Bách Vân Sơn khiếp sợ nghe những lời Bách Hiên vừa mới nói, đôi mắt lại nhìn khuôn mặt phẫn nộ của Hạ Mộ Phong, ông vội vỗ bàn một cái, cắt đứt chiến hỏa ở giữa hai người, nói, "Hiên nhi, con uống rượu thì cũng đừng có nói hươu nói vượn, mau về phòng cho tỉnh rượu đi!"
Bách Hiên quay đầu nhìn khuôn mặt khẩn trương kia, khóe miệng dịu dàng hiển lộ ra nụ cười khinh thường.
"Vâng, phụ thân đại nhân!" Anh nói xong liền đứng lên, xoay người bỏ đi.
Không khí trên bàn ăn lập tức trở nên vô cùng ngưng trọng, mà Bách Hiên vừa mới ném ra câu "phụ thân đại nhân" cuối cùng kia, rất rõ ràng khiến Bách Vân Sơn khó coi, mà Hạ Thủy Ngưng vẫn ngồi ở đối diện Bách Hiên thấy Bách Hiên như vậy, trong lòng không chỉ có khiếp sợ mà còn lo lắng.
Rốt cuộc tại sao anh Hiên lại có thể như vậy chứ?
Vốn là một người đàn ông dịu dàng, tại sao anh phải lộ ra biểu tình đau đớn như vậy, hơn nữa còn nói ra lời như vậy, anh..... Đây là làm sao vậy?
"Ách.... Thật sự là xấu hổ, Hiên nhi nhà tôi nó có thể ở bên ngoài cũng uống chút rượu, nhất định là uống rượu say, cho nên mới nói hươu nói vượn, chờ khi nó tỉnh rượu rồi, tôi nhất định bắt nó tới nhận lỗi với Hạ đổng và Hạ tiểu thư!" Bách Vân Sơn tươi cười vội vàng hoà giải, hòa hoãn không khí ngưng trọng hiện tại.
"Uống rượu say?" Hạ Mộ Phong bất mãn, cơn giận giữ chưa tiêu tan nói, "Tôi thấy cậu ta chính là cố ý!"
"Sao có thể a, Hiên nhi nhà tôi nó bình thường không phải như vây, nhất định là uống rượu say, Hạ đổng anh đừng để lời nó nói ở trong lòng!" Bách Mạc Lệ vội vàng giải thích, trên mặt cũng tươi cười.
"Hừ!" Hạ Mộ Phong hừ lạnh, buông bát đũa trong tay xuống, nắm tay Hạ Thủy Ngưng bên cạnh nói, "Thủy Ngưng, chúng ta về nhà!"
Con gái bảo bối của ông, từ nhỏ đến lớn đều được ông cẩn thân che chở trong lòng bàn tay, chưa bao giờ đánh nó mắng nó, cũng chưa bao giờ lớn tiếng nói với nó một câu, nhưng là hôm nay cái thằng nhóc lại dám nhục nhã nó, cái uất khí này ông làm sao chịu được? Không bằng cắt đứt việc hôn sự này, dù sao con gái bảo bối của ông tuổi trẻ lại xinh đẹp, chẳng biết có bao nhiêu người ái mộ, căn bản là không cần để ý cái loại đàn ông không biết thương hương tiếc ngọc này.
"Ba....." Hạ Thủy Ngưng trở tay nắm lấy tay ông, chân mày nhíu chặt lại, nhỏ giọng nói, "Ba làm gì vậy, mau ngồi xuống đi!"
"Thủy Ngưng, con....." Hạ Mộ Phong nhìn khuôn mặt khó xử của con gái, thật sự không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là nhíu chặt mày, nuốt giận ngồi trở lại.
"Bác trai, bác gái, hai người thấy tính tình ba con vẫn giống như trước đấy, hai người bỏ qua cho, ông ấy vẫn thẳng thắn như vậy, dễ dàng tức giận!" Hạ Thủy Ngưng tươi cười dịu dàng, hoàn toàn đem tất cả xấu hổ đều chìm ngập trong nụ cười của cô, mà không khí cũng tựa hồ theo nụ cười dịu dàng của cô mà trở nên mát mẻ.
"Đâu có đâu có, là Hiên nhi nhà chúng ta không đúng trước, ngày mai nhất định bắt nó tự mình tới nhà Hạ đổng nhận lỗi!" Bách Vân Sơn vẫn tươi cười như cũ, đối với con dâu tương lai này càng ngày càng hài lòng.
Tác phong lớn và không mất lễ giáo, tuổi còn nhỏ có thể lộ ra khí phách như vậy, thật sự là khó được.
