Cha Tôi Là Chiến Thần

Chương 15: Chương 15: Ăn bánh




Nhân viên bảo vệ nhìn chiếc Honda ở bên ngoài, sau đó lại quan sát Dương Tiêu từ trên xuống dưới, lạnh lùng nói: “Anh làm gì? Trong đây tổ chức hội đấu giá, ngoại trừ những vị khách được mời ra, ai không chứng minh được mình có tài khoản năm trăm vạn trở lên thì không được vào.”

Vừa dứt lời, mọi người lập tức hiểu rõ.

Đây rõ ràng là đang nghi ngờ Dương Tiêu có tư cách vào hội đấu giá hay không.

Hơn nữa rõ ràng nhân viên bảo vệ không coi Dương Tiêu và Lương Nhã Trân là một nhóm.

Nói nhảm, người từ Maserati bước xuống và người từ Honda bước xuống, không có khả năng có người cho rằng bọn họ là cùng một nhóm.

Nếu Dương Tiêu không thể chứng minh được tài khoản, ngay cả tư cách đi vào hội đấu giá cũng không có.

Ngay lập tức, rất nhiều thiếu gia nhà giàu xung quanh đều cười cợt nhìn về phía Dương Tiêu không có tư cách đi vào.

Trong lòng thầm nghĩ thằng nhóc quê mùa này từ đâu tới, cũng định tham gia náo nhiệt à?

Hội đấu giá do cậu Lục chỉ đạo tổ chức, không phải là nơi người nào cũng có tư cách tham gia.

Nhìn thấy Dương Tiêu đứng yên tại chỗ không lên tiếng, Lương Nhã Trân và Lâm Minh Tâm cho rằng anh xấu hổ, hai người đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều nhìn thấy được chiến thắng.

Mục tiêu của họ đã đạt được, nên khiến cho tên đàn ông phách lối này ăn khổ, mới biết kiềm chế lại.

Dương Tiêu khinh thường so đo với đám cặn bã này, khi anh định lấy thẻ ngân hàng ở trong túi ra thì kết quả.

“Được rồi, anh ấy cùng tới với chúng tôi, để anh ấy vào đi.”

Lương Nhã Trân cảm thấy như vậy đã đủ rồi, chủ động lên tiếng.

Lúc này Hinh Nhi cũng nói: “Đúng vậy, cho cha vào đi.”

Vừa dứt lời, mọi người đang xem không khỏi sửng sốt.

Ôi chao, đây còn là một gia đình ba người sao?

Bọn họ nhìn Lương Nhã Trân hôm nay mặc một chiếc váy dạ hội màu đen, xinh đẹp trang nhã động lòng người, rồi lại nhìn Dương Tiêu vô cùng bình thường.

“Chắc đây là loại con rể ở rể trong truyền thuyết.”

“Chắc chắn là vậy, nhìn bộ dạng của anh ta đi, nào xứng với cô gái xinh đẹp này.”

Phụ nữ lái chiếc Maserati, đàn ông lái chiếc Honda cũ kỹ đi theo sau, ngoài con rể ở rể ra, không còn khả năng nào khác.

Ngay lập tức, sự khinh thường của mọi người đối với Dương Tiêu càng tăng lên.

Nhân viên bảo vệ cũng khinh thường mỉm cười, chê bai xua tay tỏ ý cho Dương Tiêu mau vào trong, đừng đứng ở cửa làm ô nhiễm môi trường.

Lâm Minh Tâm nhìn dáng vẻ kìm nén của Dương Tiêu, trong lòng đắc ý, cô ấy bên cạnh Lương Nhã Trân mỉm cười nói: “Bây giờ anh ta nên biết khoảng cách giữa mình và cậu rồi! Nếu không có cậu, ngay cả tư cách vào hội đấu giá này anh ta cũng không có đâu.”

Lương Nhã Trân khẽ mỉm cười: “Hi vọng là như vậy.”

Đi vào bên trong, lập tức nhìn thấy một đại sảnh sang trọng, bên trong có cả nam lẫn nữ, ai ai cũng đều ăn mặc sang trọng, trang điểm xinh đẹp.

Đã là hội đấu giá gia đình, trong đó không thể thiếu con cái của các nhà giàu, ai cũng ăn mặc sang chảnh.

