Cha Nuôi

Chương 67: Chương 67




CHƯƠNG 68

 

Bốn chiếc xe chạy suốt đêm, cuối cùng cũng tới một căn cứ quân sự của phái độc lập. Theo tin tức tình báo, những con tin bị bắt cóc bị giữ tại căn cứ này.

Chịu ảnh hưởng của điều kiện tự nhiên, người nơi này đặc biệt thích đào hầm. Căn cứ này có mấy doanh trại và trạm gác trên mặt đất, nhưng ở dưới chắc chắn còn có người, mà con tin khả năng là bị giam giữ trong căn cứ phía dưới.

Địa hình này dễ thủ khó công, mọi người cũng không dám tùy tiện hành động.

Houshar nói với Al qua bộ đàm, “Tôi quan sát vị trí của Carfal, trùng khớp với căn cứ này, hắn đã ở đây.”

“Cái gì? Carfal đã ở đây?” Al nói: “Chẳng lẽ hắn cũng bị bắt cóc?”

“Không, Carfal có quan hệ viện trợ nhất định với phái độc lập, hẳn là hắn tới nơi này tìm kiếm sự che chở. Trên người hắn mang nhiều tiền như vậy, lại mang gương mặt của một người da trắng giàu có, nếu ở nơi hỗn loạn này bị dân bạo loạn bắt cóc thì có thể mạng sống cũng  không được bảo đảm. Thế nên có lẽ là hắn tới cầu xin sự che chở, sau đó sẽ tìm thời cơ về Pháp.”

Al cả giận nói: “Vậy hơn nửa số tiền mặt kia chẳng phải sẽ bị phái độc lập này nuốt mất sao?”

“Đương nhiên, thật đáng tiếc, nhưng tình huống này tôi cũng không đoán trước được.” Tuy rằng hắn nói như vậy nhưng trong giọng nói không có nửa phần tiếc nuối. Carfal xuất hiện ở đây, vừa lúc đỡ mất công tìm kiếm, mục đích của hắn vốn không phải là tiền, hắn chỉ cần một Carfal sống sót.

Al nắm chặt tay: “Cho tới nay không có ai dám tranh tiền với ông đây, các anh em, chúng ta phải diệt hết bọn trộm này.” Al nghe thấy một trận cười rộ vang lên bên tai, mọi người mười phần tin tưởng phụ họa.

Houshar nói: “Mọi người nhớ hết mặt mũi của sáu con tin chưa? Phải tận lực bảo đảm tất cả con tin đều sống sót.”

“Nhớ rõ.”

“Như vậy ta sẽ nói qua kế hoạch tác chiến một lần. Đơn giản là dưới tình huống kẻ địch dưới mặt đất không phát hiện, chúng ta phải dọn dẹp sạch sẽ người trên mặt đất, sau đó dùng bom khói mê hoặc lựu đạn cường quang đối phó với bọn ở dưới.”

House nói: “Tôi không tán thành dùng lựu đạn cường quang, đám lính đánh thuê các người không có một chút tình người nào. Mấy năm trước ở New York các người dùng đạn chấn động để tấn công chiếc xe bus chở quân phiến loạn và con tin, làm cho nhiều con tin bị tàn tật cả đời. Các người chỉ suy xét con tin có sống hay không, cũng không suy xét bọn họ có thật sự an toàn hay không.”

Al hừ lạnh nói: “Thứ nhất, lúc ấy nếu không dùng thủ đoạn, phiến loạn lập tức sẽ lên thuyền, do dự như các ông thì khi bọn chúng phát hiện thuyền đã bị vây sẽ khó tránh khỏi chó cùng rứt giậu. Đến mạng chúng cũng không cần, đến kết quả cuối cùng tất nhiên là trả thù bằng việc bắn chết con tin, hoặc đeo thuốc nổ đồng quy vu tận. Chúng tôi xuất phát từ đại cục, đó là lựa chọn tốt nhất cho thời điểm ấy, chẳng qua chỉ là điếc hoặc mù, so với mất mạng vẫn tốt hơn. Thứ hai, nhiệm vụ lần này các ông phải nghe lời tôi, nếu không thì cút khỏi xe!”

