CHƯƠNG 28
Từ đó về sau, Thiện Minh lấy mỗi quý làm thời điểm gia tăng lượng huấn luyện của Thẩm Trường Trạch. Quân đoàn lính đánh thuê thường xuyên tổ chức đủ loại luyện tập thực chiến, luyện tập kiểu này tuy rằng không thể xem như chiến đấu thật sự, nhưng đều là súng thật đạn thật, tính nguy hiểm rất cao, ít nhất là địa lôi bố trí dọc đường, lưới cảnh giới, cạm bẫy đều có thể dễ dàng lấy mạng người.
Dần dần càng ngày càng nhiều người ý thức được đứa nhỏ này không chỉ có sức lực siêu việt của người trưởng thành, đối với nguy hiểm lại càng có trực giác đáng đáng sợ, loại trực giác này thực sự là một loại vũ khí phi thường lợi hại khi tác chiến.
Người của quân đoàn có một tình cảm đặc thù đối với thằng bé, thật giống như mọi người chứng kiến một chú chó nhỏ chậm rãi lớn lên, càng ngày càng lợi hại, những người đã từng cho nó ăn, tắm cho nó, khom người dắt nó đi dạo, nhiều ít gì cũng có chút cảm giác tự hào. Khi không nhận nhiệm vụ, rất nhiều người ở căn cứ nhàn đến phát hoảng, cho nên gần như mỗi người trong quân đoàn lính đánh thuê đều vì sự trưởng thành của đứa nhỏ mà cống hiến. Mà sự bất ổn, không tín nhiệm lẫn nhau của quân đoàn do thu nhận người mới lúc ban đầu có thể đi tới sự đoàn kết và ăn ý của hôm nay, nhờ Thẩm Trường Trạch mà cũng có không ít tác dụng.
Có thể nói đứa nhỏ trưởng thành, mà một “Du Chuẩn” mới cũng trưởng thành.
Hôm nay, căn cứ Du Chuẩn nghênh đón một vị khách lớn.
Neo, thành viên nội các Colombia, trường kỳ đảm đương vai trò người môi giới của Du Chuẩn, hắn có quan hệ sâu xa với nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới doanh nhân và chính trị cùng xã hội đen nước Mĩ. Hầu như các vụ làm ăn ở miền Bắc Colombia đều là hắn giới thiệu cho Du Chuẩn, hơn nữa những vụ làm ăn ở Mĩ là nhiều nhất. Tuy rằng nước Mĩ là một quốc gia lớn chuyên sản xuất ra lính đánh thuê – đám quân nhân xuất ngũ người Mỹ ngoài giết người thì chẳng biết làm cái gì hết — nhưng quốc gia lại cổ vũ bọn họ ra ngoài, miễn tạo thành tai họa ngầm cho chính quốc gia của minh. Thế nên rất nhiều người ở cả hai phe sáng tối đều thích thuê người ngoại quốc hơn.
Trong tình huống bình thường, Houshar tuyệt đối sẽ không đồng ý khách hàng tự mình chạy đến căn cứ của bọn họ. Nhưng sĩ diện của Neo rất lớn, lui tới nhiều lần vì chuyện làm ăn của họ, giữa hai bên tồn tại một loại tín nhiệm, vì thế dưới sự đề nghị hết lần này đến lần khác của Neo, Houshar đồng ý yêu cầu của vị khách kia — tự mình đến căn cứ lựa chọn vệ sĩ.
Lúc này, chủ thuê của họ là công ty vũ khí nổi tiếng của nước Mĩ — Jason Autari, đối tượng mà bọn họ phải bảo vệ là người lần này phụ trách kí một hợp đồng vũ khí trị giá mười sáu triệu đôla Mĩ với chính phủ Nigeria đồng thời cũng chịu trách nhiệm giao hàng, tên là Bill Aulastine. Quân phản chính phủ Nigeria nhất định muốn phá hoại hợp đồng này, giết Aulastine lại là phương pháp hữu hiệu nhất, có đủ sức đe dọa nhất.
