Cha Tôi Là Chiến Thần

Chương 3: Chương 3: Ông Hồng giá lâm




“Người không biết không sợ, xem ra tên này cũng không biết thân phận của Trịnh Nhã Hiên đại diện cho điều gì.”

“Ha ha, loại người giống như anh ta, tưởng rằng có Trương Bắc Thần làm chỗ dựa cho anh ta là ghê gớm lắm. Nào ngờ, người này giỏi còn có người giỏi hơn, xa xôi vô tận.”

Tiếng bàn tán lập tức thi nhau vang lên.

Dưới những âm thanh này, Trịnh Nhã Nam nổi bật lên, tựa như sao trời và mặt trăng vậy, kiêu ngạo phát ra vầng hào quang ngút trời!

Vương Hải Phong thương hại nhìn về phía Dương Tiêu, cười lạnh nói: “Không biết phải trái, thật sự cho rằng Trương Bắc Thần có thể bảo vệ được mày sao?”

“Còn dám chống đối chị Nhã Nam, xem như đời này của mày tàn rồi!”

Khoé miệng Trịnh Nhã Nam khẽ cong lên, để lộ một nụ cười nhạt từ trên cao nhìn xuống: “Trương Bắc Thần, trong phạm vi tỉnh Hồ này, chưa từng có người nào không nể mặt Trịnh Nhã Nam tôi.”

Nghe thấy lời này, Trương Bắc Thần gần như nghẹt thở.

Người của nhà họ Trịnh, thật sự có tư cách nói ra mấy lời như thế!

Năng lực của nhà họ Trịnh lớn đến mức này, ở Giang Thành này, không ai là không biết.

Mặc dù Trương Bắc Thần biết Dương Tiêu được gọi là đế tôn, cũng biết anh thâm sâu khó lường, thế nhưng…

Thế nhưng cụ thể Dương Tiêu lợi hại thế nào, ông ta cũng không biết.

Đối với mấy tên hề này, Dương Tiêu khinh thường, thấy Trương Bắc Thần đứng ngây ra tại chỗ, anh lạnh giọng nói một câu.

“Là người của ông ra tay, hay để tôi tự mình ra tay đây?”

Một câu đơn giản lại khiến Trương Bắc Thần cảm thấy lạnh cả người xông thẳng lên tận trời!

Đế tôn ra tay, chúng sinh cúi đầu!

Mặc dù ông ta không biết lai lịch của Dương Tiêu, nhưng ông ta từng có may mắn được nhìn thấy Dương Tiêu ra tay một lần, ông ta vĩnh viễn không quên được sự khủng khiếp khi Dương Tiêu ra tay!

Cho dù đắc tội với bên kia cũng là chết, bây giờ có đế tôn làm chỗ dựa, Trương Bắc Thần ông ta cũng chẳng thèm để ý đến nữa!

“Cô Trịnh, xin lỗi, hôm nay mong cô đừng nhúng tay vào chuyện này.”

Trương Bắc Thần cung kính nói xong, sau đó thay đổi đề tài câu chuyện.

“Hồng Tử, tiếp tục!”

Lời này vừa được thốt ra, tựa như một cây búa nện vào lòng tất cả những người có mặt ở hiện trường!

Cho dù bọn họ có nghĩ thế này, cũng không ngờ Trương Bắc Thần lại dám không nghe lời của Trịnh Nhã Nam.

“Ông!” Vương Hải Phong kinh ngạc không thôi nhìn Trương Bắc Thần.

Sắc mặt của Trần Khải Phong lập tức trở nên vô cùng khó coi, sau đó nhìn về phía Trịnh Nhã Nam tỏ ý cầu xin,

Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều đưa mắt nhìn về phía Trịnh Nhã Nam.

Tất cả mọi người đều muốn xem thử, cô cả nhà họ Trịnh này sẽ xử trí Trương Bắc Thần làm trái lệnh của cô ta thế nào!

“Ha ha, thú vị đấy.”

Trịnh Nhã Nam nhẹ giọng cười một tiếng, vẫn giữ nguyên dáng vẻ cao cao tại thượng.

Tựa như ở trong mắt cô ta, Trương Bắc Thần và Dương Tiêu chẳng bằng một con kiến hôi!

