Sáng sớm hôm sau, vừa mở mắt Dương Tiêu đã cùng gia đình Lương Nhã Trân đi tới tiệc mừng thọ nhà họ Lương!
Hôm nay là ngày trọng đại của nhà họ Lương, sinh nhật của vợ gia chủ nhà họ Lương Lương Minh Hải, Từ Dung.
Thực ra Từ Dung là người vợ thứ hai của Lương Minh Hải sau khi người vợ đầu qua đời vì tai nạn.
Vì thế, dù cho năm nay Lương Minh Hải đã 70 tuổi rồi, bà ta mới 50 tuổi.
Buổi tiệc ngày hôm nay được tổ chức để chúc mừng bà tròn 50 tuổi.
Buổi tiệc được tổ chức ở nhà hàng Phong Vân Quốc Tế ở Giang Thành, cả nhà hàng đã được nhà họ Lương bao trọn rồi, có thể nói khí thế ngút trời.
Hôm nay Lương Nhã Trân đặc biệt đeo Thuần Bạch Chi Tâm, ánh bạc lung linh phát sáng trên da thịt trắng nõn của cô.
Lại thêm cách ăn mặc trang nhã nhưng không tầm thường của cô, hôm nay cô tựa như tiên nữ hạ phàm, xinh đẹp rực rỡ.
Cô vừa bước vào, bỗng chốc kéo theo ánh mắt của không ít đàn ông ở đó.
Nhưng mà, khi nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh cô, rất nhiều người lập tức đã lộ ra ánh mắt khinh thường.
Tuy dáng người Dương Tiêu cao, phong độ ngời ngời, ngoại hình cũng đẹp trai.
Nhưng trong mắt bọn họ, anh chỉ là một tên có cái mặt đẹp, bám váy phụ nữ mà thôi.
Chỉ là một tên bỏ đi không có bản lĩnh gì trừ cái xác đẹp đẽ thôi.
“Ôi, mời hai người kiểm tra chút.” Lúc đi vào, nhân viên kiểm tra lịch sự nói.
Thế là Dương Tiêu đi qua cửa kiểm tra, món quà cầm trên tay cũng qua được máy kiểm tra.
Chính tại lúc này, Trương Nguyệt như vô tình liếc mắt với nhân viên kiểm tra, khóe miệng hơi nhếch.
Lương Phương Phi ở phía xa bên trong cũng nở một nụ cười gian xảo.
Lương Tuấn Kiệt không nhịn được mà đi lên, hỏi: “Này, chuyện tối qua thuận lợi chứ?”
Lương Phương Phi như có tính toán cười đáp: “Sao mà không thuận lời được? Anh chờ mà xem kịch hay đi.”
Nhìn thấy em gái mình tự tin như vậy, Lương Tuấn Kiệt giơ ngón cái: “Được lắm!”
Đám người Dương Tiêu bây giờ vẫn chưa biết, lúc qua máy kiểm tra, quà đã bị đánh tráo rồi.
Buổi tiệc vô cùng náo nhiệt, mấy chục chiếc bàn, cực kỳ xa hoa, bạn bè thân thiết của nhà họ Lương đều được mời tới tham dự.
Trước mặt người lớn, Lương Phương Phi cứ ôm lấy anh bạn trai mới quen Vương Hữu Bằng, dương dương tự đắc.
Lúc nói chuyện, mọi người mới biết chàng trai Vương Hữu Bằng đeo kính vàng, cử chỉ lịch thiệp này còn trẻ tuổi nhưng tương lai đầy hứa hẹn!
Tốt nghiệp Harvard, còn trẻ nhưng đã là chủ tịch một công ty chứng khoán, bề ngoài cũng đẹp trai, gia thế cũng không tầm thường.
“Lương Hoàng Huy à, sau này anh có phúc rồi, có con rể tương lai tài giỏi thế này.”
“Đúng đó, con gái nhà tôi vẫn còn độc thân, nếu sau này nó có thể tìm cho tôi một cậu con rể giỏi giang như Hữu Bằng thì tôi cũng được an ủi rồi.”