Xét thấy trước khi phụ trách kí kết một hợp đồng cấp cao đã có tầng tầng bảo vệ cho tình huống bị ám sát ngay ở cửa khách sạn, công ty cảm thấy năng lực cung cấp bảo vệ của bản thân không đủ, vì thế quyết định tìm kiếm vệ sĩ chuyên nghiệp. Thông qua Neo, bọn họ đã tìm được Du Chuẩn.
Khi Neo đưa Aulastine cùng với một đám vệ sĩ từ máy bay trực thăng “Black eagle” đi xuống, là người đều nhìn ra được ngài Aulastine trước cảnh mạng sống bị nguy hiểm này lo lắng cho an toàn của mình thế nào.
Aulastine đề phòng nhìn quân doanh hiện đại hóa này, vệ sĩ bao hắn ở giữa, không để bất kì kẽ hở cho tay súng bắn tỉa nào.
Al nhíu mày, “Ngài Aulastine, căn cứ này rất an toàn.”
Aulastine lau mồ hôi,“Vào nhà rồi nói đi.”
Al làm tư thế mời, đưa hắn vào phòng.
Sau khi vào nhà, rõ ràng hắn đã thả lỏng một ít, hắn khẩn thiết nói với Al, “Ngài Maurell, từ lâu đã nghe danh ngài dẫn dắt quân đoàn lính đánh thuê Du Chuẩn, Neo hứa hẹn với tôi nhất định các ngài sẽ bảo đảm sự an toàn của tôi cho đến khi giao dịch chấm dứt, tôi xin giao tính mạng của mình lên tay các ngài đấy.” Aulastine vừa nói, vừa nghi hoặc nhìn thoáng qua Thẩm Trường Trạch đứng bên cạnh Thiện Minh, đại khái là không hiểu tại sao ở nơi này lại có trẻ con.
Al cười vỗ vỗ vai hắn, “Ngài Aulastine, xin ngài yên tâm, chúng tôi sẽ đặt cược cả tính mạng và danh dự của mình vì sự an toàn của ngài.”
“Như vậy để tôi nói qua tình huống đi, đầu tiên……”
“Không không không” Al khoát tay áo, “Chuyện này chốc nữa nói sau, tôi nghĩ chúng ta nói chuyện tiền nong trước đi. Đây là quy tắc của chúng tôi khi bàn chuyện làm ăn, trước tiên ra một con số làm ngưỡng, ngài đồng ý giá này thì chút nữa chúng ta sẽ nói tiếp, sau đó căn cứ vào việc ngài miêu tả nhiệm vụ khó khăn đến đâu thì sẽ tăng tiếp đến khi thích hợp.”
Aulastine gật gật đầu, “Chuyện này Neo đã nói với tôi, xin ngài yên tâm, công ty vì giao dịch lần này thành công mà chấp nhận trả bất kì giá nào, nhất định sẽ khiến ngài vừa lòng.”
Al lộ ra vẻ đẹp trai và nụ cười chói mắt như ngôi sao Hollywood, Houshar và Thiện Minh ở bên cạnh đều cảm giác được vị thương nhân vũ khí béo ú trước mắt này ở trong mắt Al đã biến thành một khối thịt heo to bự.
Cách thời điểm giao dịch còn một tháng, trong lúc này Aulastine vẫn ở trong khách sạn xa hoa ở khu trung tâm. Khách sạn này là tài sản của công ti Jason Autari, trong phòng tổng thống bí mật có một thang máy chuyên dụng duy nhất, cần vân tay và tròng mắt chứng thực. Tường căn phòng dày đến nửa mét, đạn pháo không tạc nổi, tất cả những gì bằng thủy tinh trong phòng đều là thủy tinh chống đạn, có thể nói là một hàng rào hoàn mỹ không có nhược điểm. Nhưng cho dù là như thế này, quân phản chính phủ Nigeria vẫn tạc chết người phụ trách giao dịch trước đó ở ngay cửa chính khách sạn — dùng chính thân thể của mình làm bom.
