CHƯƠNG 20
Một cú bổ chuôi dao kia của Thiện Minh không lưu tình chút nào, quân y hôn mê hơn ba giờ mới tỉnh lại.
Y bị trói gô ném xuống đất, khi tỉnh lại cũng không có ai để ý đến y, y vất vả ngồi dậy, im lặng quan sát người trên máy bay.
Jobert và Pearl đang xử lý đồ ăn.
Thức ăn dự trữ trên máy bay khá phong phú, nhưng đây chỉ là đối với tên nhà giàu kia và đám tình nhân bảo tiêu của hắn, một khi số miệng ăn lên đến hai mươi sáu cái, lượng ăn cũng tăng hơn nhiều, nếu tính theo sức ăn của người bình thường thì chỉ đủ ăn một ngày đêm.
Vì thế thức ăn được quản lý thống nhất, dựa theo kế hoạch nghiêm khắc phân chia, trong tình huống có đầy đủ nước mà không đói đến chết người, mấy thứ này đủ bọn họ ăn đến sáu, bảy ngày.
Còn lại vài ngày, chỉ có thể dựa vào chính bọn họ giải quyết.
Trên máy bay có dụng cụ chuyên dụng để đánh cá và xuồng hơi chưa bơm, đều là để cho nhà giàu kia dùng lúc nghỉ ngơi, bây giờ lại thành dụng cụ để họ lấp đầy bụng.
Đến khi máy bay hạ cánh ở vùng biển quốc tế, bọn họ nhất định phải tự mình đi kiếm ăn. Tuy nhiên phía dưới dù sao cũng là Thái Bình Dương phong phú sản vật, hẳn là bọn họ sẽ không chết đói được.
Houshar khẩn cấp tìm một người biết tiếng Myanmar, cuối cùng cũng câu thông được với cơ trưởng, xác định được đường bay, hơn nữa đưa ra cả phương án sử dụng nhiên liệu.
Thiện Minh đang ngồi trên sô pha giám sát Thẩm Trường Trạch tập hít đất.
Khi đứa nhỏ làm được mười hai cái thì liền bất động, cắn răng hồi lâu mà không dậy được, Thiện Minh gõ bàn trà, “Phải hai mươi .”
Quân y cau mày quan sát thật lâu, cuối cùng không nhịn được mở miệng nói: “Anh đang huấn luyện nó?”
Dường như đến giờ Thiện Minh mới phát hiện y đã tỉnh, liếc nhìn y, “Tốt nhất từ giờ trở đi mày nên ít động ít nói. Hai tuần tới chúng ta phải chịu đói, mày là tù binh, chỉ có thể được phần thức ăn ít nhất, nếu mà chết đói thì……” Thiện Minh lộ ra hàm răng trắng ởn, “Chúng ta liền ăn mày.”
Quân y kia không hề động đậy, ngược lại còn nhìn chằm chằm Thẩm Trường Trạch. Y tỉ mỉ nhìn mỗi tấc làn da của đứa nhỏ, giống như hận không thể trừng ra một lỗ thủng trên người nó.
Ánh mắt kia làm Thiện Minh cảm thấy cực kì không thoải mái, thật giống như trong mắt y đứa nhỏ này chính là ếch trên bàn giải phẫu. Thiện Minh cả giận nói: “Mày con mẹ nó là biến thái sao? Nhìn cái gì vậy?”
Quân y liếc Thiện Minh một cái, Thiện Minh chú ý tới ánh mắt luôn bình thản như nước trong của tên người máy này lại lộ ra một loại cuồng nhiệt khó hiểu, làm cả người hắn thấy khó chịu.
Thiện Minh thật sự là tràn ngập hiếu kì đối với thân phận của đứa nhỏ này, hắn biết quân y này có thể cho hắn đầy đủ đáp án, nhưng hắn lại không thể tra tấn quân y này, hắn và Al cũng không muốn đắc tội chính phủ một quốc gia lớn đâu. Thiện Minh có chút hối hận, đáng lẽ phải dặn Houshar khi đưa thuyền tới đón họ mang một chút “thuốc chống say”, bây giờ chắc chắn thuyền đã rời bến từ lâu rồi.