Tuy nhiên hôm nay Hinh Nhi lại đặc biệt mặc chiếc váy công chúa đã chọn tối hôm qua, không hề thua kém đứa trẻ của nhà nào, chỉ hơn chứ không kém.

Hôm nay Lương Nhã Trân đưa Hinh Nhi tới tham gia hội đấu giá gia đình này, đấu giá chỉ là một mặt.

Thực ra cô còn có chuyện của mình.

Mấy tháng gần đây, tình hình kinh doanh của công ty cô luôn không ổn, liên tục thua lỗ, thậm chí còn phải chịu cảnh cáo từ các thành viên ban giám đốc.

Sau này thông qua mối quan hệ bạn bè, cô đã quen biết cậu Lục ở Giang Thành.

Đối phương nói có một dự án có thể hợp tác với công ty của cô, một khi thành công sẽ chuyển lỗ thành lãi.

Cùng là nhân vật nổi tiếng ở Giang Thành, Lương Nhã Trân cảm thấy việc đàm phán hợp tác này chắc không khó.

Kết quả là sau khi tiếp xúc với anh ta thì mới phát hiện cậu Lục này là một người rất bận rộn.

Một năm qua chỉ có một chút thời gian ở hội đấu giá gia đình này.

Đối phương có thành ý mời cô đưa con tới chơi, nhân tiện bàn bạc chuyện hợp tác.

Vì là ý tốt của người ta, cũng đúng lúc cô phải tìm người ta để bàn chuyện hợp tác, vì thế cô đã đồng ý.

Hội đấu giá tạm thời vẫn chưa bắt đầu, trong hội trường có phục vụ trà và điểm tâm miễn phí, còn có các nhà hàng và quán bar cao cấp.

Vì Hinh Nhi còn chưa ăn sáng, nên đã đưa cô bé đến một nhà hàng sang trọng lấp đầy bụng trước.

Khẩu vị của cô bé rất tốt, ăn được rất nhiều, Dương Tiêu cũng gọi mấy món để tùy ý đối phó mấy miếng.

Lương Nhã Trân và Lâm Minh Tâm đã ăn sáng nên đi giao lưu với bạn bè trước, để Dương Tiêu ăn với Hinh Nhi.

“Cha, con muốn ăn tiramisu, cha có muốn không? Giúp con gọi một cái đi!”

Dương Tiêu mỉm cười nói: “Cha không ăn, con đi gọi đi.”

Nói xong, Hinh Nhi đi tới quầy, gọi hết ba chiếc bánh tiramisu nhỏ còn lại, rời đi với vẻ mặt hài lòng.

“Cậu đứng lại.”

Hinh Nhi vừa quay đầu, chỉ nhìn thấy một nhóc mập trạc tuổi giơ tay cướp lấy hai chiếc bánh tiramisu trong đĩa của cô bé.

“Những thứ này là của tôi, lát nữa tìm cha tôi trả tiền cho cậu.”

“Không cần, tôi không cần tiền, đây là đồ tôi đã gọi!”

Hinh Nhi không phục, lại giơ bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn ra lấy bánh tiramisu lại.

Nhóc mập không ngờ đối phương dám cướp lại, trừng mắt nhìn cô bé: “Cậu xong đời rồi!”

Sau đó, cậu bé quay đầu lại gân cổ hét lớn lên: “Cha, con bé đó cướp đồ ăn của con!”

Những lời này vừa dứt, một người đàn ông trung niên bụng phệ, trên cổ đeo dây chuyền vàng, râu ria xồm xoàm đi tới.

“Yo, em gái, ăn mảnh một mình, còn ngang ngược như vậy, cha mẹ mày không dạy cho mày không chia sẻ đồ tốt với người khác à?”

Khi nhìn thấy ánh mắt dữ tợn của người đàn ông này, Hinh Nhi lập tức sợ hãi, vội vàng chạy đến bên cạnh Dương Tiêu.

“Yo, hóa ra là cậu à.”

Người đàn ông trung niên vừa nhìn đã nhận ra Dương Tiêu, lập tức đưa con trai đi tới, nhìn Dương Tiêu với vẻ mặt giễu cợt.

“Đây không phải là cậu con rể ở rể lái chiếc Honda vừa rồi suýt chút nữa không được vào cửa đó sao?”