Đám phản chính phủ đó có tín ngưỡng vô cùng kiên trinh không hề thay đổi, vô cùng khó đối phó. Mà nhiệm vụ của Du Chuẩn chính là bảo vệ Aulastine cho đến khi giao dịch chấm dứt.
Aulastine cho rằng hắn hẳn là tận lực hầu hết thời gian đều ở trong phòng khách sạn, như vậy có thể an toàn.
Nhưng những lính đánh thuê chuyên nghiệp này đều cười nhạt, hàng rào chắc chắn nhất thường bị phá ra từ bên trong. Thời gian một tháng là quá dài, ai biết trong lúc này sẽ xảy ra chuyện không thể biết trước gì, phản quân cũng không thể luôn án binh bất động, ít nhất nếu là Du Chuẩn, bọn họ có rất nhiều biện pháp lấy đầu một người từ trong cái ***g xi-măng như thế, chỉ có Aulastine không phải người trong nghề thì mới có thể cho rằng phòng này là kiên cố không phá nổi.
Hơn nữa, Aulastine không thể cả đời không rời khỏi khách sạn, ít nhất vào ngày kí kết hắn phải lộ diện, đi tới cảng giao hàng cũng phải do chính hắn tới. Cơ hội bị phục kích trong lúc đó quả thật nhiều không kể xiết.
Bị Al phân tích như vậy, sắc mặt Aulastine trở nên đặc biệt khó coi.
Neo ra ám hiệu cho hắn, ám chỉ Al đừng quá đáng.
Không hù dọa người như vậy thì bàn chuyện tiền nong thế nào đây, Al làm bộ không phát hiện Neo nháy mắt ra hiệu với hắn, vẫn cười tủm tỉm nói, “Ngài Aulastine, ngài cũng đừng quá lo lắng, tuy rằng nhiệm vụ này thực gian khổ, nhưng xin ngài hãy tin tưởng chúng tôi.”
Aulastine tiếp tục sát mồ hôi trên trán, hắn nói, “Xin các anh lần này hãy phái ra nhân lực nhiều nhất…… Mặt khác, tôi muốn tự mình chọn lựa vài vệ sĩ. Hai tuần nữa là lễ thành niên của con gái tôi, đó là tấm giấy thông hành để bước chân vào giới thượng lưu nước Mĩ, là bước quan trọng nhất để nó có thể gia nhập giới xã giao, làm cha tôi đương nhiên phải tham gia. Mà chúng ta không thể mang theo toàn bộ người của các anh đi vào, cho nên tôi muốn chọn lựa hai đến ba người, nhìn qua không đến nỗi…… ừm……” Aulastine cân nhắc từ ngữ.
Thiện Minh nhíu mi, “Không đến nỗi hung ác? Không đến nỗi giống tội phạm giết người? Không đến nỗi dọa người ?”
Aulastine khoát tay, “Không không không, chỉ là, xuất hiện trong tình huống kia, nếu quá…… quá giống một lính đánh thuê, sẽ khiến cho người khác hoang mang và bất mãn, cho nên, tốt nhất có thể lấy thân phận trợ lý hoặc là thân nhân của tôi tham dự.”
Thiện Minh vỗ vỗ Al, “Al chính là một trợ lý hoàn mỹ, ngài nhìn anh ta xem.” Thiện Minh nắm cằm Al, “Anh ta xuất hiện ở bữa tiệc của giới thượng lưu hoàn toàn không có gì phản cảm, Al là quý tộc Anh quốc chân chính đó.”
Houshar nói: “Đừng ra mấy cái ý kiến ôi thiu, Al phải là tổng chỉ huy, lỡ may có tình huống đột phát, ai tới chỉ huy cục diện chung đây?”
“Chú vậy, Houshar, chú không đi sao?”
“Không đi, bọn Dino đã tới Angola trước liên hệ với người bên đó rồi, hôm nay ta sẽ đuổi theo.”
Thiện Minh nhún vai, nhìn về phía Aulastine chỉ chỉ cái mũi của mình, “Tôi thì sao? Nếu đến tôi ngài cũng không vừa lòng, vậy những người khác ngài cũng đều sẽ không vừa lòng, bộ dạng bọn họ đều giống như Houshar vậy.”
