, hai mắt mê ly, khoái cảm của y đã tăng cao gấp bội.

Hai người dùng tư thế tình sắc quái dị như vậy chơi đùa cả nửa ngày, Thẩm Trường Trạch mới đổi tư thế, đặt Thiện Minh quỳ sấp xuống, một lần nữa dùng phân thân chiếm lĩnh lấy vách tường làm y điên cuồng kia.

Kịch liệt va chạm làm cho mông Thiện Minh đỏ rực, tiếng rên rỉ của hai người vang vọng toàn bộ phòng tập bơi rộng thoáng. Một long huyết nhân màu vàng hung mãnh chiếm đoạt người đàn ông dưới thân y, hình ảnh làm người ta phải phun máu mũi này dù là bất kì kẻ nào nhìn thấy thì chỉ sợ đều không thể cầm giữ được.

Bọn họ tận tình sa vào trận *** điên cuồng nhất, ngoài lẫn nhau thì đều không thể cảm thụ được cái gì khác nữa.

hẩm Trường Trạch đang cuốn chân hắn. Hắn không biết đối với long huyết nhân mà nói cái đuôi rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào, nhưng Thẩm Trường Trạch thì vô cùng thích dùng cái đuôi cuốn một bộ phận nào đó trên thân thể hắn, thật giống như…… giống như trẻ con thích kéo góc áo người lớn mới có cảm giác an toàn?

Chẳng qua, hiện tại Thiện Minh chỉ thấy cái đuôi này thôi là trong đầu đã hiện lên toàn bộ hình ảnh *** *** mĩ ở bể bơi ngày hôm qua. Tuy rằng về phương diện *** hắn không có ham mê gì quái dị, nhưng không thể không nói, một cái đuôi thuần tuý tự nhiên linh hoạt so với bất cứ đạo cụ tình ái nào đều lợi hại gấp trăm lần, hắn có thể có trải nghiệm mới lạ như vậy, không biết là may mắn hay bất hạnh nữa.

Sau khi Thiện Minh tỉnh, Thẩm Trường Trạch cũng tỉnh, y than thở một tiếng, cái đuôi lập tức quấn chặt đùi Thiện Minh, hai tay càng ôm siết lấy eo Thiện Minh, bao gọn trong lòng mình, Thiện Minh cảm thấy koala ôm thân cây chắc cũng chỉ như vậy.

Thẩm Trường Trạch nhắm mắt lại chậm rãi hôn lên lưng Thiện Minh, thấp giọng nói, “Ba, mùi của ba thật thơm.”

Thiện Minh mệt đến đầu ngón tay cũng lười động đậy, mặc kệ y ôm hắn như rắn quấn, lười biếng nói, “Ngủ như vậy mi không khó chịu sao?”

“Từ nhỏ con đã quen ngủ cùng ba, không có ba con ngủ không ngon được.” Thẩm Trường Trạch dùng cái trán cọ vào lưng Thiện Minh, nhỏ giọng nói, “Chúng ta tách ra vài năm, con vẫn luôn không ngủ ngon, ngày nào cũng nghĩ đến ba.”

Thiện Minh khép hờ mắt, “Ta cũng hàng ngày đều nghĩ đến mi đó.”

Thẩm Trường Trạch ngẩn người, ngẩng đầu lên, “Thật sự?”

Thiện Minh quay đầu nhìn y một cái, “Đương nhiên là thật .”

Thẩm Trường Trạch xoay người hắn lại, đối mặt với mình, thanh âm có chút run rẩy, “Vì sao ba chưa bao giờ nói?”

Thiện Minh có chút không hiểu sao, “Ta chưa từng nói sao? Ta nuôi mi mười năm, lập tức phải tách ra, ta cũng đâu thể quen được, chẳng còn ai đuổi muỗi cho ta nữa.”

“Ba đương nhiên chưa từng nói, con thích nghe, ba nói nhiều một chút.”

“Nói cái gì?”