Trong lòng Thiện Minh có chút phiền não, hướng về phía đứa nhỏ quát: “Làm tiếp, làm không xong không có cơm ăn.”
Đứa nhỏ cắn răng ngẩng đầu, lắp bắp nói, “Con không muốn ăn cái chú kia đâu.” Nói xong có chút sợ hãi liếc nhìn quân y kia một cái.
Quân y bức thiết nói: “Thẩm Trường Trạch! Cháu không muốn biết ba mẹ mình ở đâu sao?”
Đứa nhỏ dừng động tác lại, nửa tin nửa ngờ nhìn y.
“Ta có thể nói cho cháu, bọn họ……”
Một bát nước lạnh ào xuống, đổ hết trên đầu quân y. Al lắc lắc cái bát không, “Nói nhiều lời vô ích, còn nói lung tung ta liền bịt miệng mày lại.”
Quân y kia thở ra một hơi, giọt nước trong suốt chảy theo hai má trắng nõn như ngọc của y xuống. Y chớp chớp lông mi vài cái, lẳng lặng nhìn Thẩm Trường Trạch, không thèm nhắc lại.
Al nói: “Mày tên là Đường Đinh Chi phải không, thiên tài khoa học hai mươi ba tuổi, ở lĩnh vực sinh vật học, thần kinh học, dược lý học, di truyền học, y học đều có những cống hiến kiệt xuất. Hừ, nghe thấy thật sự là tà ác. Vũ khí trên người mày đều ở trong tay chúng ta, tốt nhất mày hãy thành thành thật thật làm tù binh, ít động đậy thôi, nếu không trong hành trình nhàm chán hơn mười ngày này, có khi chúng ta sẽ trừng phạt mày đấy.”
Jim nhìn sang, ánh mắt nhìn Đường Đinh Chi cực kì hạ lưu, hắn vui vẻ nói: “Al, tuy rằng chúng tôi nghe không hiểu các người đang nói cái gì, nhưng tiểu mỹ nhân này nhìn có vẻ không quá thành thật, không bằng để tôi đến trông chừng y?”
Al trừng hắn một cái, “Y là con tin quan trọng, cậu không được chạm vào y.”
Jim khó nén thất vọng, căm giận bất bình nói, “Lão đại, bây giờ chúng ta có cả đống thời gian, anh cũng nên giải thích với chúng tôi, rốt cuộc tất cả chuyện này là gì? Người này là ai vậy, vì cái gì phải đối nghịch với chúng ta, bây giờ vì sao lại ở trên thuyền, vì sao chúng ta không thể giữ nguyên kế hoạch đi Indonesia mà lại lựa chọn phiêu bạt trên biển, mà các người……” Jim hung tợn liếc nhìn Thiện Minh, “Các người dùng ngôn ngữ chúng tôi nghe không hiểu, rốt cuộc là bàn bạc cái gì?”
Âm lượng của Jim không nhỏ, gọi tất cả mọi người ở phòng nghỉ bên cạnh đến. Mọi người đều muốn biết nguyên nhân rõ ràng, trong tình huống chẳng biết cái gì liền bị người nắm mũi chạy loạn, cảm giác đó thật sự vô cùng không tốt.
Nhìn ánh mắt dò xét của mọi người, Al biết sớm muộn gì điều này cũng tới, trong lòng hắn nổi lên một hồi trống. Nếu hắn không thể thành công trong việc trấn an những người này, giữa bọn họ nhất định sẽ sinh ra mâu thuẫn.