Hạ Thủy Ngưng vẫn duy trì nụ cười trên mặt, âm thầm nắm chặt tay Hạ Mộ Phong, Hạ Mộ Phong quay đầu nhìn nụ cười giả dối trên mặt con gái bảo bối của mình, chỉ cảm thấy đau lòng không thôi, nhưng cũng không muốn làm cho nó mất mặt, cho nên đành phải đè nén lửa giận, để không khí từ từ hòa hoãn lại.
"Đúng rồi bác Bách, phòng anh Hiên ở đâu vậy ạ? Con có thể đi xem anh ấy một chút không?" Hạ Thủy Ngưng cười nói, trên mặt lộ ra sắc thái ửng hồng xấu hổ.
"Dĩ nhiên là được, phòng Hiên nhi ở căn phòng thứ ba trên lầu hai, con đi đi!"
"Cám ơn!"
Hạ Thủy Ngưng nói xong liền đứng lên, nện bước không nhanh không chậm đi về phía cầu thang lầu hai. Mà không khí trên bàn cũng bởi vì cô đi khỏi, lại một lần nữa lâm vào xấu hổ.
"Hạ đổng!" Bách Vân Sơn bỗng nhiên mở miệng, nói, "Chuyện vừa rồi....."
"Quên đi, cái gì cũng không cần nói, nếu Thủy Ngưng nhà tôi không để ý, vậy tôi cũng không cần lưu tâm làm gì, nhưng Bách đổng, tôi nói trước, nếu Thủy Ngưng nhà tôi thật sự kết hôn với Bách Hiên nhà anh, chuyện hôm nay tôi tuyệt đối không cho phép phát sinh lần thứ hai, anh cũng biết, Thủy Ngưng là đứa con gái quý giá nhất của tôi, cũng là đứa con gái duy nhất, tôi vô luận như thế nào cũng không thể khiến nó chịu một chút xíu uất ức!" Hạ Mộ Phong chăm chú, nói cực kỳ thẳng thắn.
"Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên, nếu Thủy Ngưng vào Bách gia chúng tôi, tôi nhất định sẽ không để nó chịu uất ức, anh cứ yên tâm đi!" Bách Vân Sơn cam đoan.
Không khí dần dần bình tĩnh, nhưng vẫn tồn tại cảm giác xấu hổ.
Vốn hẳn là một bữa tối hòa hòa khí khí, nhưng lúc này lại khiến mỗi người nuốt không trôi......
..........
Lầu hai
Trong phòng ngủ
"Cộc, cộc, cộc!"
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, Bách Hiên nhíu mày tới quầy ba trong phòng, phiền muộn trả lời, "Mời vào!"
Cửa phòng bị mở ra, bóng dáng của Hạ Thủy Ngưng đứng ở cửa phòng.
Đôi mắt to như nước trong veo của cô quét một lần gian phòng tối om, mơ hồ ở trước quầy ba trong phòng thấy bóng dáng Bách Hiên, sau đó chân mày khẽ nhăn, âm thầm hít sâu một hơi, lấy đủ dũng khí, lại tươi cười, bật công tắc đèn, sau đó đi nhanh vào bên trong rồi lại đóng cửa.
Hai mắt Bách Hiên bởi vì đột nhiên xuất hiện ánh sáng mà khẽ nheo lại, trong lòng mặc dù phiền muộn, nhưng cũng không có lập tức bùng nổ.
Hạ Thủy Ngưng đi tới trước mặt của anh, khẽ cười nói, "Anh Hiên, anh còn nhớ em không?"
Nhớ?
Bách Hiên cau mày, quay đầu nhìn cô nói, "Chúng ta có quen biết?"
"Đúng vậy a, mười ba năm trước, chúng ta từng gặp nhau một lần!" Hạ Thủy Ngưng cười nhắc nhở.
"Gặp một lần?" Bách Hiên nghi hoặc nghĩ ngợi, tìm kiếm trí nhớ trong đầu, nhưng cuối cùng.....
"Tôi không nhớ rõ!" Anh khẽ trả lời.
Nụ cười trên mặt Hạ Thủy Ngưng đột nhiên cứng đờ, trong lòng mơ hồ có chút co rút đau đớn, nhưng cô lại cố giả bộ không có vấn đề gì, cố gắng cười, nói, "Anh thật sự không nhớ sao? Mười ba năm trước anh đã cứu một cô bé tự tìm cái chết!"
Cô bé tự tìm cái chết?
Mười ba năm trước?