Thẩm Trường Trạch nóng nảy, “Nói ba nhớ con nhiều thế nào ấy.”

Thiện Minh nghĩ nghĩ, “Ngày nào cũng nhớ, không biết mi đang làm cái gì, sống có tốt không, khi ăn uống không tốt bị muỗi cắn đến ngủ không yên đều sẽ nhớ mi, ra nhiệm vụ bị thương cũng sẽ nhớ, sợ nếu ta chết thì chúng ta chính là vĩnh biệt. Tóm lại, ngoài lúc ra nhiệm vụ thì bình thường ta cũng không có chuyện gì, chỉ có thể nhớ mi đợi thời gian trôi qua.” Thiện Minh nói tuy rằng thật nhẹ nhàng, nhưng bốn năm rời xa Thẩm Trường Trạch kia với hắn mà nói là một đoạn thời gian khó chịu hắn không muốn hồi tưởng lại. Ở thời điểm đó hắn mới có thể chân chính hiểu được tâm tình của người làm cha mẹ, đó thật sự là thời khắc cảm thấy lo lắng cho đứa con của mình.

Cặp mắt đỏ động lòng người của Thẩm Trường Trạch lẳng lặng nhìn hắn, đột nhiên, biểu cảm xuất hiện một vết rách, y gắt gao ôm Thiện Minh, chôn mặt vào gáy hắn, run giọng nói: “Ba, nói thêm chút nữa đi.”

Toàn thân Thiện Minh bị tình yêu ấm áp vây lấy, thể xác và tinh thần cũng thả lỏng xuống, rất nhiều lời nói bình thường hắn sẽ khinh thường mở miệng, lúc này lại có thể nói ra rất tự nhiên, “Nói cái gì nữa nha? Ta quả thật rất nhớ mi đấy, nhưng mà, ta biết chắc chắn mi có thể sống rất tốt, chỉ cần ta không chết, sẽ có ngày chúng ta có thể gặp lại.” Hắn sờ sờ mái tóc mềm mại của Thẩm Trường Trạch, nhẹ giọng nói: “Khi ta nhặt được mi, mi còn nhỏ như vậy, không ngờ đảo mắt đã trưởng thành rồi. Ta biết mi không có khả năng luôn luôn ở bên cạnh ta, nếu mi không đủ mạnh mẽ, mi cũng chỉ có thể mặc người sắp đặt. Tuy rằng mi oán ta vì đã bỏ rơi mi, nhưng nếu được chọn một lần nữa ta vẫn sẽ làm như vậy, bởi vì thời điểm đó ta đã không thể giúp mi được nữa.”

Thẩm Trường Trạch nghẹn ngào, “Ba ơi……”

Thiện Minh lấy ngón tay gẩy gẩy sừng y, “Mi đừng có khóc chứ, còn ra cái gì nữa.”

Thẩm Trường Trạch đỏ mắt ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi: “Ba ơi, ba có yêu con không?”

Thiện Minh cười nhạo một tiếng, “Coi mi kìa.”

“Ba nói đi mà, nói một tiếng là được.” Vẻ mặt Thẩm Trường Trạch đầy mong đợi nhìn hắn.

Thiện Minh nhìn ánh mắt màu đỏ của y, nhếch miệng cười, “Yêu.”

Thẩm Trường Trạch khàn khàn nói: “Lặp lại lần nữa.”

Thiện Minh có chút không chịu nổi, “Ông đây chỉ có một đứa con là mi, còn có thể thế nào được nữa, mi đừng có buộc ta phải nói mấy lời buồn nôn như vậy được không?”

Thẩm Trường Trạch lập tức xoay người cưỡi lên người hắn, gắt gao đè nặng hắn, hôn môi Thiện Minh, nhẹ giọng cầu xin, “Ba à, con muốn nghe, ba nói đi, van ba đấy, nói một câu thôi. Con yêu ba, con nói bao nhiêu câu cũng được, con yêu ba, con yêu ba, con yêu ba, xin ba hãy nói một câu thôi, nói ra đi, xin ba.”