Từ bốn năm trước đụng tới “quái vật” kia ở Vân Nam Trung Quốc, không kể đến cha nuôi của hắn và Thiện Minh, ngay cả những chiến hữu thân thiết rất thông minh cũng chết hầu hết. Trong đoàn chỉ còn lại Houshar và vài người lớn tuổi, những người khác đều là mới thu nhận, độ hung hiểm so với các thành viên trước đó chỉ có hơn chứ không kém, nhưng lại thiếu sự tín nhiệm và trung thành lẫn nhau. Có vài người đến hoàn cảnh họ cũng không rõ, nếu không phải có đám người Houshar duy trì, năm đó Al chỉ có mười tám tuổi, căn bản không có khả năng lãnh đạo đám người lưu vong này.
Bởi vậy trước mâu thuẫn của sự phân chia lợi ích và sự hòa hợp giữa các thành viên, Al tốn rất nhiều tâm tư, chỉ sợ bên trong xảy ra xung đột. Hiện tại trong “Du Chuẩn”, đại bộ phận thành viên là liên kết với nhau vì lợi ích mà không giống “Du Chuẩn” lúc trước, vì chiến hữu mà có thể thống khoái sống sót, có một ngày thống khoái cùng chết.
Đối mặt với sự ngờ vực vô căn cứ như vậy của tập thể, Al cảm thấy đau đầu. Kỳ thật chuyện lần này hoàn toàn là vì sự khư khư cố chấp của Thiện Minh, nhưng Al lười đi trách Thiện Minh, bởi vì hắn biết Thiện Minh sẽ không nhận sai, nói cũng vô ích, còn không bằng nghĩ cách cứu vãn.
Al và Thiện Minh liếc nhau.
Bọn họ cũng đều biết không thể ăn ngay nói thật, bởi vì sai lầm của một người mà liên lụy mọi người, đến đúng thời điểm những người này sẽ bán Thiện Minh và đứa nhỏ, quyết không nương tay. Al vỗ vỗ tay, “Mọi người vào nhà.” Hắn gọi tất cả mọi người vào, sau đó bịa một cậu chuyện có liên quan đến giao dịch ma túy ở biên giới, khéo léo đổ hết mọi chuyện lên chủ thuê đã chết không đối chứng kia, nhờ đó mới che giấu được sự tình.
Thẩm Trường Trạch tiếp tục cắn răng kiên trì huấn luyện thể lực dưới sự giám sát của Thiện Minh, chỉ là khi Thiện Minh không phát hiện thì nó luôn lén liếc nhìn Đường Đinh Chi một cái.
Sau khi máy bay bay khoảng bảy giờ thì đáp xuống phía đông nam Indonesia, vùng biển quốc tế giữa quần đảo Solomon và quần đảo Tuvalu.
Cơ trưởng và đám hành khách không mời mà đến kia ăn một chút thức ăn xong thì mỏi mệt không chịu nổi, đều tự tìm chỗ nghỉ ngơi.
Toàn bộ máy bay có một cái giường, mọi người nhất trí đồng ý để nó cho nữ thần Pearl. Thiện Minh ôm đứa nhỏ ngủ trên sô pha, những người khác đều tự tìm chỗ để nghỉ .
So với nằm giữa đám xác chết hôi thối lạnh lẽo, có thể có một chỗ sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái để ngủ đã là hoàn cảnh cực kì tốt đẹp rồi, không ai oán giận vì chuyện này cả.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, đứa nhỏ trở mình, nhỏ giọng nói, “Ba, con đi tiểu.”
Thiện Minh “Ừ” một tiếng.
Sau khi Thiện Minh ngủ thì đứa nhỏ sẽ không thể tùy tiện lộn xộn, nếu không rất dễ dàng làm Thiện Minh bừng tỉnh, cho nên khi đi tiểu đêm nhất định sẽ nói cho Thiện Minh, miễn để súng chĩa vào đầu.
Đứa nhỏ đứng lên, nhìn đôi mắt nhắm chặt của Thiện Minh, nhẹ giọng nói, “Ba, ba đi không?”
Thiện Minh nói ngắn gọn, “Biến.”
Đứa nhỏ vội vàng nhảy xuống sô pha, đi tới WC trong phòng điều khiển. Tim nó lo lắng đập mạnh, nó cầu nguyện ở đó không có ai.