House trầm mặc, không nói nữa.

Houshar nói tiếp: “Mọi người đều phải đeo kính lọc điều tiết ánh sáng, đây là những thứ chúng ta mới nhập về từ Mĩ, có thể làm kính ngắm, cũng có thể tự động bảo vệ mắt khi gặp ánh sáng cường độ mạnh. Lựu đạn cường quang là phương án cuối cùng, nếu không đến thời điểm xấu nhất thì không nên tùy ý sử dụng. Nhưng dù sao bom khói mê có thời gian tác dụng, tốc độ phân tán và phạm vi rất hạn chế, hơn nữa ở căn cứ dưới lòng đất này, người thiết kế không thể không suy xét đến việc phòng cháy và phòng độc. Chắc chắn những người ở căn cứ phía dưới đã được trang bị mặt nạ phòng độc, cho nên dùng bom khói mê có thể hiệu quả nhưng nhất định là không nhiều, vậy nên mọi người hãy cẩn thận một chút, đến thời khắc mấu chốt chắc chắn sẽ phải dùng lựu đạn cường quang. Mỗi người mang một viên là đủ rồi, nhớ không được đồng thời kíp nổ nếu không muốn bị chôn sống.”

Sử dụng lựu đạn cường quang dưới hầm cũng là hành động mạo hiểm, tuy rằng lựu đạn cường quang không gây ra chấn động lớn như thuốc nổ nhưng dù sao cũng sẽ sinh ra ảnh hưởng nhất định, nếu đồng thời kíp nổ quá nhiều thì có thể gây nguy hiểm lún đất. Tuy nhiên với loại đường hầm hẹp dễ thủ khó công này thì kẻ địch cực kì dễ dàng chắn góc làm hỏng toàn bộ sự tấn công của họ. Không sử dụng thủ đoạn này, cho dù có thể đánh hạ được thì hi sinh cũng quá lớn.

Con tin khỏe mạnh sống sót và tính mạng của các chiến hữu, bọn họ đương nhiên không chút do dự lựa chọn vế sau.

House không dị nghị nữa, Houshar phái người đi lấy kính bảo vệ quang học cho bọn họ.

Al bắt đầu phân công công việc, “Trên mặt đất không nhiều người lắm, Cali phụ trách toà nhà hình tháp kia. Thiện, cánh tay cậu không thể hành động, đi theo Cali yểm hộ cậu ta. Falcon, việc theo dõi cameras giao cho anh. Houshar, Cosky phụ trách trạm gác phía đông. Bailey, Jorhor phụ trách phía nam, tôi và Thẩm Trường Trạch phía tây, những người khác đợi sau khi Cali hành động thì theo hướng toà nhà hình tháp xâm nhập căn cứ. Bây giờ là thời điểm bọn họ ngủ say, xâm nhập vào doanh trại xong thì bước đầu dùng bom khói mê, xử lý toàn bộ người, sau đó ngăn chặn đường vào căn cứ phía dưới, chúng ta cùng nhau hành động. Bây giờ, xuất phát!”

Mười mấy người mang đầy đủ trang bị, sau đó thừa dịp tối đen mà xâm nhập vào căn cứ, đội đầu tiên lặng yên không một tiếng động hoàn thành nhiệm vụ. Sau khi xử lý lính canh trạm gác, các thành viên tiếp theo lặng lẽ tới gần hai doanh trại, thả bom khói mê ra rồi chờ đợi trong chốc lát. Sau đó họ đeo cẩn thận mặt nạ phòng độc, rút mã tấu ra, cúi thấp người lần mò đi vào. Đám binh lính phái độc lập này ngủ say như chết chẳng khác gì cá nằm trên thớt, dưới tình huống không hề chống cự, bị bọn họ từng bước cắt cổ. Trong không khí nhất thời toả ra mùi máu tươi nồng đậm làm người ta buồn nôn.

Làm xong việc, mọi người bắt đầu di chuyển tới cửa vào căn cứ phía dưới.