Bỗng chốc, họ hàng liên tục khen ngợi khiến Lương Hoàng Huy mở cờ trong bụng.
Lương Phương Phi chỉ thấy mặt như phát sáng, tâm trạng vui vẻ.
Đúng lúc này, Lương Tuấn Kiệt kỳ lạ nói một câu.
“Nhưng không chỉ pp, nhà họ Lương chúng ta dạo này hình như cũng có người có rể mới rồi kìa.”
“Phì.” Lời này vừa dứt, không ít người không nhịn được mà cười cợt một tiếng, lần lượt nhìn về phía gia đình Lương Minh Trạch.
Lương Minh Trạch chỉ thấy có chút ngượng ngùng, Trương Nguyệt thì mặt mày tái mét.
Nhìn thấy bộ dạng như vậy của bọn họ, Lương Phương Phi càng đắc ý, không nhịn được mà cố ý cười nói: “Đúng đó, nghe nói Nhã Trân đã chấp nhận anh ta rồi?”
“Nghe nói anh ta thất nghiệp, cả ngày chỉ ở nhà chăm con?”
Lời này vừa nói ra lại khiến mọi người cười lớn.
Đàn ông trẻ tuổi lại ở nhà chăm con? Chả phải chỉ là một tên bỏ đi hay sao?
“Có cần Hữu Bằng nhà cháu giới thiệu công việc cho không?”
Nhìn sắc mặt khó coi của Lương Nhã Trân, trong lòng Lương Phương Phi cảm thấy vô cùng thoải mái.
Lúc này, Vương Hữu Bằng lịch thiệp nhã nhặn cũng liếc Dương Tiêu một cái, giấu đi vẻ coi thường trong ánh mắt, lịch sự mở lời.
“Cháu nói, đàn ông có thể nghèo nhưng không thể không có chí lớn, cả ngày nhàn hạ thảnh thơi thì không hay.”
“Nếu anh thật sự cần, mọi người cũng đều là họ hàng với nhau, tôi cũng không phải không nhờ vả được, giới thiệu cho anh một vị trí, ha ha.”
Kết quả Dương Tiêu chỉ nhìn tên giả tạo này một cái, lạnh lùng nói một câu: “Cái này thì không cần.”. Truyện Ngược
Lời vừa dứt, Lương Phương Phi đã nhíu mày.
“Anh nói chuyện kiểu gì vậy?”
“Đây là ý tốt của Hữu Bằng nhà tôi, anh không cần thì thôi, chí ít cũng nói tiếng cảm ơn chứ?”
Lúc này Lương Tuấn Kiệt cười nhạt: “Nghe nói anh Vương toàn tiếp xúc với những doanh nghiệp top 500 thế giới.”
“Bình thường những chỗ này sẽ không nhận những người không có tài cán, chỉ có anh Vương đích thân mở lời, người ta mới cho ngoại lệ.”
Lời vừa nói xong, bỗng chốc không ít người đều chỉ trích Dương Tiêu không biết tốt xấu, coi ý tốt của người ta là lòng lang dạ thú.
Lương Nhã Trân không nghe nổi nữa, nắm chặt tay nói: “Đủ rồi!”
“Thật ra không phải như mọi người nghĩ đâu, bây giờ Dương Tiêu đã đến công ty tôi làm việc rồi, anh ấy có công việc đàng hoàng, không phải ăn không ngồi rồi.”
Lời này vừa dứt, Lương Phương Phi cười ha ha: “Vậy xin hỏi bây giờ anh ta đang làm gì ở công ty thế?”
“À, anh, anh ấy…” Nhất thời, Lương Nhã Trân không biết nói như thế nào.
Kết quả Trương Nguyệt không vui vẻ gì nói một câu: “Chỉ là làm tài xế mà thôi.”
Tài xế?
“Phì.”
Bỗng nhiên, mọi người cười lớn.
Một tài xế, chẳng trách cô lại ngại không dám nói!
