Cha Nuôi

Chương 44: Chương 44




CHƯƠNG 44

 

Ngày hôm sau Thiện Minh liền đem đống truyện tranh thối nát này trả lại cho Cali, còn mắng cho hắn một trận.

Cali biểu hiện phi thường vô tội, hắn cho rằng nhanh chóng giúp đứa nhỏ nhận rõ tính hướng của nó cũng rất quan trọng, hắn chỉ cung cấp một loại khả năng mà thôi. Hắn cảm thấy việc mình làm cực kì hợp lý và chu toàn, hắn không rõ Thiện Minh làm gì mà phản ứng lớn như vậy.

Thiện Minh quả thực không có cách nào câu thông với hắn, đấm hắn mấy quả sau đó bỏ đi.

Chờ hắn trở lại trong phòng thì phát hiện đứa nhỏ đã tỉnh, lúc này nó chỉ ngủ một đêm đến sáng liền tỉnh, điều này lại khiến hắn thực sự ngoài ý muốn, có lẽ là bởi vì tối hôm qua nó không tiêu hao quá nhiều thể lực.

Sau khi đứa nhỏ tỉnh lại thì khoa tay múa chân nói với Thiện Minh,“Ba, ngày hôm qua con nhìn thấy bản thân rồi, cực oách nha. Cơ thể của con là màu vàng, con còn có cánh, còn có sừng, sừng dài như vậy, cực oách nha, ba ơi con rất là lợi hại nha.” Đứa nhỏ hưng phấn không kiềm chế được, trong đầu vẫn hồi tưởng đến bản thân trong gương tối hôm qua, tuy rằng chỉ là vội vàng thoáng nhìn, tuy rằng còn không nhìn đến toàn thân, nhưng dáng vẻ màu vàng lóng lánh, toàn thân mặc vảy giáp uy vũ thật sự khiến nó rung động không thôi. Nó dù sao vẫn có tâm tính trẻ con, tuy rằng trong lòng có chút sợ hãi đối với một hình thái khác của mình, nhưng có thể trở nên cường đại uy phong là giấc mộng của mỗi người đàn ông, nó cũng bắt đầu hưng phấn hơn.

Thiện Minh hỏi: “Tối hôm qua vì sao mi lại đột nhiên biến thân? Ta tỉnh lại phát hiện mi còn đang nằm mơ, mi mơ thấy cái gì ?”

Thẩm Trường Trạch sửng sốt, mặt vụt một cái đỏ rực, đỏ một đường như cà chua chín từ tai xuống dưới tận cổ.

Thiện Minh nhíu mày, biết chắc chắn đứa nhỏ đã mơ thấy cái gì nhi đồng không nên nghĩ, nói như vậy cái gọi là ham muốn *** kích thích thật sự có hiệu quả, Thiện Minh cảm thấy thật khó tin, chẳng lẽ khi long huyết nhân *** đều sẽ biến thân sao? Kia cũng quá dọa người đi.

Vào lúc buổi tổi sau khi ăn cơm xong, Thiện Minh lại đưa Thẩm Trường Trạch đến phòng thẩm vấn kia.

Hai người vẫn như cũ ngồi mặt đối mặt, Thiện Minh bảo nó hồi tưởng lại thứ nó mơ thấy đêm qua, sau đó thử kích hoạt gien long huyết.

Đứa nhỏ chết sống không muốn, đến mức mặt đỏ bừng, đầu lắc như trống bỏi.

Thiện Minh tức giận đến đánh nó vài cái, buộc nó nhớ lại.

Đứa nhỏ nào dám nhớ lại, nó nhớ rõ ràng trong mộng nó mơ thấy ba, làm cái chuyện kia…… Nó biết là không đúng, ít nhất mơ thấy ba đang làm cái chuyện này chắc chắn là không đúng.

Nó không dám nói với Thiện Minh, cũng không dám nhớ lại nữa, nó cảm thấy xấu hổ, cảm thấy áy náy, cảm thấy không thể đối mặt Thiện Minh.

Cuối cùng Thiện Minh đánh mắng chán chê rồi mới hiểu được phải vào việc, rốt cuộc thuyết phục được nó, thế nó mới một lần nữa ngồi xuống, dựa theo Thiện Minh yêu cầu mà tập luyện.

Nhưng tinh thần nó căn bản không tập trung được, chủ yếu là vì sự kháng cự trong lòng nó. Cứ ngồi yên như vậy hơn hai giờ, đứa nhỏ không bình tĩnh trở lại, ngược lại đầu óc nó càng ngày càng loạn.

Hình ảnh ba *** không ngừng hiện lên trong đầu nó, những tình tiết truyện tranh hôm qua xem, từng cái từng cái khoác lên người ba. Thật đáng sợ, chuyện này rất xấu hổ, nó thậm chí không dám mở to mắt nhìn Thiện Minh !

