Cha Nuôi

Chương 53: Chương 53




CHƯƠNG 54

 

Thẩm Trường Trạch làm việc với hiệu suất rất nhanh, mua hộ chiếu và visa với giá cao, đặt xong vé máy bay, sau đó hai người liền trực tiếp bay đi Pháp.

Mọi người vừa nghe nói bọn họ muốn đi du lịch, có vài người cũng muốn đi theo. Thẩm Trường Trạch đã biết sẽ như vậy, cho nên làm xong hết tất cả thủ tục ngày hôm sau sẽ bay mới nói cho bọn họ, y mới không mang theo đám vô lại này đi quấy rầy ngày nghỉ của y và ba đâu.

Khi tới sân bay Cannes đã là hơn mười một giờ đêm, sân bay phái xe tới đón bọn họ. Hai người ở trên máy bay đã ngủ no rồi, lúc này rất có tinh thần, liền cùng lái xe nói chuyện phiếm, hỏi hắn mấy thứ đặc sắc của địa phương.

Tiếng Pháp của họ tiếng là do một người Morocco trong quân đoàn lính đánh thuê dạy, mang theo một chút khẩu âm Ả Rập. Lái xe cảm thấy vô cùng hứng thú với khẩu âm của họ,  sau khi biết họ là người Trung Quốc thì rất là kinh ngạc, hỏi thăm họ về công phu Trung Quốc trong truyền thuyết, cuối cùng biết họ là do người Morocco dạy tiếng Pháp thì đột nhiên thần thần bí bí hỏi họ, có nghe nói qua ‘Cloud Top’ là gì không.

Thiện Minh nhíu mày, cố ý làm bộ như không biết, “Là cái sòng bạc kia của Malaysia sao?”

“Không đúng không đúng, tuy rằng nói đến ‘Cloud Top’ đại bộ phận đều muốn đến chỗ kia, nhưng Cloud Top tôi nói đến không ở trên núi mà ở dưới.”

Thẩm Trường Trạch mơ hồ có chút ấn tượng với từ này, có thể là khi họ uống rượu có nhắc tới.

Thiện Minh lại hỏi: “Cloud Top kia là chỗ như thế nào?”

“Morocco từng có một khoảng thời gian dài là Pháp thuộc, ông nội của tôi đã từng ở nơi đó đóng quân, ông biết rất nhiều về cái nơi truyền thuyết kia.” Ông lái xe người Pháp mũi to này rõ ràng hơi bị hưng phấn quá, hưng trí bừng bừng nói tiếp: “Hơn một trăm năm trước, khi các quốc gia Âu Mĩ xâm nhập Morocco từng thành lập một sàn đấu vật dưới lòng đất ở biên giới Tây Sahara. Có rất nhiều lính đóng quân đi vào trong đó, ban đầu chỉ là vì đổi lấy một chai bia, thắng được một người đẹp, sau này người biết đến càng nhiều, ngay cả rất nhiều tướng cao cấp cũng tới tham dự, tiền đặt cược cũng càng lúc càng lớn, cuối cùng người thắng có thể được đến tiền thưởng vô cùng kinh người. Sàn đấu vật này từng bởi vì chiến tranh và việc Tây Sahara đòi độc lập mà bị hoang phế nhiều lần trong một trăm năm, nhưng về sau lại hưng thịnh trở lại.” Lái xe sờ sờ cái mũi, “Ông nội của tôi nói ông cũng từng đi thử, nhưng mà vừa lên sân đã bị một lão người Anh đánh gãy mũi, về sau những kẻ có trình độ như ông đến cơ hội lên sàn đấu cũng không có. Trước đây là tôi đã nghe những câu chuyện của ông mà lớn lên, tôi vẫn tin tưởng Morocco có một sàn đấu thuộc về đàn ông như vậy, bị thương, tử vong, hoặc là ôm tiền thưởng dày cộp mà khải hoàn trở về.” Trong mắt lái xe toát ra thần thái khác thường, phảng phất giờ khắc này hắn chính là chiến sĩ dũng mãnh vô địch, mà không phải một ông lái xe trung niên bụng sắp đụng vào tay lái.

Thiện Minh cười, chậm rãi dựa lưng vào ghế dựa, trêu tức nói: “Tin tôi đi, ông sẽ không muốn đi tới cái chỗ đó đâu.”

