Chỉ trong vòng chưa đầy ba mươi giây, bệnh nhân không những thở lại được mà đường điện tâm đồ cũng dần trở lại bình thường.
Nhất thời mọi người đều ngưỡng mộ nhìn Trần Hạnh Lâm.
“Không hổ là Hồi Xuân Thủ!”
“Lợi hại quá, tôi nghĩ nếu không phải đại sư Trần ra tay, bệnh nhân kia đã không sống nổi nữa rồi!”
“Lần này may nhờ có đại sư Trần xuất hiện kịp lúc!”
Trần Hạnh Lâm nghe vậy cũng không dừng động tác trong tay lại, vẫn rất nghiêm túc cứu người, nhưng trên miệng vẫn thốt ra một câu hờ hững.
“Muốn cảm ơn thì cảm ơn người anh em Dương Tiêu này. Nếu cậu ấy không kịp thời liên lạc với tôi thì tôi đã không xuất hiện đúng lúc rồi.”
Trần Hạnh Lâm vừa nói xong, tất cả mọi người đều nhìn về phía Dương Tiêu, ai cũng tỏ ra xấu hổ.
Nhất là cô gái trẻ vừa rồi, thậm chí cô ta còn ngại không dám nhìn anh thêm lần nữa, chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác xấu hổ.
Lương Minh Trạch nhìn những người này, nặng nề khịt mũi.
“Vừa rồi không biết ai đã nói, nếu Lý Bác trị không được thì có gọi ai đến cũng vô dụng thôi?”
“Nhờ có Dương Tiêu, nếu không sợ là bố tôi đã gặp nguy hiểm rồi!”
Ông ta vừa nói xong, không ít bác sĩ xấu hổ không chịu nổi, chỉ luôn mồm nói: “Vâng, là chúng tôi đã trách oan người anh em này rồi?”
“Vẫn là người anh em này có mắt nhìn, chúng tôi xin lỗi cậu...”
Lập tức rất nhiều bác sĩ đã cúi người xin lỗi Dương Tiêu.
Dương Tiêu khoát tay chặn lại: “Bỏ đi, bệnh nhân không sao là tốt rồi.”
Thái độ rộng lương của Dương Tiêu càng khiến bọn họ khâm phục hơn. Tг