Thẩm Trường Trạch nắm chặt mã tấu dính đầy máu, nhẹ giọng nói qua bộ đàm, “Ba, ba có khỏe không?”

Đợi trong chốc lát, không nghe thấy Thiện Minh trả lời, Thẩm Trường Trạch có chút nóng vội. Cánh tay Thiện Minh hiện giờ đang bị thương, một khi tay súng bắn tỉa bị phát hiện thì hắn cũng có khả năng bị liên lụy, y không thể không lo lắng. Vì thế y lại hỏi một lần, “Ba? Ba nghe được không?”

Giọng nói lạnh lùng của Thiện Minh truyền đến, “Đừng vô nghĩa.”

Trong tai nghe vang lên tiếng cười nhẹ của vài người, mặt Thẩm Trường Trạch có chút nóng, Al lại càng trêu chọc y: “Rốt cuộc mày mười lăm tuổi hay là năm tuổi thế, cả ngày chỉ tìm ba?”

Thẩm Trường Trạch vừa định cãi lại, giọng nói trầm thấp của Houshar vang lên, “Đều con mẹ nó câm miệng cho ta, tập trung làm việc đi!”

Cuối cùng thì bộ đàm cũng im lặng.

Falcon bắt đầu phá khóa của căn cứ dưới lòng đất. Hai phút sau, âm thanh kim loại xoay tròn nhẹ nhàng vang lên, cửa bị đẩy ra thành một cái khe hở, Falcon lấy bom khói mê ra, liên tục ném vào ba cái.

Ngoài sáu người canh gác bên ngoài, những người khác đeo mặt nạ phòng độc, treo kính bảo vệ mắt trên cổ để có thể đeo lên bất cứ lúc nào, sau đó cả đám ghìm súng đi vào.

Bom khói mê toát ra khói đặc tràn đầy toàn bộ con đường tắt, nhưng tầm nhìn lại trở nên vô cùng kém. Bọn họ lần lượt thay đổi đi sát tường bên trái rồi lại bên phải, từng bước một đi vào bên trong, lọt vào tầm mắt đầu tiên là một phòng điều khiển, tất cả người bên trong đều ngủ. Phía sau phòng điều khiển có ba cái cửa, hẳn là thông tới những khu vực khác nhau, Houshar chia đội ngũ thành ba đội, đi vào ba cánh cửa kia.

Thẩm Trường Trạch và Cosky, Bailey đi cùng với một SWAT mà House đưa đến, bọn họ ném bom khói mê vào trước, sau đó cẩn thận đi vào bên trong.

Đột nhiên SWAT kia quỳ xuống, lỗ tai dán mặt đất, sau đó ra hiệu, tỏ vẻ có người đến gần.

Thẩm Trường Trạch nhìn đỉnh đầu, phía trên là ống dẫn dùng để thông khí của căn cứ, tất cả đều bại lộ trên trần nhà, rất lớn, đủ để duy trì trọng lượng của người. Thẩm Trường Trạch đạp một cú lên mặt tường, sau đó mượn lực nhảy lên, ôm lấy ống dẫn, xoay người bò lên rồi bò theo ống dẫn tới phía trước. Đi khoảng bốn năm mét, hàm lượng khói mê phía trước đã thấp, đã có thể thấy rõ tình huống xung quanh, ba binh lính phái độc lập đeo mặt nạ phòng độc ôm AK lặng lẽ chạy tới. Thẩm Trường Trạch chờ bọn họ đi ngang qua chỗ mình, sau đó hai chân ôm lấy ống dẫn, thân thể đổi chiều đi xuống, chuẩn xác dừng ở sĩ binh cuối cùng, lập tức tháo mặt nạ phòng độc của hắn xuống, sau đó nhanh chóng che miệng hắn, vung đao lập tức cắt đứt yết hầu của đối phương.