Khi xuống xe Thẩm Trường Trạch cho lái xe một khoản tiền boa nho nhỏ, coi như phần thưởng vì được nghe câu chuyện thú vị trên xe.

Sau khi hai người vào phòng khách sạn, Thiện Minh nhìn chiếc giường lớn đến hai mét rưỡi chính giữa căn phòng, phía trên phủ kín hoa hồng, nhíu mày.

Thẩm Trường Trạch giả bộ phiền não, “Tại sao có thể như vậy?”

Thiện Minh trừng mắt liếc nó một cái, “Có thể lúc chọn phòng có sai lầm.”

Thẩm Trường Trạch giải thích: “Khi con gọi điện thoại chỉ nói muốn phòng tốt nhất. Con cũng không biết vì sao lại như vậy, tuy nhiên phòng này rất được mà. Ba xem, từ nơi này có thể nhìn thấy bờ biển xanh thẳm.”

Thiện Minh trắng mắt, giờ hắn mới hiểu vì sao nhân viên tạp vụ xách hành lý cho họ lại dùng ánh mắt quỷ dị như vậy nhìn họ.

Hắn đi tới định rũ giường đệm, phủi hết đống hoa màu đỏ kia xuống đất, Thẩm Trường Trạch kêu một tiếng, “Chờ một chút !”

Thiện Minh nhìn y một cái,“Làm gì? Mi còn muốn lưu trữ?”

Trong mắt Thẩm Trường Trạch hiện lên một tia thất vọng, y lấy di động ra, “Ba, ít nhất cũng chụp ảnh đã.”

“Mi ở Du Chuẩn đã mười năm, nên chịu khổ mi đã chịu, nên hưởng thụ còn có cái gì mi chưa hưởng thụ nào? Chụp cái ch*m mi ấy.”

“Không, đây là lần đầu tiên chúng ta đi du lịch riêng, nhất định phải chụp ảnh.” Thẩm Trường Trạch nhảy lên ôm bả vai Thiện Minh, quay màn hình về phía bọn họ, lấy cái giường lớn đầy hoa hồng làm nền chụp một tấm ảnh, sau đó cao hứng lấy ra một bên xem lại.

Thiện Minh liền rũ hết hoa trên giường xuống đất, sau đó quăng mình lên giường, thoải mái mà rầm rì một tiếng.

Thẩm Trường Trạch cũng nằm lên giường, “Ba, ba mệt sao?”

“Mệt thì không mệt, nhưng trên máy bay ngủ không thoải mái.”

“Ba đói không? Khát không?”

“Không đói bụng, không khát.”

“Vậy bây giờ chúng ta làm gì?”

“Không biết.”

Thẩm Trường Trạch lật nghiêng thân thể, nhìn đôi mi cong cong thật dài đang nhắm chặt của Thiện Minh, chỉ cảm thấy tâm ngứa khó nhịn, y nhẹ giọng nói, “Vậy chúng ta tâm sự đi, ba ơi, lái xe kia nói cái gì ‘Cloud Top’, ba đã nghe nói sao?”

Thiện Minh chậm rãi mở mắt, nhìn trần nhà màu bạch kim hoa lệ, “Ừ, ta từng tới.”

“Ba từng tới?”

“Đúng, lúc ta mười bốn tuổi, lão đại tiền nhiệm của Du Chuẩn chết, đoàn chỉ còn lại vài người ít ỏi, cho nên ta và Houshar, Al cùng đi .”

Thẩm Trường Trạch biết khi Thiện Minh mười bốn tuổi họ từng gặp phải tai nạn lớn ở Vân Nam, nhưng Thiện Minh không nói cho y biết là do đồng loại của y làm, y hỏi: “Mọi người đi làm cái gì?”

“Mục đích vốn là đi tìm thêm người, còn muốn thuận tiện kiếm chút tiền thưởng, bởi vì tình hình lúc đó quá tệ, người chết hầu hết, tiền cũng không nhiều. Muốn tái lập lại Du Chuẩn, người cũng như  tiền đều không thể thiếu.”

“Vậy đến rồi thì sao?”

“Sau khi đến, tiền cũng kiếm lời được một ít, nhưng một người cũng không mang đi được.”

“Vì sao?”