“Trương Bắc Thần, xem ra ông cho rằng bây giờ đang ở tại Galaxy International, thế là ông có thể muốn làm gì thì làm, xem ra ông chưa từng nghe nói, hôm nay ông Hồng cũng vừa khéo có mặt ở khu Đông Giang này!”

Cái gì?

Ông Hồng?

Trong nháy mắt, hiện trường như nổ tung!

Khi hai chữ ông Hồng được phát ra từ miệng Trịnh Nhã Nam, giống như một quả lựu đạn được ném vào vũng nước sâu, trực tiếp nổ banh đại sảnh này!

“Hồng… ông Hồng!”

Trương Bắc Thần vừa nghe thấy tên gọi này, cơ thể nhanh chóng ngã xuống một cái, mấy tên cấp dưới của ông ta lập tức tiến lên đỡ.

Thưởng thức phản ứng của Trương Bắc Thần, Trịnh Nhã Nam không nhịn được cười đắc ý.

“Ông thật sự cho rằng, ở trên địa bàn của ông, Trịnh Nhã Nam tôi đây thật sự không có cách nào?”

Nói xong, cô ta lấy điện thoại ra gọi vào một số.

Mấy phút sau, mọi người bất ngờ nghe được ở lầu dưới của Galaxy International phát ra một tiếng động vô cùng lớn!

Đó cũng là tiếng khiến mọi người sốc khi nghe thấy!

Trên tầng hai của nơi này, tất cả mọi người đều nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn thấy có sáu chiếc Audi đang chậm rãi tiến vào cửa chính của Galaxy International!

Ở phía sau sáu chiếc Audi đó chính là một chiếc Hummer phiên bản giới hạn màu đen.

Không những thế ở phía sau chiếc Hummer phiên bản giới hạn đó còn có sáu chiếc Audi khác, tạo thành một đoàn xe vô cùng nguy nga!

Lúc chiếc Hummer bản giới hạn màu đen kia dừng lại trước cửa chính của Galaxy International, cửa xe trước sau mở ra, mấy người đàn ông mặc âu phục màu đen bước xuống xe.

Bọn họ đi tới chính giữa, trang trọng mở cửa chiếc xe chính giữa, sau đó đứng hai hàng ở trước cửa.

Một người đàn ông trung niên mặc đồ tôn trung sơn sải bước xuống xe!

Người này có thân hình cao lớn, khí chất không ai sánh bằng, từ trên xuống dưới cả người là khí thế của một cấp trên không thể nào xua được!

“Thật, thật sự là ông Hồng!”

“Trời ạ, ông Hồng còn đích thân đến tận Galaxy International này!”

“Tôi, chúng ta thật sự có tư cách cùng tồn tại trên cùng một chiến tuyến với ông Hồng sao.”

Tất cả những người có mặt ở hiện trường đều khẩn trương, tựa như ngay cả không khí cũng ngưng tụ ở đó!

Ông Hồng, tên đây đủ là Sở Kình Hồng, sáu năm trước chấn chỉnh toàn bộ thế giới ngầm ở tỉnh Hồ, có thể nói chỉ cần ông ta dậm chân một cái, toàn bộ tỉnh Hồ phải run lên!

Hơn nữa, trong giới thượng lưu ở tỉnh Hồ, không ai không biết Sở Kình Hồng vẫn luôn có mối quan hệ thân thiết với nhà họ Trịnh.

Thậm chí có tin đồn năm đó, khi Sở Kình Hồng chấn chỉnh lại thế giới ngầm ở tỉnh Hồ, có được sự trợ giúp âm thầm của nhà họ Trịnh.

Mà hôm nay, nhà họ Trịnh cũng định mượn thế lực của Sở Kình Hồng, leo lên ngai vàng đệ nhất gia tộc ở tỉnh Hồ!

“Sở Kình Hồng… ngay cả mình cũng có thể tận mắt nhìn thấy ông ấy.”

Vương Hải Phong không nhịn được có chút khẩn trương, nhưng càng kích động nhiều hơn.

Bởi vì anh ta vô cùng rõ ràng, ông Hồng này là do Trịnh Nhã Nam gọi tới, vậy thì ông ta đứng về phe bọn họ!