Cho dù động tác của y rất nhanh, người kia vẫn phát ra thanh âm khiến cho hai người phía trước chú ý. Thẩm Trường Trạch lập tức nhảy tới người thứ hai, hai chân cuốn lấy eo hắn, khuỷu tay ôm đầu hắn, dùng sức vặn, cứng rắn bẻ gãy cổ hắn. Phía sau, người chạy đầu tiên ngã xuống đất, Bailey thích nhất việc đùa giỡn Thẩm Trường Trạch, lúc này phong tình vạn chủng chớp mắt với y, sau đó cầm thanh đao đầy máu cọ cọ lên cái xác kia.

Thẩm Trường Trạch bất đắc dĩ nhìn cô một cái, ra hiệu bảo đi theo, bốn người tiếp tục đi tới.

Tiếng súng truyền vào tai, xem ra đội khác đã khai hỏa, bước chân của bốn người nhanh hơn, tìm từng phòng dọc con đường. Đột nhiên, một cánh cửa ở phía trước cách hơn mười mét mở ra, một một người mặc quần ngủ mắt tèm nhèm từ bên trong đi ra, xem ra hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, ban đêm đi WC nên đến đây.

Bốn người đều ngây người, không ngờ đột nhiên lại lòi ra một người như vậy, người kia thấy họ đeo mặt nạ phòng độc, đột nhiên mở to hai mắt nhìn, há miệng định kêu. Cosky giơ súng bắn nát đầu hắn, tiếng súng vừa vang, bọn họ không thể tiếp tục ẩn nấp hành động nữa. Thẩm Trường Trạch vừa đi tới phía trước vừa lấy lựu đạn cường quang trong lòng ra, quăng mạnh vào căn phòng đang mở cửa kia, sau đó lập tức đánh vào ván cửa, đẩy tất cả người muốn đi ra trở vào. Lựu đạn nổ vang, toàn bộ căn cứ rung chuyển, đất vụn tro bụi rơi đầy người họ, trong phòng truyền ra âm thanh thống khổ tru lên.

Thẩm Trường Trạch đeo kính bảo vệ, kéo cửa ra một cái, ôm PSG bắt đầu bắn phá bên trong, tất cả mọi người đang che mắt quay cuồng trên mặt đất, căn bản vô lực phản kháng, rất nhanh nơi này liền biến thành một lò sát sinh.

Bọn họ tìm một vòng trong phòng, quả nhiên chỉ là một kí túc xá binh lính bình thường, bọn họ nhanh chóng rút khỏi, sau đó bắt đầu tăng tốc độ, chạy bộ đi tới.

Thẩm Trường Trạch không dám dùng lựu đạn nữa, có lẽ những người khác cũng không dám dùng, lựu đạn chấn động lớn hơn bọn họ tưởng tượng nhiều. Nếu nơi này sụp, bọn họ đều sẽ bị chôn sống.

Lộ trình kế tiếp coi như thuận lợi, bọn họ đã tìm được đám con tin kia, tất cả con tin đều bị khóa trong một căn phòng, lính canh cửa hít phải khói mê, đã sớm ngủ, cũng bởi vậy mà giữ được một mạng.

Khi Cosky mở cửa, con tin rối loạn một trận, hắn bắt đầu nhớ lại mặt mũi từng con tin, sau đó kiểm kê nhân số, “Một, hai, ba…… Hả? Sao lại hơn một người? Hả? Hình như tôi đã gặp anh rồi.”

Thẩm Trường Trạch quay đầu nhìn thấy một người im lặng ngồi trong góc hẻo lánh, dưới ánh sáng ảm đạm chỉ hiện lên khuôn mặt tuyết trắng, so với những con tin khác dáng vẻ chật vật, ánh mắt tràn ngập sợ hãi, y nhìn qua vô cùng trấn định, phảng phất như không phải đang bị giam giữ mà chỉ là đến đây tham gia một hội nghị. Tất cả các lính đánh thuê Du Chuẩn đều đã gặp người này, y là bác sĩ quân y đến từ Trung Quốc — Đường Đinh Chi.

Đường Đinh Chi đứng lên, lúc này, y không mặc quân trang và áo khoác trắng mà là một bộ thường phục rất bình thường, mặt y không chút thay đổi nói nhìn Thẩm Trường Trạch nói: “Thật tình cờ, nên đến đều đã đến rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.