"Không nhớ rõ!" Bách Hiên lại trả lời, quay đầu trở lại đối mặt với quầy ba, cầm một chai Whisky đặt ở bên trên, rót đầy ly, sau đó từng ngụm từng ngụm uống hết.
Hạ Thủy Ngưng nhìn bộ dáng uống rượu của anh, quả thực giống như là muốn đem mình say khướt.
Không nén nổi hiếu kỳ, cô nghi hoặc mở miệng, "Anh Hiên, anh có chuyện gì phiền muộn sao? Trong công việc gặp được chuyện gì không vừa ý sao? Nếu như có thể nói, anh có thể nói cho em nghe, nói ra có thể sẽ thoải mái hơn!"
Bách Hiên lại rót đầy ly Whisky cho mình, một hớp uống cạn, sau đó quay đầu nhìn khuôn mặt thanh tú trang nhã của cô, nhẹ nhàng cười. Cô ta lớn lên rất đẹp, quả thực giống như là một cô bé trong sáng, nhưng thực đáng tiếc, trong mắt anh ngay cả một phần cũng kém Tử Thất Thất, thậm chí có thể nói là vô cùng chán ghét người giả dối như vậy.
Cô ta rõ ràng rất tức giận, nhưng lại giả bộ như chuyện gì cũng không có, còn cười dịu dàng với anh, mà nụ cười dịu dàng cũng giống anh, dưới hoàn cảnh mà giả bộ. Cho nên anh mới chán ghét, anh chán ghét dịu dàng nhẫn nhục chịu đựng như vậy, anh thích sự hung hăng kiên cường, anh không thích phụ nữ ôn hoà như nước, anh thích phụ nữ nhiệt tình như lửa......
Khác biệt!
Cùng là phụ nữ, nhưng ở trong tim anh hoàn toàn không giống nhau.
"Cô ra ngoài đi, tôi muốn yên tĩnh một chút!" Anh phiền muộn hạ lệnh trục khách, lại một lần nữa rót rượu cho mình, rót vào trong miệng.
Hạ Thủy Ngưng đứng tại chỗ, nhìn anh uống rượu, rõ ràng nghe được câu nói đuổi khách của anh, nhưng lại chậm chạp không di chuyển, chỉ là đứng ở bên cạnh anh, nhìn anh uống hết ly này đến ly khác, không ngừng uống, không ngừng uống.....
Bách Hiên cũng hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của cô, không ngừng uống rượu, muốn làm bản thân say, muốn khiến bản thân mê man, sau đó đợi đến khi mở mắt, phát hiện mọi thứ đều là giả, Tử Thất Thất không có nói những lời đoạn tuyệt, cũng không có rời khỏi anh, càng không có đi tìm Mặc Tử Hàn, mà mọi thứ này chỉ là một cơn ác mộng..... Chỉ cần anh ngủ, sau đó khi tỉnh lại, mộng..... Có thể tỉnh dậy.
Hạ Thủy Ngưng nhìn anh uống hết một chai, nhìn sắc mặt của anh trở nên càng ngày càng không tốt, hơn nữa thân thể cũng bắt đầu lung lay, rốt cục không cách nào nhịn được, cô đột nhiên vươn tay, cầm lấy ly rượu trong tay anh, đánh bạo nói, "Anh Hiên, anh đừng uống, uống nhiều rượu sẽ làm thân thể bị tổn hại!"
"Không cần cô quan tâm tôi!" Bách Hiên say khướt hét lên, bàn tay to vung lên, hất tay cô ra.
Hạ Thủy Ngưng không dự liệu được anh dịu dàng như vậy mà có thể dùng sức hất tay cô ra, cho nên thân thể đột nhiên hoảng hốt lùi về phía sau, sau đó dưới chân không ổn định mà ngã xuống.
"A --" Cô đau đớn kêu ra tiếng.
Bách Hiên nghe được tiếng kêu của cô, không nén nổi nghi hoặc quay đầu lại, mà tầm mắt mơ hồ như ẩn như hiện nhìn cô, đột nhiên, giống như thấy được khuôn mặt xinh đẹp của Tử Thất Thất.
"Thất Thất......" Hắn vui mừng lại kích động lập tức chạy đến bên cạnh cô, đột nhiên dùng sức ôm chặt cô, không ngừng nỉ non, "Thất Thất...... Thất Thất...... Thất Thất......"
Hạ Thủy Ngưng bị cử chỉ của anh hù dọa, nhưng nghe được những tiếng nỉ non của anh lặp lại, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Thất Thất?
Thất Thất là ai?