Cha Tôi Là Đại Ca Xã Hội Đen (Ngã Đích Lão Ba Thị Lão Đại )

Chương 21: Chương 21




U-a..aaa… Eo của ta ~~~~~ xương cốt của ta… Thật… Đau nhức… Đau nhức…

Túng dục quá độ quả nhiên… Ai, tự gây nghiệt không thể sống.

Trời… Trời tối quá ah. Hiện tại mấy giờ rồi?

“Kỳ Kỳ, ngươi đã tỉnh chưa?” lồng ngực thật ấm áp a, U-a..aaa… Thanh âm thật khiêu gợi, dường như là cha ta…

“Ân, mấy giờ rồi ah, ta có thể ngồi dậy hay không a.” Mệt mỏi…

“Ngồi dậy làm gì?” Hắn vuốt tóc của ta, ôn nhu hôn lên đỉnh đầu ta, ta thò tay dụi mắt, phát hiện trên người đã mặc áo ngủ.

“Đến trường ah.”

“… Bây giờ là mười giờ tối.”

Gì.. 10 giờ tối?!”Ta ngủ một ngày?”

“Ân.”

“Trường học…”

“Đã giúp ngươi xin nghỉ, ngày mai ngươi ở nhà nghỉ ngơi đi, còn phải dẫn ngươi đi mua kính mắt.”

… …

“Cha.”

“Ân?”

“Vậy còn ngươi?”

“Cái gì?”

“Ngươi cũng ngủ một ngày sao?”

“… … … Ân…”

Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!! Nguyên lai hắn cũng là người ah, ha ha, ai, dù sao già rồi, không được ah, ha ha, trong nội tâm ta cân đối rồi.

“Đừng cười! Ai, mệt mỏi thì đi ngủ đi, ” nhưng mà hiện tại ta một chút cũng ngủ không được. Dù sao cũng từng học võ, thân thể của ta không phải yếu ớt, khôi phục cũng sẽ rất nhanh. Nghỉ ngơi một ngày vậy là đủ rồi.

Trong bóng tối ta ngẩng đầu nhìn ánh mắt của hắn, sáng lóng lánh, so với ánh sao sang trên bầu trời càng xinh đẹp hơn.”Chúng ta nói chuyện phiếm được không, rất lâu không có cùng ba ba nói chuyện phiếm rồi.”

“Ngươi muốn nói cái gì?”

“Ta muốn nghe ngươi nói chuyện, ngươi nói ta nghe có được không?” Có lẽ về sau ta sẽ không còn nghe thấy thanh âm của ngươi rồi…

Hắn ngày thường nghiêm túc không thích nói cười, nhưng ta biết rõ hắn nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu của ta, quả nhiên sau khi hắn trầm tư một chút, liền chậm rãi mở miệng, đem ta cùng với hắn đưa đến một chỗ từ rất lâu trong quá khứ.

? Nhớ lại?

Mùa hè năm Long Tây 17 tuổi, một đứa trẻ tên Long Kỳ chính thức gắn bó với tính mạng của hắn.

Khi đó Long Tây cũng đã lớn, bởi vì là con của lão đại xã hội đen, trong trường học mây mưa thất thường? Một tay che trời? Phong vân một cõi, không ai dám đắc tội hắn. Bởi vì hắn có khả năng lãnh đạo nên không ai không nể hắn, vị trí hội trưởng hội học sinh đương nhiên sẽ thuộc vào tay hắn. Được tất cả học sinh trong trường sùng bái và tôn kính.

Tuần lễ thứ tư là tuần lễ họp thường kì của hội học sinh, bây giờ là 6 giờ rưỡi rồi, Long Tây mặt không cảm xúc cầm bút nhìn vào văn kiện, toàn bộ người trong hội trường đều xuất một thân mồ hôi, cẩn thận từng li từng tí báo cáo sợ phạm sai lầm thì sẽ phải nhìn thấy ánh mắt lãnh khốc của hắn, nhưng hắn là nhi tử của xã hội đen, trừ phi bản thân không còn tìm thấy niềm vui trong cuộc sống và muốn sớm ngày thoát li khổ hải nếu không tốt nhất tránh xa hắn ra.

Có thể là bọn hắn không biết, giờ phút này hội trưởng anh minh thần võ của bọn hắn tâm tư đã sớm bay về phương nào, bay a bay a bay trở về trong nhà của hắn.

Không biết Kỳ Kỳ hiện tại có nghe lời không hay là đang khóc a, sao hắn lại đang khóc… Vì cái gì? Chẳng lẽ là bởi vì bọn hắn quên uy sữa? Hay là quên giúp hắn đổi tả rồi? Hay là nhìn hắn đáng yêu nên khi dễ hắn? Hay là vì không có người chơi nên hắn cảm thấy tịch mịch? Hay là vì…

“Xoát ——” hắn không hề báo động trước đứng lên làm cho làm cho ủy viên đang báo cáo cùng mọi người ra một thân mồ hôi lạnh.

Toàn trường lập tức lặng ngắt như tờ ——

Sau đó ——

“Hội… Hội trưởng?”

“Hội trưởng ngươi đi đâu vậy?”

“Hội trưởng chúng ta còn chưa họp xong a!”

“Hội trưởng!”

“Răng rắc —— ”

“Phanh!”

Toàn trường lại là một hồi lặng ngắt như tờ, chỉ để lại ở đây mấy người hai mặt nhìn nhau không biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.