Aulastine miễn cưỡng cười, “Kỳ thật…… Tôi và vợ tôi đã ly thân từ lâu, khi tôi tham dự xã giao luôn có thói quen mang bạn gái, nếu là nữ vệ sĩ thì có vẻ thích hợp hơn một chút……”
Houshar hỏi Al: “Bailey và Niera đâu?”
“Đều ở Angola, giờ không thể về.”
Houshar vỗ bàn, “Vậy không phải chỉ còn có Pearl sao?”
“Đúng vậy.”
Aulastine nhận ra Hổ Sa không vui, trong lòng có phần chột dạ.
Houshar nhìn thoáng qua Neo, người cho Aulastine ý kiến này tuyệt đối là Neo.
Neo chột dạ xoay người đi.
Houshar không vui thì không vui, dù sao Pearl cũng là một nữ chiến sĩ Amazon đủ tư cách. Tuy rằng vai trò bác sĩ luôn làm người ta bỏ qua năng lực tác chiến của nàng, nhưng Pearl tuyệt đối là một lính đánh thuê xứng với trình độ của Du Chuẩn. Nếu chủ thuê yêu cầu thì hắn không có lý do gì xuất phát từ tư tâm không để Pearl ra nhiệm vụ, hơn nữa, trong đội cũng cần phải có bác sĩ, chỉ là lần này cần phải chuyển từ hậu cần lên phía trước tác chiến.
Houshar thông qua hệ thống vô tuyến điện căn cứ gọi Pearl đến.
Khi Aulastine nhìn thấy Pearl, ánh mắt liền sáng lên.
Houshar uy nghiêm ho khan một tiếng, Aulastine lập tức dời ánh mắt đi.
Pearl nghe bọn họ miêu tả xong, cười, “Được thôi, nhưng tôi muốn lễ phục cao cấp của Channel.” Nàng vỗ vỗ bả vai Aulastine, thổi một hơi vào tai hắn, “Ngài trả tiền.”
Aulastine ngây ngô gật đầu, “Ừm, còn cần một người nữa, có thể để tôi xem những người khác không?” Hắn thật sự không thể mang theo Thiện Minh đi xã giao, trên mặt Thiện Minh là sự ngạo mạn và cuồng vọng dường như phát ra từ trong xương, hắn giống như con nhím cả người đầy gai, mỗi cái gai đều mang theo sát khí.
“Không có, Du Chuẩn tổng cộng chỉ có ba lính đánh thuê là nữ, Pearl là người duy nhất đang ở căn cứ. Ngài Aulastine, ngài đến chọn vệ sĩ hay là chọn diễn viên đấy?” Thiện Minh không khỏi châm chọc nói.
Aulastine khi nói chuyện với đám lính đánh thuê giết người không chớp mắt thì áp lực tâm lý cũng đã rất lớn, bị Thiện Minh nói như vậy lại càng thêm khẩn trương.
Houshar đột nhiên nói: “Ta còn người có thể chọn.”
Tất cả mọi người nhìn hắn.
Hổ Sa chỉ vào Thẩm Trường Trạch bên cạnh Thiện Minh, “Thằng nhóc.”
Điều này khiến mọi người ở đây đều ngẩn người.
Houshar nói: “Ngài mang nó theo, nói là ngài nhận nuôi, hợp lý đúng không?”
Aulastine có chút kích động nói: “Ngài Houshar, đừng đùa, sao tôi có thể để một đứa trẻ bảo vệ an toàn của mình, nói mới sáu, bảy tuổi……”
Đứa nhỏ lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Mười tuổi.”
Houshar nói: “Nó được huấn luyện nhiều năm như vậy rồi, đã đến lúc nó có thể ra nhiệm vụ.”
Thiện Minh trầm mặc nhìn thằng bé, xác thực, lấy năng lực hiện tại của nó đã có thể chấp hành một vài nhiệm vụ vệ sĩ linh linh không khó khăn lắm, nhưng dù gì nó cũng vẫn là đứa nhóc, trong lòng Thiện Minh có vài phần khác thường, nhưng hắn cũng không định ngăn cản.
