CHƯƠNG 57
Khi Thiện Minh tỉnh lại, không vội vã mở mắt ra mà cảm nhận thân thể của mình trước, hắn nhẹ nhàng giật giật, thân thể không có gì không ổn, vết trầy da trên vai do viên đạn thật sự không đáng nói, tuy nhiên tay chân đều bị trói lại, hơn nữa trói một cách cực kì không thoải mái, vừa tỉnh lại liền có cảm giác xương cốt đặc biệt mỏi.
Thiện Minh buồn bực nghĩ, sơ xuất sơ xuất, nếu cứ như vậy mà nói ra thì chắc chắn sẽ bị bọn Al cười nhạo .
Cảm giác xung quanh rất tối, dưới thân hắn là giường rất mềm, chăn toát ra một mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái, hắn thực vui mừng vì nơi này là một chỗ thoải mái.
Chờ một chút, cảm giác lảo đảo này…… Hắn cẩn thận phân biệt loại âm thanh trầm thấp vù vù này, cuối cùng xác định mình đang ở trên máy bay.
Hắn mở mắt, nhìn kết cấu của cabin này. Đó là một máy bay tư nhân, phòng hắn đang ở có thể không phải khoang chính, tuy rằng bố trí cực kì xa hoa nhưng diện tích không lớn, vì phòng ngừa hắn chạy trốn, đồ đạc trong phòng ít đến đáng thương. Hắn bị dây xích cột vào giường, phạm vi di động chỉ trong vòng một mét rưỡi quanh giường, chỗ hắn có thể chạm đến không có bất cứ vật gì có thể dùng.
Kỳ thật làm như vậy cũng không có ý nghĩa lắm, ở trên máy bay thì hắn có thể làm cái gì, giết mọi người sau đó nhảy dù sao?
Dùng đầu gối nghĩ hắn cũng có thể đoán được là ai bắt cóc hắn, tuy nhiên sau khi tìm được hắn lại không báo thù mà mang lên máy bay, đi tới nơi khác, trong bụng chúng đang nghĩ cái gì? Thiện Minh thực sự không hiểu .
Nghĩ đến Thẩm Trường Trạch, hắn có chút lo lắng, mình cứ như vậy mất tích, chắc thằng nhóc cũng gấp phát điên rồi đi. Thiện Minh sờ sờ cổ tay, trên tay rỗng tuếch, không chỉ chiếc đồng hồ có thể định vị hắn, mà cả huy hiệu binh sĩ cũng có thể định vị được hắn, mấy thứ linh tinh trong túi, thậm chí cả dây lưng đã trang bị của hắn cũng đều bị lấy đi.
Hắn không biết bây giờ mình đang ở đâu, có thể tìm được hắn hay không chỉ trông vào bản lĩnh của Thẩm Trường Trạch thôi.
Thiện Minh quyết định trước hết phải thử xem mục đích của những người đó là gì, hắn chuyển người sang, dùng hai chân đi đạp thành cabin, tuy rằng chân bị trói rất không tiện nhưng vẫn có thể tạo ra âm thanh rất lớn.
Chỉ chốc lát sau, quả nhiên có người mở cửa đi vào, Thiện Minh không có gì bất ngờ khi thấy kẻ từng bị hắn vặn sái hàm, tên gay Roddy.
Thằng ranh này mang vẻ mặt tiểu nhân đầy đắc chí, cười âm hiểm đi đến, châm chọc nói: “Mày ngủ giường này thoải mái không? Hay với loại rác rưởi như mày mà nói, cống thoát nước lại thích hợp hơn?”
Thiện Minh nhếch miệng cười, “Miệng mày còn có thể nói chuyện? Thật đáng tiếc, lần sau ta nhất định xé nát nó luôn.”
Roddy theo bản năng sờ sờ cằm, nhịn không được lùi về phía sau một bước, cho dù Thiện Minh bị trói gô nhưng phần lệ khí lấn át người vẫn như như làm gã run sợ trong lòng. Gã cả giận nói: “Đồ rác rưởi, mày có biết tình cảnh của mình bây giờ chứ, mày tin tao sẽ chơi chết mày không!”
Thiện Minh cười ha ha nói: “Vậy mày nhất định phải hưởng thụ cho tốt, bởi vì đó chính là lần cuối cùng trong đời mày còn dùng được cái đồ chơi kia đấy.”
Roddy tức giận đến run cả người, không cam lòng yếu thế mà uy hiếp: “Xem ra tao hẳn là nên cho mày một trải nghiệm cả đời khó quên, cho mày thử xem bị đàn ông chơi là có cảm giác gì.”
Thiện Minh trừng mắt, hung ác vô cùng nhìn gã, trên mặt không có một chút sợ hãi, hắn lạnh giọng nói: “Đến làm ta đi đồ hèn, dám cắm phân thân của mày vào, ta nhất định sẽ bẻ gãy nó luôn.”
Hắn rõ ràng nhận ra được Roddy sợ hãi hắn, kẻ bất lực này thậm chí ngay cả khi hắn bị trói cũng không dám tới gần hắn, còn to mồm nói dám chạm hắn sao. Hắn biết mình càng biểu hiện hung hãn, Roddy lại càng không dám làm cái gì với hắn. Một kẻ mạnh luôn thích nghênh đón khiêu chiến, chinh phục địch thủ, kẻ yếu sẽ chỉ biết lùi bước trước uy hiếp, Roddy chính là loại người sau, Thiện Minh hoàn toàn không sợ gã.