Thiện Minh nheo lại ánh mắt, trên mặt hiện lên một tia chán ghét, “Bởi vì nơi đó đã không thể gọi là sàn đấu vật, nên gọi sàn đấu thú thì hơn, bởi vì tất cả những kẻ đứng trên đài đều là cầm thú.”

Thẩm Trường Trạch nói: “Vì sao lại nói như vậy?”

“Bọn họ vì thắng được tiền thưởng kếch xù, tất cả đều trường kỳ tiêm thuốc. Đây là do sàn đấu ngầm đồng ý, bởi vì sau khi tiêm thuốc, những người đó sẽ trở nên vô cùng khát máu, cuồng bạo, mất nhân tính, cho dù đối thủ đầu hàng bọn họ vẫn sẽ tiếp tục tiến công cho đến khi giết chết đối phương, mà người xem muốn thấy chính là điều này. Đó là nơi khiến người ta phi thường ghê tởm, những người đó đến cuối cùng ngay cả chính mình là ai chỉ sợ đều đã quên.”

Thẩm Trường Trạch hứng thú, tiếp tục hỏi: “Nếu không tiêm thuốc thì không đánh lại sao? Bọn họ biết rõ nguy hiểm như vậy vì sao lại không rút lui? Kiếm tiền chắc chắn là vì mục đích nào đó, nếu ngay cả chính mình là ai cũng quên thì còn ý nghĩa gì.”

“Không chỉ đơn giản như vậy, chúng ta không thể mang người đi khỏi nơi đó, còn có một nguyên nhân chính là phần lớn người nơi đó đều bị lừa thu tiền sau đó ký hợp đồng với chủ thuê, nếu vi phạm hợp đồng sẽ phải gánh số tiền phạt kếch xù. Mi cứ tưởng tượng xem, một người ôm tự tin lên sàn đấu, lên sân khấu lại phát hiện mình chẳng đánh lại được ai, lúc nào cũng có thể chết ở trên lôi đài, bên này còn có hợp đồng của chủ thuê quàng vào cổ, bất đắc dĩ bọn họ đành phải tiêm thuốc, bởi vì đối thủ của họ đều làm như vậy, cứ tuần hoàn ác tính như thế. Những người đấu vật tự do như chúng ta lúc trước, chẳng hiểu biết cái gì đi đến là báo danh, bây giờ gần như đã không còn tồn tại, bởi vì lên sàn đấu có thể bị những người đó đánh chết, nếu không tiêm thuốc thì người bình thường ai dám thượng đài? Cho nên ‘Cloud Top’ của hiện tại đã sớm mất đi ý nghĩa của đấu vật tự do ngày trước, biến thành một sàn đấu thú, có tiền thì tự bỏ ra mua dã thú, sau đó thuần dưỡng bọn họ, bắt bọn họ lên sàn quyết đấu, đứng giữa thu khoản tiền cá cược kếch xù.”

Thẩm Trường Trạch dựa vào bên cạnh Thiện Minh, nhẹ nhàng lấy tay vuốt lỗ tai hắn, “Ba, lúc trước mọi người cũng thiếu chút chết trong đó sao?”

Thiện Minh không quá nguyện ý nhớ lại đoạn hồi ức kia, không phải là sợ hãi, mà là nhìn những kẻ sau khi tiêm thuốc thì điên cuồng như dã thú thì cảm thấy vừa buồn nôn lại ghê tởm, huống chi lần đó hắn thiếu chút nữa mất đi Al, hắn gật đầu nói: “Ừ, thiếu chút nữa, tuy nhiên cũng may chúng ta không có hợp đồng, chỉ cần sống sau một trận đấu, muốn rời đi là có thể lấy tiền rời đi, mấy chục vạn mấy trăm vạn đôla Mĩ, bọn họ căn bản không để vào mắt. Nhưng bây giờ đã không giống trước, lần cuối cùng ta nghe về chỗ đó, nếu có người đủ thực lực thắng một trận đấu, những kẻ có tiền tất có cách giữ hắn lại, muốn chạy cũng không chắc sẽ chạy được .”

Thẩm Trường Trạch mỉm cười, “Rất có ý tứ, con muốn đi thử một chút.”

Thiện Minh nhìn y một cái, “Không được.”

“Vì sao? Ba lo con sẽ thua sao?”