Các vị đang ngồi đây, ai mà không phải CEO chủ tịch chứ? Chí ít cũng là quản lý!
“Tài xế? Vậy cũng kém quá rồi.” Vương Hữu Bằng đẩy kính, lộ ra vẻ mặt mỉa mai.
Cậu ta vốn định tiếp tục lịch thiệp nhã nhặn nhưng xem ra Dương Tiêu thật sự quá lắm rồi.
Đặc biệt khi cậu ta nhận ra người yêu của Dương Tiêu là Lương Nhã Trân lại xinh đẹp đến vậy, đẹp hơn Lương Phương Phi của cậu ta nhiều.
Lòng đố kỵ của đàn ông tự nhiên nảy sinh, khiến anh ta không chịu được mà dậm chân, bộc lộ bản tính.
Nhưng mà lúc này, Dương Tiêu cười nhẹ ngẩng đầu nói một câu.
“Không biết như thế nào mới coi là có tiền đồ?”
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều ngây người.
Thậm chí có người nói nhỏ: “Ôi dào, thì ra tên bỏ đi cũng biết nói lại cơ.”
Lương Phương Phi có chút tức giận, không ngờ tên bỏ đi này còn dám trả treo!
Cô ta dùng thái độ thượng đẳng trừng mắt với Dương Tiêu: “Ha ha, như thế nào mới coi là có tiền đồ?”
Nói xong, cô ta chuyển một cái hòm thủy tinh lên.
Khi tất cả mọi người nhìn rõ những thứ đồ chất trong đó, bỗng chốc, một tiếng thét kinh ngạc vang lên!
“Đây, lẽ nào đây chính là bộ Đào Mừng Thọ đá Hotan mà Đá quý Vạn Phúc Quốc Tế quảng bá gần đây!”
“Trời ạ, tôi nhớ thứ này phải hơn 300 vạn đó!”
“Càng quan trọng hơn là, tôi nhớ nó còn chưa được bán chính thức, làm sao mấy người mua được?”
Lương Phương Phi cười tươi: “Người bình thường chắc chắn không mua được nhưng Hữu Bằng nhà tôi có thẻ Thái tử VIP của Vạn Phúc Quốc Tế!”
“Người có thẻ này có quyền được ưu tiên mua một số sản phẩm!”
Vừa nói cô ta vừa cầm thẻ Thái tử VIP của Hữu Bằng, vẫy vẫy trên tay, ưu việt hơn người!
Lời này vừa dứt, mọi người đều kinh ngạc, thầm nghĩ Lương Phương Phi lần này đúng là trèo vào nhà giàu thật rồi.
Mới gặp lần đầu tiên mà đã tặng quà sinh nhật hơn 300 vạn!
Chân thành là cái gì? Tiền đồ là cái gì?
Cho dù là họ hàng, đa số mọi người chuẩn bị quà cũng không quá 100 vạn.
Lúc này, mọi người ca ngợi Vương Hữu Bằng không ngớt!
“Nghe nói chế độ VIP của Vạn Phúc Quốc Tế có tính vĩnh viễn dùng được khắp thế giới, chính là tượng trưng cho thân phận và địa vị! Đây mới gọi là tiền đồ thực sự!”
“Hậu sinh khả úy, đúng là hậu sinh khả úy.”
Những lời tán tụng vang lên không ngớt!
Lương Phương Phi và Vương Hữu Bằng đắm chìm trong những lời khen, vô cùng sảng khoái, còn không quên giễu cợt Dương Tiêu cười nói một câu: “Bây giờ anh hiểu thế nào là có tiền đồ rồi chứ?”
Dương Tiêu vẫn lạnh lùng như cũ, nhẹ nhàng lắc đầu cười.
“Thì ra có tấm thẻ này là có tiền đồ sao?”
“Vậy khéo quá, tôi cũng có một tấm.”
Nói xong, Dương Tiêu tiện tay lấy tấm thẻ Hoàng đế VIP của Vạn Phúc Quốc Tế từ trong túi ra rồi ném lên trên bàn.