Quả nhiên, Roddy muốn tiến lên đánh Thiện Minh, lại cảm thấy Thiện Minh giống như sẽ cắn người, cuối cùng cũng không hạ quyết tâm bước tới. Trải qua việc xảy ra buổi tối hôm đó, Thiện Minh trong mắt gã đã sớm không phải loại thanh niên có thể thưởng thức, mà là một mãnh thú, một con rắn độc, tuy rằng gã muốn trả thù Thiện Minh nhưng cũng không dám tiếp cận.
Tuy nhiên, nghĩ đến vận mệnh kế tiếp của Thiện Minh, căn bản không cần mình tư ra tay thì tự nhiên có người giúp gã hả giận, Roddy lộ ra một nụ cười âm trầm, “Rác rưởi, tao xem mày có thể cười bao lâu, tao sẽ chờ để nhìn mày ở trên lôi đài giống như chó mà cầu xin tha thứ, ha ha ha ha.”
Thiện Minh nheo mắt, “Lôi đài?”
“Đúng vậy, lôi đài.” Người Monaco mà hắn gặp lúc đánh bạc đi đến, hình tượng của hắn vẫn như cũ với tác phong nhanh nhẹn, vẻ tươi cười nho nhã thân thiết, chỉ là ánh mắt của hắn lộ ra âm hiểm và tham lam, “Lần trước chưa kịp tự giới thiệu, tôi thật thất lễ. Tôi là John Narciss, anh hẳn là Thiện Minh, người Trung Quốc, một thành viên của “Du Chuẩn”, tổ chức lính đánh thuê đẳng cấp nhất thế giới. Anh Thiện, biểu hiện của anh tối hôm đó sợ rằng mới chỉ là một phần thực lực rất nhỏ của anh, tôi đã nhận ra tiềm lực của anh, những gì anh đã trải qua quả nhiên cũng không làm tôi thất vọng. Tôi chân thành mời anh trở thành hợp tác của tôi, chúng ta sẽ cùng chia sẻ khoản tiền thắng được, việc này kiếm được nhiều tiền hơn làm lính đánh thuê nhiều, hơn nữa giống như ngôi sao sẽ được nghìn vạn người chú ý. Một người nhiệt tình yêu thích chiến trường như anh chắc chắn cũng sẽ thích cuộc sống như vậy.”
Thiện Minh lạnh lùng nhìn hắn, “Nói rõ.”
Narciss nhẹ nhàng xốc màn lên, ánh sáng chói mắt làm Thiện Minh quay đầu lại, hắn có thể cảm giác được mày bay đang hạ cánh. Giọng nói khoái trá của Narciss vang lên bên tai hắn, “Hoan nghênh ghé thăm ‘Cloud Top’.”
Một khắc này, Thẩm Trường Trạch quả thật sắp điên rồi.
Ba bị ai bắt đi không nói cũng hiểu, Thẩm Trường Trạch nghĩ đến ánh mắt Roddy nhìn Thiện Minh tối hôm đó, y liền cảm thấy tim gan mình sắp nổ tung. Nếu đồ súc sinh kia dám can đảm thương tổn ba một chút nào, y nhất định sẽ băm gã thành thịt nát !
Trước hết Thẩm Trường Trạch gọi điện thoại cho Al, nói rõ tình huống với hắn, bảo hắn ở căn cứ thử định vị vị trí của Thiện Minh, nhưng tín hiệu của Thiện Minh hoàn toàn biến mất. Chỉ trong thời gian không đến một giờ liền phát hiện bí mật của đồng hồ đeo tay, xem ra đối phương là người cực kì có kinh nghiệm. Triệt để mất đi tung tích của Thiện Minh, điều này làm cho Thẩm Trường Trạch bối rối không thôi, y hận đến mức muốn đập đầu vào tường! Cứ như vậy chỉ trong một hai phút ngắn ngủi, chỉ là một hai phút đó! Thiện Minh đã bị người cướp đi, ở vị trí đại khái mà hắn đã biến mất Thẩm Trường Trạch tìm được một đầu đạn gây mê bằng bạc cắm xuống đất, phía trên còn dính một chút vết máu.
Thẩm Trường Trạch khó chịu đến độ sắp khóc, lần đầu tiên y sợ hãi như thế, kích động như thế. Mất đi Thiện Minh với y mà nói còn đáng sợ hơn trời sập, huống chi Thiện Minh lại còn rơi vào tay kẻ đang có oán thù, hắn sẽ bị đối đãi như thế nào? Hắn sẽ ở đâu?
Thẩm Trường Trạch tàn nhẫn tát mình hai cái, bắt buộc chính mình tỉnh táo lại.
Y mua vé máy bay sớm nhất từ Lyon trở về Cannes, y muốn đi tìm Roddy kia, y nhất định phải tìm được ba!
Vẻ mặt Thẩm Trường Trạch tàn bạo, đôi mắt hiện lên sắc đỏ nhàn nhạt, phảng phất có thể cắn nuốt hết thảy.
Khi y xuống máy bay, mở di động ra, Al đã gửi tư liệu của gia tộc Roddy cho y, cũng nói hắn sẽ mang người đến Nam Pháp hội họp với Thẩm Trường Trạch.
Thẩm Trường Trạch căn cứ vào tư liệu trong di động, lái xe đi Nice, nghe nói đây là nơi kẻ thừa kế thứ hai của gia tộc Roddy, Lawrence Roddy hay xuất hiện nhất. Nếu hắn không ở nơi này, Thẩm Trường Trạch sẽ tới tất cả những nơi hắn thường hay đến để tìm.
Y nhất định, nhất định phải tìm được tên súc sinh này, Thẩm Trường Trạch gắt gao nắm tay lái, toàn bộ thùng xe gần như bị sát khí của y nung lên.