Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau

Chương 166: Chương 166: Anh nhìn tôi, tôi cũng nhìn anh!






Bách Hiên trầm mặc nhìn cô, không khỏi hơi nghĩ ngợi.

Theo ấn tượng ban đầu của anh về cô gái này lúc nào cũng như mặt trời, không có lúc nào là không tươi cười rạng rỡ. Nhưng hiểu rõ cô, anh phát hiện người phụ nữ này tuy bề ngoài luôn tươi cười nhưng bên trong như ẩn chứa một bóng ma không cách nào xóa bỏ. Tới bây giờ, anh càng ngày càng cảm thấy người phụ nữ này giấu giếm quá nhiều bí mật, rõ ràng là trình độ học vấn cao như vậy, lại chấp nhận làm một nhân viên nhỏ trong khách sạn của anh. Rõ ràng thông minh như vậy, lại giả vờ ngu ngốc ngờ nghệch làm cho anh không hiểu nổi. . . . . Một người như vậy, tại sao lại phải ở bên cạnh Tử Thất Thất, mục đích của cô là cái gì?

Phương Lam thấy anh chậm chạp cũng không đáp lại, không khỏi có chút thất vọng, không thể làm gì khác hơn là cầm túi xách lên, nói, "Anh đã có khó khăn như vậy, vậy tôi cũng không làm phiền anh nữa, tôi sẽ nhờ người khác giúp đỡ mình. Hẹn gặp lại!"

Cô nói xong, liền từ trên ghế đứng lên, mới vừa xoay người. . . . . .

"Đợi đã nào...!"

Bách Hiên nhẹ giọng gọi cô lại.

Phương Lam từ từ quay người lại, liếc nhìn anh.

"Cô ở lại đi, tôi sẽ tìm lý do thuyết phục ba tôi. Nếu như cô có gì cần cũng có thể nói với tôi, tôi sẽ tận lực giúp cô!"

"Thật? Anh thật chịu để cho tôi ở lại?" Phương lam hỏi lại.

"Ừ!" Anh gật đầu.

Yes!

Phương lam ở trong lòng âm thầm hoan hô! Chỉ là nhìn khuôn mặt bình tĩnh của anh, rồi lại không khỏi khẽ cau mày.

"Anh không sao chớ? Tâm tình xem ra giống như thật không tốt!" Chẳng lẽ anh ta còn chưa có vượt qua được cảm giác bị Từ Thất Thất từ chối sao? Cũng đúng, dù sao theo đuổi bảy năm, tổng cộng hơn 2500 ngày đêm, cũng không thể nói bỏ là có thể bỏ được.

"Tôi không sao!" Bách Hiên nhẹ giọng trả lời, cố gắng trấn tĩnh trên mặt để che giấu đi tâm trạng nặng nề trong lòng.

Mặc dù trong miệng vừa nói không sao, nhưng anh cũng không phải thật sự không sao. Kể từ khi Tử Thất Thất nói với anh những lời vô tình như vậy, tim anh luôn cảm thấy đau nhói. Mỗi ngày mỗi thời mỗi khắc, mỗi phút mỗi giây, mỗi một nhịp đập, mỗi một lần nhẹ nhàng hô hấp, đều cảm thấy đau đớn, hơn nữa còn là rất đau rất đau. . . . . . Vô cùng đau vô cùng đau. . . . . . Đau đến nỗi anh đã không cách nào nở một nụ cười, đau đến nỗi anh đã không cách nào dịu dàng nói chuyện, giống như dù anh có dịu dàng thì Tử Thất Thất đều vẫn rời xa anh. . . . . . Từ bỏ anh. . . . . .

"Bách Hiên. . . . . ." Phương lam kêu tên của anh.

Bách Hiên khẽ ngẩng đầu lên.

Phương lam nhìn vào biểu tình của anh, không tự chủ đưa tay mình ra, lướt qua phía trước cái bàn, nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má của anh, nhàn nhạt cười nói, "Cái biểu tình này không thích hợp với anh, nhanh trở lại làm một Bách Hiên dịu dàng như trước đi!"

Bách Hiên nhìn Phương Lam, từ từ mở miệng, vừa định nói gì đó, nhưng một giọng nói của phụ nữ đột nhiên xông vào, cắt đứt những điều anh sắp sửa nói ra.

"Anh Hiên?"

Phương lam kinh ngạc quay đầu, đồng thời thu hồi bàn tay đang vuốt ve gò má của Bách Hiên.

Bách Hiên phóng tầm mắt nhìn về phía người phụ nữ đang đi tới, nhưng trên mặt lại bất giác càng trở nên nặng nề hơn, có thể nói là rất phiền não.