Dự cảm của ta quả nhiên là linh!

Long Tây còn cách nhà thật xa cũng đã nghe được tiếng khóc của Kỳ Kỳ, lập tức ba bước cũng như một bước lung tung xông vào trong nhà mình, trong nội tâm dần bất ổn.

“Kỳ Kỳ!”

Trong phòng đầy màu hồng của tiểu hài tử, bảo mẫu trẻ tuổi đang ôm Kỳ Kỳ mà hống, nhưng mà Kỳ Kỳ chẳng những không ngừng khóc mà ngược lại càng khóc càng lớn hơn.

“Thiếu gia, ngươi trở về rồi.” Bảo mẫu khuôn mặt khổ sở nhìn Long Tây như thấy cứu tinh, đôi mắt phát sáng lên.

“Kỳ Kỳ làm sao vậy?”

Túi sách tùy tiện quăng một bên, hắn cẩn thận từng li từng tí mà ôm hài tử, Tiểu Kỳ Kỳ mặt trướng đỏ miệng mở rộng không ngừng khóc, hai tay nắm chặt vung a vung a còn bất chợt trúng khuôn mặt của cha hắn.

“Không biết, hắn vừa rồi tỉnh lại liền không ngừng khóc, cũng không biết rốt cuộc là làm sao vậy.”

“Có phải đói bụng hay không?”

“Hắn không chịu uống sữa.”

“Đã thay tã chưa?”

“Thay rồi.”

“Có phải cảm lạnh hay không?”

“Thiếu gia, ở đây đang mở máy điều hòa.”

“… Có hay không không cho hắn chơi gấu ba ba?” gấu ba ba là món đồ chơi mà ky kỳ thích nhất, là phụ thân hắc đạo của Long Tây cùng Tong Tây đi mua. Kỳ Kỳ vừa nhìn thấy liền cực kỳ yêu thích, nở nụ cười suốt một ngày.

“Có, nhưng mà bị hắn ném đi.”

Ngay cả gấu ba ba cũng không chơi?! Long Tây cảm giác bản thân đang cảm thấy vô cùng lo lắng, chân tay luống cuống sờ sờ trán nhi tử lại nắm nắm cái tay nhỏ. Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, ngay cả gấu ba ba cũng không muốn chơi, Kỳ Kỳ không biết thật sự sinh bệnh a. Tại sao có thể như vậy tại sao có thể như vậy…

“Ah, thiếu gia, tiểu thiếu gia đừng khóc a!”

Ngay tại lúc Long Tây vẫn đang phát sầu, thanh âm của bảo mẫu truyền vô trong đầu hắn, hắn chăm chú nhìn lại, quả nhiên, Kỳ Kỳ đã đình chỉ khóc thút thít, mở đôi mắt to tròn nhìn ba ba hắn, cái miệng hồng hồng nhỏ nhắn có chút chu ra, cái mũi nhỏ hồng hồng, cứ như vậy nhìn nhìn, lại khanh khách nở nụ cười.

“Ah, tiểu thiếu gia cười a!”

“Kỳ Kỳ…” Long Tây dù trưởng thành cũng là nam hài 17 tuổi, việc bỗng nhiên làm phụ thân không ngờ trước từng làm cho hắn bàng hoàng vài ngày không thể chìm vào giấc ngủ. Khi hắn ôm Kỳ Kỳ vào nhà cũng đã quyết định, nếu cha mẹ không muốn Kỳ Kỳ.., hắn sẽ tự mình nuôi! Ai biết cha hắn thấy Kỳ Kỳ không nói hai lời liền đoạt lấy làm bảo bối, mất hết uy nghiêm ở trước mặt thủ hạ khóc tí tách la hét chính mình rốt cục cũng làm gia gia rồi! Mẫu thân hắn lại càng không ra cái gì, một mình chiếm đoạt Kỳ Kỳ vài ngày liền nhìn cũng không cho hắn nhìn tới. Còn cười hắn nói mỗi ngày nếu không quá nửa đêm sẽ không trở về hiện tại tan học liền chạy nhanh về nhà, thật sự là mặt trời mọc lên từ phía tây sao.

Ai, chuyện cũ thật chua xót, không đề cập tới cũng vậy.

“Kỳ Kỳ, ba ba rốt cục gặp ngươi rồi.” Vừa nghĩ tới mình đã nhiều ngày chưa được gặp nhi tử, trong nội tâm liền cảm thấy ủy khuất. Kỳ Kỳ rõ ràng chính là nhi tử của hắn, vì cái gì cái lão già chết tiệt cùng lão thái bà chết tiệt lại tranh giành với hắn! Có bản lĩnh tự mình sinh là được rồi. Hừ!

“Ha ha ha ha ha ha ~~~ ”

“Kỳ Kỳ ~~~ ”

“Khanh khách ~~~ ”

“Gọi ba ba ~~~ ”

“Ha ha ha ha ha ha ~~~~ ”

“Không, gọi là ba ba!”

“Ha ha ha lạc~ ~~~ ”

“Gọi ba ba, nghe lời ~~ ”

“Khanh khách ~~~~~ ”

“Không được cười, nhanh cho ta gọi ba ba!”

“Cái kia… Thiếu gia…” bảo mẫu Rốt cục không thể nhịn được nhìn thấy người cha ngu ngốc như vậy liền thấy đau đầu không thôi, “đại hài tử ba tháng, không thể nói chuyện a.”

“Móa! Không nói sớm!”

“… =_=|| ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.