Thiện Minh thấy lãng phí mấy giờ cũng không hiệu quả, chính mình cũng mệt nhọc, liền kết thúc buổi tập luyện hôm nay.

Buổi tối nằm trên giường, Thiện Minh cảnh cáo nó, “Ban ngày bảo mi nhớ mi không nhớ, buổi tối nếu đột nhiên biến hình ta đánh chết mi.”

Đứa nhỏ gắt gao nhắm mắt lại, chui đầu vào trong chăn không lên tiếng.

Thiện Minh ngáp một cái, ngủ.

Đứa nhỏ vẫn duy trì một tư thế một lúc lâu, nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Thiện Minh thì mới ló đầu ra khỏi chăn. Nó tiến đến gần, ngửi ngửi hương vị nhẹ nhàng khoan khoái trên da Thiện Minh, sau đó lấy hai má cọ cọ cánh tay hắn, cảm giác thân thể không nóng như vậy nữa thì mới nằm ngủ kề bên cạnh Thiện Minh.

Sau khi trở lại căn cứ hơn ba tháng, bọn họ lại nghênh đón nhiệm vụ mới.

Lần này vẫn như cũ là Neo dắt mối cho họ, nhiệm vụ yêu cầu phải đi Pella Mond giúp quân phản chính phủ tự do Algerie cướp một kho vũ khí của chính phủ. Căn cứ những thông tin về tình hình ban đầu, kho vũ khí ở trong một căn cứ lâm thời có hơn tám trăm quân chính phủ, việc hoàn thành nhiệm vụ có khó khăn rất lớn, lần này Houshar chọn ba mươi người cùng đi.

Khi Houshar chọn Thẩm Trường Trạch, rất nhiều đoàn viên tỏ vẻ phản đối, dù sao chiến đấu du kích tàn khốc và gian nan trong rừng cây tuyệt đối không thoải mái như giải cứu con tin trong khách sạn xa hoa. Hơn nữa mấy năm nay Algerie chinh chiến không ngừng, thù hận giữa quân chính phủ và quân tự do quả thực là không đội trời chung, chiến tranh đã khiến bọn chúng hoàn toàn không còn nhân tính, bọn họ đều lo lắng Thẩm Trường Trạch chỉ có mười tuổi không đủ tâm lý thừa nhận năng lực đi tới chiến trường như vậy.

Nhưng Houshar có cái nhìn riêng của mình, hắn cho rằng Thẩm Trường Trạch phải tiếp xúc với tác chiến đồng đội, sớm muộn gì nó cũng cần một sự bắt đầu, cho nó một chiến trường có độ khó cao mới có lợi cho sự trưởng thành của nó. Chiến sĩ vĩ đại phải trải qua lễ rửa tội bằng máu tươi, hắn không đồng ý những người khác vẫn coi Thẩm Trường Trạch là một đứa nhỏ, bởi vì nó đã là một lính đánh thuê.

Tuy nhiên, Houshar vẫn trưng cầu ý kiến của Thiện Minh.

Thiện Minh nghĩ nghĩ, hỏi Thẩm Trường Trạch, “Mi muốn đi sao?”

Trong lòng hắn không lo lắng chút nào về an toàn của Thẩm Trường Trạch, trong suy nghĩ của hắn, cứ cho tất cả bọn họ đều chết sạch, con quái vật nhỏ này cũng sẽ không chết. Tuy nhiên, chiến trường châu Phi chiến trường quả thật cực kỳ tàn ác, mười ba năm trước lần đầu tiên hắn đi theo Lâm Cường tới châu Phi Châu làm nhiệm vụ, khi hắn biết quân đội mất nhân tính này huấn luyện lính mới như thế nào, hắn đều muốn nôn. Người như bọn họ mặc dù có tiền liền bán mạng, tâm cũng đã vô cùng lạnh lùng cứng rắn, nhưng vẫn còn có nhân tính. Thẩm Trường Trạch tuy rằng đã trải qua những điều phong phú hơn trẻ con cùng tuổi rất nhiều, nhưng là hắn vẫn có chút lo lắng đứa nhỏ không chịu không nổi tình cảnh tàn nhẫn này, cái đó hình như cũng có ảnh hưởng đến sự phát triển tâm lý bình thường của thanh thiếu niên.

Đứa nhỏ cũng phi thường kiên định gật đầu, “Ba đi nơi nào, con sẽ đi nơi đó.”

Pearl vuốt ve hai má trắng mịn mềm mềm của nó cười, “Cậu đúng là cái đuôi nhỏ.”