Không tới mười phút, Sở Kình Hồng đã đi tới tầng hai của Galaxy International.

Bên cạnh ông ta cũng không có bao nhiêu người, nhưng trong số đó có một người cao hơn hai mét, vóc dáng cao to vạm vỡ đang sải bước dẫn đầu!

Mấy người có mặt ở đây cũng đều là nhân vật nổi tiếng ở Giang Thành, nhưng khi đụng phải ông Hồng, cũng không có tư cách nhìn.

Bọn họ thậm chí còn quay mặt đi, không dám nhìn thẳng người này.

“Ông Hồng.” Trịnh Nhã Nam tự nhiên hào phóng tiến lên, lên tiếng chào hỏi.

Sở Kình Hồng gật đầu, sau đó nhìn tất cả mọi người có mặt ở đó một lượt, ánh mắt rơi trên người người nào, ai nấy đều không nhịn được ngừng thở.

Trương Bắc Thần cảm thấy hô hấp dồn dập, ngay cả đứng dậy cũng thấy khó khăn.

Duy chỉ có một mình Dương Tiêu, vẫn đứng khoanh tay như cũ, tựa như một cây cột đình, không chút chập chờn.

“Nghe nói có người muốn gây chuyện ở chỗ Nhã Nam tụ họp, còn không chịu buông tha cho người ta, mà Trương Bắc Thần đây còn cố ý ra mặt, có đúng không?”

Ánh mắt Sở Kình Hồng khoá chặt Trương Bắc Thần.

Trương Bắc Thần đối diện với ánh mắt của Sở Kình Hồng, nào còn can đảm để nói chuyện nữa, câm miệng không nói được một chữ nào.

“Trương Bắc Thần, Galaxy International của ông làm ăn trên địa bàn của tôi như nước sôi lửa bỏng, kích thước càng lúc càng lớn, chắc hẳn ông định trách móc vì Sở Kình Hồng tôi đây chưa đích thân tới ăn mừng.”

Nghe thấy lời giễu cợt của Sở Kình Hồng, tim của Trương Bắc Thần cũng sắp rơi ra khỏi xuống họng: “Không, không dám, tôi đây nào dám…”

“Hừ, không dám? Hôm nay ngay cả người nhà họ Trịnh mà Trương Bắc Thần ông còn dám đối nghịch! Thế thì còn điều gì mà ông không dám chứ?”

“Có phải qua một khoảng thời gian nữa, ông sẽ thay thế địa vị của Sở Kình Hồng tôi ở tỉnh Hồ này không? Sao?”

“A…” Trương Bắc Thần kinh hô một tiếng, sắc mặt tái nhợt.

“Trương Bắc Thần, bây giờ Sở Kình Hồng cho ông một cơ hội cuối cùng!”

“Kêu tên nhóc con dốt nát kia của ông mau chóng quỳ xuống xin lỗi Nhã Nam! Trong vòng ba ngày phải tặng cho những người có mặt ở đây một món quà lớn, Sở Kình Hồng tôi có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.”

“Nếu không, sau ngày mai, Giang Thành chắc chắn sẽ thiếu đi một Trương Bắc Thần.”

Lời này vừa được thốt lên, tất cả những người có mặt ở đây vừa rung động lại vừa vui vẻ!

Trương Bắc Thần lại hoàn toàn sợ hãi, ông ta nào còn can đảm nói điều gì nữa, chỉ có thể không ngừng đưa mắt nhìn Dương Tiêu, trông như đang cầu cứu.

Sở Kình Hồng nhìn theo ánh mắt của ông ta, nhìn về phía Dương Tiêu.

Giờ phút này, tất cả mọi người có mặt ở đó đều đưa mắt nhìn về phía Dương Tiêu, thậm chí có rất nhiều người còn mang theo vẻ đùa cợt.

Chỉ là, suốt toàn bộ quá trình Dương Tiêu cũng chỉ đứng khoanh tay, ngay cả nhìn thẳng cũng chẳng thèm nhìn Sở Kình Hồng lấy một cái, lạnh lùng nói một câu.

“Om sòm, một đám làm trò hề.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.