Thiện Minh nắm lấy mặt y, hôn lên chóp mũi y, nhẹ giọng nói, “Con trai, ta yêu mi.”

Thẩm Trường Trạch kích động đến mức đôi mắt ươn ướt, y không cần biết “yêu” của Thiện Minh rốt cuộc có mấy phần là tình thân, mấy phần là tình yêu, y chỉ biết là Thiện Minh để ý y, đặt y trong lòng, thế này là đủ rồi. Y hôn như mưa xuống đôi môi mềm của Thiện Minh, nụ hôn này ngọt ngào đến mức phảng phất có thể hòa tan người ta.

Thẩm Trường Trạch ôm Thiện Minh, ôn nhu vuốt ve, trái tim đã được lấp đầy. Thiện Minh mệt đến tứ chi đau nhức, cũng lười ngồi dậy, giống như một con mèo lớn cuộn tròn trong lòng Thẩm Trường Trạch, để y mát xa cho mình. Thẩm Trường Trạch hôn lỗ tai Thiện Minh, ôn nhu nói, “Ba, con còn chưa hỏi ba hôm qua cảm giác thế nào.”

Thiện Minh rầm rì một tiếng, “Cũng được.”

“Chỉ là cũng được thôi sao? Con thấy ba thích lắm mà?”

Thiện Minh dùng khóe mắt liếc xéo y, không nói lời nào.

Cái đuôi của Thẩm Trường Trạch chui vào giữa hai chân hắn, nhẹ nhàng ma sát đùi trong của hắn, ái muội nói, “Kỳ thật rất thích đúng không, hả ba? Ba bị con làm đến ngất đi đó, bắn vài lần đấy.”

Thiện Minh trừng mắt nhìn y, “Ồ? Mấy lần?”

“Ít nhất ba bốn lần.”

“Vậy mi con mẹ nó bắn mấy lần?”

Thẩm Trường Trạch nghĩ nghĩ, không đếm hết.

Thiện Minh dùng sức cốc đầu y: “Ông đây sướng ba lần, mi con mẹ nó sướng mấy lần? Mi không biết mệt nhưng ta biết mệt!”

“Ba, ba nói như vậy thật không công bằng, đời này ba cũng chưa được cao trào nhiều như vậy đi? Ba làm gì mà không dám thừa nhận làm tình với long huyết nhân rất thích chứ? Ba sợ thể lực mình không đủ hay là…… Ái…… Đau……”

Thiện Minh dùng sức nhéo cái tai dài của y, nhéo đến vành tai đỏ lên.

Thẩm Trường Trạch chớp chớp mắt, “Con chỉ nói thật thôi.” Cái đuôi của y chui vào giữa hai chân Thiện Minh, trêu đùa thằng nhỏ của Thiện Minh, dán vào tai Thiện Minh cười tà ác, nói: “Ba à, ba thừa nhận đi, ba thích bị con làm, tối hôm qua ba bị con làm rất sướng đi.”

Thiện Minh cười ác liệt, “Thế thì sao nào? Đấy là đương nhiên, nếu mi dám làm ta khó chịu, mi cắt ngay cái thứ đó của mi đi được đấy, to như vậy cũng vô dụng thôi.”

Đuôi của Thẩm Trường Trạch có chút xúc động cọ loạn giữa hai chân Thiện Minh, “Yên tâm đi, về sau con nhất định……” Y cầm lấy của quý của Thiện Minh tùy ý vuốt ve, “Nhất định mỗi lần đều đem ba……”

Thiện Minh lập tức ngăn chặn cái miệng của y, hung hăng cắn y một ngụm, “Câm miệng đi con ạ, mau bỏ tay ra.”

Đuôi Thẩm Trường Trạch ve vẩy qua lại sau lưng, nôn nóng vuốt nệm, “Ba ơi, con lại muốn làm rồi, làm sao đây?”