“Không, mi sẽ không thua, nhưng nếu mi bị buộc đến đường cùng, trước mặt hơn một nghìn người biến thành long huyết nhân, mi cảm thấy chơi vui lắm sao? Kế hoạch long huyết nhân, không cần ta nói mi cũng biết là cơ mật quốc gia tối cao đi. Tuy rằng ta không có nghĩa vụ giúp đám người bảo thủ kia giữ bí mật, nhưng ta biết nếu bí mật này bị tiết lộ thì chắc chắn sẽ là tự tìm phiền toái, cho nên mi yên lặng một chút, đừng nghĩ đến mấy thứ vô dụng đó, lần này chúng ta tới là để chơi.”

Thẩm Trường Trạch cũng chỉ là thuận miệng nói, ngày nghỉ tốt đẹp thế này y mới không muốn đi táng mạng đâu, nghe lời Thiện Minh nói y liền cảm thấy mỹ mãn, “Ba chính là đang lo lắng cho con.”

Thiện Minh ngáp một cái, “Nói nhiều với mi như vậy làm ta đói bụng rồi, đi kiếm cái gì cho ta ăn đi.”

“Ba muốn ăn cái gì?”

“Tùy tiện.”

Thẩm Trường Trạch đi đến phòng khách lấy một phần cơm, sau đó gọi điện thoại đặt chút đồ ăn. Chờ khi y trở lại phòng, Thiện Minh đã ngủ.

Đây là thói quen được tạo thành do đời sống lính đánh thuê, một chiến sĩ đủ tư cách có thể chịu được vài ngày không ngủ, cũng phải bắt buộc mình ngủ ngay khi có cơ hội để giữ được thể lực tốt nhất. Hiện tại Thiện Minh chỉ cần nhắm mắt là lúc nào cũng có thể ngủ, vì thế bây giờ có vẻ là hắn đang ngủ.

Hắn cứ như vậy tứ chi chỏng vó nằm trên giường lớn màu hoa hồng, mái tóc đen đã lâu quên chăm sóc có chút dài, rối tung bên cạnh mặt, làm khuôn mặt anh tuấn của hắn trắng nõn thêm vài phần. Cặp chân thon dài được quần bò bao quanh, một nửa đã rơi ra ngoài giường, nhìn qua có vẻ biếng nhác, vẻ gợi cảm không chút chải chuốt kia làm mặt Thẩm Trường Trạch lập tức bị thiêu cháy.

Ba của y, ở trong căn phòng trăng mật tại tầng cao nhất bên cạnh bờ biển xanh thẳm, cứ như vậy không hề phòng bị ngủ trước mặt y, nằm trên giường đệm màu hoa hồng, thật giống như…… thật giống như cô dâu của y……

Thẩm Trường Trạch không thể ức chế ảo tưởng tươi đẹp của mình, y không nghĩ nhiều liền đi tới, đi đến trên người ba, làm chuyện y vẫn muốn làm với hắn.

Y chậm rãi đi tới, Thiện Minh ý thức được có người tiếp cận, cho dù buồn ngủ đến mấy cũng lập tức liền tỉnh, “Đồ ăn đến đây?”

“Không có, chốc nữa mới tới.”

“Ờ.” Thiện Minh trở mình.

“Ba, đi máy bay lâu như vậy, ba không định tắm rửa một cái sao?”

“Không tắm.” Trên phương diện sinh hoạt Thiện Minh có thể lười liền lười, đến quần lót hay tất cũng là do Thẩm Trường Trạch giặt cho hắn, hi vọng hắn tắm rửa hàng ngày thật không có khả năng.

“Vậy con đến rửa mặt cho ba nhé.”

“Ừ.”

Thẩm Trường Trạch dùng nước ấm làm ướt khăn mặt, ngồi ở đầu giường, nâng đầu Thiện Minh lại, sau đó nhẹ nhàng rửa mặt cho hắn. Sau khi rửa thì dùng ngón tay miêu tả ngũ quan của hắn, dùng ngón tay mát xa huyệt đạo của hắn.

Thiện Minh thoải mái mà nheo mắt, tận tình hưởng thụ .

Ấn một lát, nhìn vẻ buồn ngủ của Thiện Minh, Thẩm Trường Trạch giúp hắn cởi cả giày và quần bò cứng rắn ra, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán hắn một cái, ôn nhu nói: “Ba ngủ đi, khi nào đồ ăn đến con sẽ gọi ba.”

Thiện Minh nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.