Đôi mắt Hạ Thủy Ngưng dò xét nhìn Phương Lam.

Mới vừa rồi cô ta đang sờ mặt anh Hiên của cô, mà thái độ của anh Hiên trong nháy mắt liền thay đổi. Cô ta rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ cô chính là người mà anh Hiên luôn gọi là Tử Thất Thất sao?

Nhẹ nhàng đi tới trước bàn, trên mặt mang một nụ cười dịu dàng , cô nói, "Anh Hiên, vị tiểu thư này là. . . . . ." Cô muốn nói lại thôi, uyển chuyển hỏi thăm.

Bách Hiên hơi cau mày, đôi môi mím thật chặt, qua mặt đi không muốn trả lời cô.

Phương Lam nghi ngờ liếc nhìn Bách Hiên, vội vàng tươi cười, nói, "Tôi trước kia là nhân viên của anh ấy, bây giờ là bằng hữu của Bách Hiên, tôi tên là Phương Lam!" Cô nói xong, liền lễ phép vươn tay!

Hạ Thủy Ngưng trên mặt thoáng hiện ra một tia an tâm.

Thì ra cô không phải Tử Thất Thất.

Vội vàng vươn tay, cầm chặt tay cô, cười nói, "Xin chào, tôi tên là Hạ Thủy Ngưng, là vị hôn thê của anh Hiên!"

"Vị hôn thê?" Phương Lam kinh ngạc, vội vàng quay đầu nhìn về phía Bách Hiên.

Bách Hiên đột nhiên từ trên ghế đứng lên, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn Hạ Thủy Ngưng một cái, liền trực tiếp nói với Phương Lam, "Chúng ta đi thôi, tôi dẫn cô lên phòng xem một chút!"

Nói xong, anh liền sải bước tránh ra.

Phương Lam kinh ngạc nhìn bóng lưng của anh, sau đó lại nhìn gương mặt đáng thương của Hạ Thủy Ngưng, lúng túng nói, "Ách. . . . . . ngại quá, tôi. . . . . . Tôi đi trước!"

Nói xong, cô liền bước nhanh đuổi theo Bách Hiên, đi phía sau anh.

Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì? Đây chính là vợ tương lai mà Bách Vân Sơn tìm cho anh ta sao? Thật trẻ tuổi, nhưng là. . . . . . Tại sao không khí giữa hai người lại quái dị như vậy ? Giống như là nước với lửa, một bên nhiệt tình không ngừng quấn lấy anh ta, nhưng anh ta lại không ngừng đẩy Hạ Thủy Ngưng ra.

Chẳng nhẽ cô không nên ở nơi này? Cô cảm giác mình tới không đúng lúc lắm.

Mà Hạ Thủy Ngưng cô đơn đứng tại chỗ, nhìn Bách Hiên càng ngày càng đi xa, tâm trạng cô càng lúc càng đau khổ.

Kể từ sau khi sự kiện kia xảy ra, anh không chịu nhìn thẳng cô một cái, thậm chí ngay cả nói cũng không muốn nói với cô, nhìn thấy cô liền trốn mất, giống như cô là ôn dịch, là bệnh dịch lây lan vậy.

"Không quan trọng Hạ Thủy Ngưng. . . . . ." Cô kiên cường tự nhủ, "Ngươi nhất định có thể thay đổi anh ấy, ngươi nhất định có thể để làm cho anh ấy thích ngươi, ngươi nhất định có thể làm cho anh ấy yêu ngươi. . . . . . Cố gắng lên, ngươi có thể!"

Dù trải qua bao nhiêu đau khổ cô đều không sợ. Chỉ cần đạt được kết quả tốt cô sẽ cảm thấy hạnh phúc. . . . . .

※※※

Tập đoàn King

Mặc Tử Hàn ngồi trên ghế, mặt lạnh như băng nhìn hình ảnh hiện thị trong máy vi tính. Trên màn hình chính là chiếc máy tính quan sát mà Tử Thất Thất đã nói với anh.

Thật đúng như những gì cô nói, máy vi tính kia có thể quan sát tất cả hoạt động trong tập đoàn King. Ngay cả phòng làm việc của anh cũng có thể thấy rõ ràng. Nhưng những chiếc máy theo dõi này đã được cài đặt rất lâu tại sao lại không có ai phát hiện ra ? Chẳng lẽ. . . . . . Trong công ty không chỉ có một nội gián?

Là ai?

Là ai dám làm chuyện này?