Thiện Minh giơ chân đạp y xuống giường, “Cút, ông đây mệt chết rồi.”

Thẩm Trường Trạch đành phải một lần nữa lên giường, ôm dính lấy Thiện Minh, giống như rắn gắt gao cuốn lấy hắn, “Con mát xa cho ba, đợi ba hết mệt……”

Thiện Minh ý thức được Thẩm Trường Trạch đang ở trạng thái long huyết nhân, không chỉ thể lực tăng vọt, ngay cả ham muốn cũng tràn đầy gấp mấy lần so với trạng thái con người, thế này thật sự không phải dấu hiệu tốt, hắn cả giận nói: “Mau biến lại thành người đi!”

Đường Đinh Chi cuối cùng phát hiện, vật chất hoá học Methcathinone lưu lại có thể tự động thay mới, chẳng qua ở trên cơ thể người chỉ là phát điên trong thời gian ngủ một giấc hoặc là đi WC, trên cơ thể long huyết nhân lại mất chừng một tháng.

May mắn, cuối cùng Thẩm Trường Trạch cũng thuận lợi biến lại thành người, chẳng qua bây giờ y đã có thói quen khi ngủ sẽ dùng cái đuôi quấn quít lấy Thiện Minh. Cho dù Thẩm Trường Trạch là hình người, cũng không cần biết y cố ý hay vô tình, ngày hôm sau chắc chắn Thiện Minh sẽ phát hiện trên lưng hoặc trên đùi mình có thêm một cái đuôi đang gắt gao quấn quanh.

Thiện Minh mắng y vài lần, phát hiện không có tác dụng gì, đành phải mặc kệ y.

Mà trải qua khoảng thời gian ở chung kia, bây giờ Thẩm Trường Trạch càng thêm thích làm tình với Thiện Minh ở trạng thái long huyết nhân, tuy rằng có thể đạt được khoái cảm càng điên cuồng, nhưng thể lực tiêu hao cũng khiến người ta không thể bỏ qua, ngay cả Thiện Minh hàng năm luôn vận động siêu nặng như vậy cũng rất hay mệt đến cả ngày đều lười xuống giường. Hắn ý thức được sinh hoạt như vậy rất thối nát, vì thế nhanh chóng liên hệ với một tổ chức buôn lậu tình báo châu Á, để họ làm trung gian cho hắn, nhận một ít công việc hắn có thể làm một mình, chạy ra ngoài lắc lư một thời gian.

Thẩm Trường Trạch tuy rằng không muốn hắn đi, nhưng không thể không thỏa hiệp, chẳng qua, trước khi Thiện Minh đi Thẩm Trường Trạch yêu cầu hắn đi gặp Triệu Thanh Linh, bởi vì Triệu Thanh Linh vẫn muốn gặp hắn.

Thiện Minh nghĩ nghĩ, cảm thấy có một số việc quả thật cần phải giải thích một chút, vì thế đáp ứng.

Hai người chọn một ngày đẹp trời, lái xe đi Linh sơn.

Thiện Minh không nghĩ tới cấp trên sẽ nhốt Thẩm Diệu trong căn nhà trước đây của gia đình họ, chẳng qua căn nhà này đã hoàn toàn không giống với lúc trước hắn đến. Nó đã không còn chút bóng dáng nào của một căn nhà nguy hiểm hay có ma nữa, mà được tân trang thành một ngục giam rất lớn, cho dù ngoại hình coi như lịch sự tao nhã, nhưng song sắt điện to như cổ tay trên cửa sổ kia vẫn tỏ rõ sự bất thường của toà biệt thự này.

Ở cửa có vài người canh gác, Thẩm Trường Trạch đưa cho họ ba văn kiện có con dấu, sau khi lính gác lần lượt cẩn thận kiểm chứng mới mở cửa ra để hai người đi vào.

Triệu Thanh Linh đang ở trong phòng khách, lẳng lặng chờ họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.