Thiện Minh gật đầu, cũng tốt, sớm muộn gì nó cũng phải thích ứng với thế giới của lính đánh thuê, thích ứng chiến trường tanh máu chân chính.

Sau khi đã xác định các thành viên, mọi người đều tự trở về chuẩn bị đồ đạc, sáng mai sẽ đi.

Vũ khí Thẩm Trường Trạch tự mình mua đều đã đến, vuốt khẩu SSG cải tiến mới tinh, nó không ngừng kiềm chế ham muốn bắn thử trong lòng. Nghĩ đến ngày mai sẽ đặt chân lên chiến trường chân chính, nó chỉ cảm thấy máu trong người sôi trào, căn bản không ngủ được.

Thiện Minh vỗ đầu nó, “Cất khẩu súng đi, mau ngủ. Bằng khả năng nhân loại của mi còn chưa đủ tư cách trực tiếp tác chiến, cho nên nhiệm vụ lần này mi chủ yếu đảm nhận vị trí tay súng bắn tỉa chuyên yểm hộ, chủ yếu phụ trách bảo vệ Cali an toàn, cùng với che giấu đồng đội. Mấy ngày kế tiếp có thể mi sẽ không hề được ngủ, cho nên bây giờ mau lập tức ngủ. Đây là đêm cuối cùng mi được ngủ giường, mấy ngày nữa mi sẽ nhớ chết nó.”

Đứa nhỏ có chút không phục, “Ba, con có thể trực tiếp tham dự tác chiến mà, thật sự không được thì con có thể biến thân.”

Sắc mặt Thiện Minh thay đổi, “Mi hãy nghe cho kỹ, thứ nhất, mi phải phục tùng mệnh lệnh, thứ hai, mi có thể làm tốt nhiệm vụ yểm trợ đã là quá kì vọng rồi, hãy học tập Cali làm như thế nào để trở thành một du kích đủ tư cách đi, thứ ba, không đến vạn bất đắc dĩ, không đến thời điểm mi sắp chết, tuyệt đối đừng nghĩ đến việc biến thành long huyết nhân. Một khi mi bị những người khác phát hiện thân phận của mình, có lẽ mi cũng không thể ở nơi này nữa.”

Đứa nhỏ trừng to mắt, “Ba, ý ba là nếu bọn họ biết con là long huyết nhân, con sẽ…… con sẽ phải rời khỏi ba sao?”

“Đúng.” Hắn cho rằng Houshar và Al tuyệt đối không cho phép loại quái vật đã giết chết Lâm Cường này xuất hiện trong đội ngũ của họ. Nếu không phải bởi vì hắn dưới tình huống không biết gì đã nhặt đứa nhỏ trở về, hắn cũng sẽ không muốn con quái vật như vậy ở bên cạnh mình. Huống hồ, một khi thân phận của nó bị phát hiện, hắn cũng không quên rằng thế giới lớn như vậy, đại tá Đường Đinh Chi và thượng úy House đều như hổ rình mồi theo dõi một “long huyết nhân thuần huyết” là nó, khó đảm bảo đồng đội của hắn sẽ không vì ích lợi nào đó, hoặc là xuất phát từ suy nghĩ cho an toàn của ban thân mà bán đứng Thẩm Trường Trạch.

Thiện Minh căn bản không thể tưởng tượng nếu bị những người khác biết thân phận đứa nhỏ thì sẽ dẫn đến hậu quả gì. Quá nhiều thứ hắn không thể đoán được đang ở phía sau chờ hắn, hắn không muốn suy nghĩ, cũng không muốn đi đoán, bởi vì cũng chẳng được ích lợi gì. Hắn chỉ nhìn thấy trước mắt, hắn thầm nghĩ làm tốt việc hiện tại hắn nên làm, giúp đứa nhỏ khống chế gien của mình, bồi dưỡng nó thành một lính đánh thuê vĩ đại.

Đứa nhỏ run run, kiên định nói, “Ba, con sẽ không biến thân, con tuyệt đối không rời khỏi ba.” Đứa nhỏ nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu, “Nếu có người nhìn thấy con biến thân, con sẽ giết hắn.”

Thiện Minh nhìn gương mặt tinh xảo non nớt của đứa nhỏ, trong lòng có chút cảm khái, hắn vỗ vỗ mặt nó, “Bảo vệ tốt chính mình, ngủ đi.”

Đứa nhỏ nằm bên cạnh Thiện Minh, ôm lấy cánh tay hắn.

Lần đầu tiên ra chiến trường, phải bảo vệ chính mình, không được để kẻ địch dồn mình vào tuyệt cảnh và bị buộc phải biến thân, còn có, bảo vệ ba.

Đứa nhỏ nghiêm túc tự nói với lòng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.