Anh phiền não nhắm hai mắt, dựa lưng vào bàn đọc sách, quay mặt nhìn ra cửa sổ lớn, anh đột nhiên giương đôi mắt, nhìn bầu trời rộng lớn.

Đầu tiên là theo dõi anh ở Anh, tìm cơ hội giết chết anh, hiện tại lại trà trộn vào công ty của anh. Hơn nữa hai chuyện này đều liên quan tới Mặc Thâm Dạ. Như vậy người bị nghi ngờ đầu tiên chính là Chung Khuê bởi vì hai người bọn họ có mối quan hệ rất mật thiết. Nhưng chính Mặc Thâm Dạ lại tiết lộ tin tức cho anh, tại sao anh ta lại làm thế? Chẳng lẽ không phải Chung Khuê? Chẳng lẽ là do người khác? Hay đây chỉ là hành động làm anh ta rối loạn kì thực là hai người bọn họ đang âm thầm liên hiệp, mưu đồ bất chính?

"Đáng chết!" Anh phiền não mắng, chân mày nhíu lại.

Anh nhất định phải tìm ra ai là kẻ sai khiến phía sau.

Anh nhất định phải biết được kẻ đó rốt cuộc là ai!

Chỉ là, anh có thể hoàn toàn tin tưởng không còn ai, Kim Hâm bây giờ đang tìm Phương Lam, Hỏa Diễm đang điều tra mối quan hệ của Phương Lam đồng thời canh chừng Tử Thất Thất. Thổ Nghiêu cũng đang canh chừng Mặc Thiên Tân, ba người bọn họ cũng không thể phân thân. . . . . . Mà Hổ Phách bây giờ đang ở Anh, nhất thời không thể lập tức trở về. Như vậy chỉ còn Mộc Sâm cùng Thủy Diều, nhưng Mộc Sâm đối với vấn đề này không có khả năng điều tra được hơn nữa cậu ta sẽ là con át chủ bài. Như vậy người có thể sử dụng chỉ có Thủy Diều, nhưng là không phải vạn bất đắc dĩ. . . . . . Anh cũng không muốn tìm cô.

Đáng chết!

Anh nên làm thế nào?

Mặc Tử Hàn buồn phiền nhíu chặt mi, trầm mặc gần một tiếng đồng hồ. Sau khi suy trước tính sau, anh thở dài một cái, ngồi vào ghế, cầm điện thoại, khẽ bấm xuống một dãy số, mà lập tức có người trả lời điện thoại:

" Điện hạ! "

Trong điện thoại truyền tới giọng của một người phụ nữ, thanh âm của cô rất vui vẻ, rất mị, rất liêu nhân, không đè nén được vui vẻ cùng hưng phấn.

Mặt của Mặc Tử Hàn trong nháy mắt lạnh như băng, tâm tình nặng nề!

"Thủy Miểu,tôi có chuyện muốn cô đi làm!" Anh lạnh lùng mở miệng.

" Được, điện hạ xin mời ngài nói! "

"Cô đi điều tra xem Chung thúc gần đây đang làm gì, sự kiện ở Anh có liên quan tới hắn không? Còn có hắn cùng Mặc Thâm Dạ hiện tại đang có âm mưu gì? Chuyện nội gián trong công ty có liên quan tới hắn không?" Mặc Tử Hàn nói ra tất cả nghi vấn trong lòng.

" Dạ, tôi lập tức tiến hành điều tra, nhất định sẽ điều tra rõ ràng. "

"Được!" Mặc Tử Hàn thanh âm cực kỳ khách khí, nhưng lại không vội vã cúp điện thoại.

" Điện hạ? ! " Thủy Miểu vội vàng gọi anh.

"Thế nào?" Mặc Tử Hàn lạnh lạnh hỏi.

" Cái đó. . . . . . Ngài từ sau khi ra tù cũng không tới Bách Hoa Các, nếu như có thời gian, có thể hay không tới đây một chuyến? "

"Có chuyện gì không?" Mặc Tử Hàn muốn từ chối.

" Mấy ngày nữa ở đây sẽ tổ chức một bữa tiệc, mà yến hội ngày đó. . . . . . Là sinh nhật của tôi! "

". . . . . ." Mặc Tử Hàn đột nhiên trầm mặc, gương mặt do dự.

" Ngài có thể tới đây không? Cho dù là nói với tôi câu ‘ sinh nhật vui vẻ ’ liền lập tức rời đi, tôi cũng vậy hi vọng ngài có thể tới thăm tôi một chút, để tôi nhìn thấy ngài một chút! "


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.