Đường Đinh Chi bị trói vào bên cạnh WC, buổi tối y chưa ăn gì, ủ rũ cúi đầu, có vẻ đang ngủ..
Đứa nhỏ thất vọng, bên cạnh có hai người trông coi y, ở cách chỗ y không xa.
Nghe được tiếng bước chân, hai người kia đều mở mắt.
Đứa nhỏ vươn ngón tay ngắn ngắn đặt ở bên miệng, làm động tác “suỵt”.
Hai người lớn đều cảm thấy buồn cười, cũng không để ý một đứa nhỏ năm tuổi muốn làm gì, nhìn thấy đứa nhỏ ngồi xổm trước mặt tù binh, biết đứa nhỏ muốn nói chuyện với tù binh, nhưng trong mắt họ đứa nhỏ chỉ là đang hiếu kỳ, họ cũng lười để ý.
Đường Đinh Chi nghe được động tĩnh liền mở to mắt, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Thẩm Trường Trạch.
Đứa nhỏ bị y nhìn đến sợ hãi, nó nhỏ giọng nói, “Ông thật sự biết ba mẹ tôi ở đâu?”
Đường Đinh Chi cũng hạ giọng, “Ta biết, ta tới cứu cháu, chỉ cần cháu đi theo ta là có thể đoàn tụ với ba mẹ.”
Đứa nhỏ nhếch miệng, “Ông gạt tôi, tôi biết các ông là người xấu.”
“Không phải ai mặc quần áo này cũng là người xấu, cháu không muốn gặp ba mẹ sao?”
Đứa nhỏ ảm đạm rũ mắt, “Muốn…… Họ ở đâu? Họ có khỏe không? Họ có nhớ tôi không?”
Mặt Đường Đinh Chi không chút thay đổi nói, “Bọn họ rất khỏe, rất muốn gặp cháu, nhưng cháu phải trở về với ta thì mới gặp được họ. Người kia không phải ba cháu, cháu biết rõ ba của mình là ai.”
Đứa nhỏ căm giận nói, “Tôi biết hắn không phải ba tôi, chính hắn bắt tôi gọi hắn là ba, không gọi sẽ không cho tôi ăn cơm, hắn cũng là người xấu !” Đứa nhỏ cúi đầu, “Nhưng mà…… Ba hẳn là sẽ bảo vệ tôi, hắn cũng sẽ bảo vệ tôi……”
Đường Đinh Chi nhìn ánh mắt non nớt của đứa nhỏ, trái tim bởi vì hưng phấn mà kinh hoàng, y nhẹ giọng nói: “Thẩm Trường Trạch, cháu tới gần ta một chút.”
“A?”
“Dựa vào đây.”
Đứa nhỏ đề phòng nhìn y, “Vì sao?”
Đường Đinh Chi ngẩn người, y chưa từng tiếp xúc với trẻ con, căn bản không biết phải ở chung thế nào. Trong hoàn cảnh bị trói thì đứa nhỏ lại chủ động tới gần y, y thật sự không nghĩ ra lý do, y chỉ muốn ngửi làn da đứa nhỏ, nếu y đoán không sai thì nếu là mùi máu rồng thuần khiết hoàn mỹ nhất, y nhất định sẽ nhận ra.
Thấy đứa nhỏ bất động, y đành phải khó khăn nghiêng người tới gần nó, muốn ghé mũi sát vào da thịt nó.
Đứa nhỏ cảnh giác nhảy dựng, trừng mắt kêu lên: “Ông muốn làm gì! Người xấu, đừng tới gần tôi!”
Thiện Minh đi tới từ xa, nhìn thấy Đường Đinh Chi muốn dựa sát vào đưa nhỏ, mà nó thì nhạy bén nhảy vội ra. Hắn nhíu mày, lững thững đi tới.
Khi đứa nhỏ thấy hắn, tự giác cảm thấy không ổn, chạy nhanh như chớp vào WC.