Một ngày này cuối cùng cũng phải đến.
Al cũng nhìn Thẩm Trường Trạch một cái, “Đúng vậy, nó hẳn là có thể ra nhiệm vụ, để cho lần này trở thành lần đầu tiên đi.”
Aulastine vẫn không vui như cũ, “Ngài Houshar, ngài Maurell, xin các ngài đừng lấy tính mạng của tôi ra nói đùa, nó có thể làm cái gì?”
Houshar bĩu môi, vỗ nhẹ nhẹ lên lưng đứa nhỏ.
Đứa nhỏ dường như bị chạm vào chốt mở, nhảy dựng lên, cả người bắn lên từ mặt đất, đánh về phía vệ sĩ cách Aulastine gần nhất. Nó rút đao ra từ giữa không trung, gần như là trong thời gian không đến một cái nháy mắt, nó đã nhảy tới trên người người kia, dùng hai chân kẹp lấy cánh tay hắn, một tay nắm tóc hắn, mũi đao vừa lúc đứng dừng ở chỗ cách mắt vệ sĩ đó 3cm.
Ngoài người của Du Chuẩn, tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Tốc độ của đứa nhỏ này quá nhanh, cộng thêm thân thể nó nhỏ, mục tiêu cực kì không rõ ràng, rất nhiều người cũng chưa phản ứng được làm thế nào mà nó giống như con khỉ treo được trên người một vệ sĩ cao tới 190cm.
Thiện Minh cả kinh.
Có lẽ những người khác của Du Chuẩn nghĩ rằng năng lực hiện tại của Thẩm Trường Trạch là do bọn họ ngày đêm huấn luyện ra, dần dần quên mất rằng thể lực của một đứa trẻ mười tuổi không thể cường điệu được như thế. Chỉ có Thiện Minh biết, trong thân thể đứa nhỏ này có một con quái vật đang ngủ say, sức bật của nó phi thường kinh người.
Mồ hôi trên trán Aulastine lại càng nhiều, “Được, được, vậy…… chọn nó.”
Thẩm Trường Trạch nhảy xuống khỏi người kia, “Tôi tên là Thẩm, tôi mười tuổi, không phải bảy tám tuổi.”
Đứa nhỏ châu Á thông thường nhìn qua nhỏ hơn trẻ con Âu Mĩ, nhưng bị người ta nói sáu bảy tuổi khiến nó cực kì mất hứng.
“Được, được, chào cậu.”
Thẩm Trường Trạch nhảy về bên cạnh Thiện Minh, thu hồi đao, chớp mắt hỏi, “Ba, thế nào?”
Thiện Minh ráng bĩu môi, “Cũng tạm.”
Đứa nhỏ hừ một tiếng, “Sớm muộn gì cũng vượt qua ba.”
Houshar đứng lên, “Như vậy cứ định thế đi, đến hôm dự tiệc ngài hãy mang Pearl và thằng nhóc tham dự, đến lúc đó nghe theo mệnh lệnh của Al, không thể tự mình tùy tiện hành động, lúc nào cũng phải giữ cảnh giác.” Những lời này đều là nói với đứa nhỏ lần đầu ra nhiệm vụ.
Đứa nhỏ nói: “Houshar, cho tôi cái kia đi.”
Houshar nhíu mày nói: “Cái gì?”
Đứa nhỏ chỉ chỉ lên cổ hắn.
Houshar nhấc huy hiệu binh sĩ trên cổ, ngón tay dày sờ lên bức tranh vẽ Du Chuẩn trên mặt trái tấm huy hiệu.
“Cho tôi huy hiệu binh sĩ đi.”
Houshar nói: “Bây giờ mày chưa có tư cách đeo nó lên, chỉ có chiến sĩ Du Chuẩn đủ tư cách mới xứng có được nó, nếu lần này mày có thể hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ cho mày huy hiệu binh sĩ.”
Đứa nhỏ nắm chặt nắm tay, nghiêm túc nói, “Nhất định tôi sẽ có được nó .”