Ông ta cố ý kéo cao giọng, lập tức thu hút mọi người xung quanh nhìn qua đây.

Rất nhiều người đã nhận ra Dương Tiêu chính là người bị chặn ở cửa vừa rồi, trong mắt lập tức lộ ra vẻ chán ghét, thậm chí rất mong chờ trò hay tiếp theo.

“Tôi nhắc nhở cậu một chút, những thứ này đều tốn tiền, mấy thứ điểm tâm bên ngoài mới là đồ miễn phí. Cậu còn gọi nhiều như vậy, muốn ăn hết của vợ cậu sao? Vợ của cậu xinh đẹp như vậy, tôi cảm thấy có chút đau lòng thay cho cô ta.”

Vừa nói ra những lời này, rất nhiều người trực tiếp không nhịn được bật cười.

Họ đã kết luận Dương Tiêu là con rể đến ở rể, những thứ này chắc chắn chỉ có thể do cô vợ trả tiền.

Dương Tiêu lắc đầu.

“Súc sinh lộng hành, đây gọi là hội đấu giá cấp cao nhất Giang Thành sao?”

Anh lấy một đôi găng tay dùng một lần thong thả đeo vào, đây là dấu hiệu cho thấy anh sắp đánh người.

Không ngờ thằng oắt con ở rể này còn dám cãi lại, thậm chí mắng ông ta là súc sinh!

Người đàn ông trung niên định làm loạn.

Đột nhiên, một nữ nhân viên phục vụ phát hiện ở đây có xung đột, vội vàng chạy tới hỏi: “Cho hỏi, có chuyện gì xảy ra sao?”

“Bọn họ cướp bánh của em.” Hinh Nhi tức giận chỉ vào hai người đối phương.

Dương Tiêu lạnh lùng nói: “Chúng tôi đặt những chiếc bánh này trước, mong các cô đuổi những người cản trở chúng tôi dùng bữa ra ngoài.”

Người đàn ông trung niên vỗ bàn nhổ nước miếng nói: “Cậu có gì chứng minh các cậu gọi trước không, các cậu đã trả tiền chưa?”

Cửa tiệm này ăn trước trả tiền sau, người đàn ông nhất quyết không nhận.

Nhưng người phục vụ thấy rõ vừa rồi bé gái này gọi trước, nên cô ấy lịch sự nói: “Vừa rồi hình như cô bé này thực sự gọi món trước. Những món mới cũng sắp có rồi, hay là anh đợi thêm năm phút nữa?”

Vừa nói xong, sắc mặt của người đàn ông trung niên lập tức trùng xuống.

“Ồ, ý của cô chính là nói con trai tôi sai?”

Nói rồi, ông ta trực tiếp ném thẳng một chiếc thẻ đen vào người phục vụ.

“Tôi tên là Trương Văn Phú, tôi chính là khách VIP cao nhất của chuỗi nhà hàng này của các cô, không tin cô có thể kiểm tra một chút. Chỉ cần người có thẻ VIP cao cấp như tôi khiếu nại cô, cô lập tức sẽ bị mất việc, có tin không?”

Nữ nhân viên phục vụ lập tức xanh mặt.

Thấy vậy, Trương Văn Phú cười đắc ý.

Ha ha, đấu với tôi à?

“Các, các anh như vậy làm tôi rất khó xử.” Nhân viên phục vụ nói với vẻ mặt khó coi.

“Khó xử?”

Trương Văn Phú cười lạnh.

“Khó xử, vậy thì đừng làm!”

Ông ta nói xong hất chiếc đĩa lên, ba chiếc bánh tiramisu trực tiếp rơi xuống đất!

Hinh Nhi nhìn ba chiếc bánh dưới đất, trong mắt ngập nước.

Dương Tiêu đứng dậy.

“Ông nói ông muốn ăn bánh đúng không?”

Anh hất chân một cái, chiếc đĩa và ba chiếc bánh tung lên không trung.

Anh nhanh tay bắt lấy, Dương Tiêu ném thẳng ba chiếc bánh và cả chiếc đĩa vào khuôn mặt mập mạp đó.

Một tiếng bốp vang lên, do lực tay quá mạnh, chiếc đĩa đập thẳng vào mặt ông ta, đỏ lên ngay tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.