Bách Hiên vẫn nằm tĩnh lặng trên giường bệnh, máy đo nhịp tim bên cạnh phát ra âm thanh nhịp nhàng, sắc mặt hắn vẫn luôn tái nhợt không có một chút sức sống. Nếu không có bình ôxy phát ra tiếng nhè nhẹ, lờ mờ hơi nước, hắn thật giống như là một người đã chết , không còn sinh khí.
Đột nhiên. . . . . .
"Cạch cạch" cửa phòng mở ra, Tử Thất Thất tiến vào bên trong phòng bệnh, đi tới bên giường.
Lần này cô rất bình tĩnh, tâm tình cũng không bất an như trước, cả người đều vô cùng an tĩnh, chỉ có thái độ vô cùng xót xa, lộ vẻ ưu thương rất chân thực.
Cô từ từ ngồi vào chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, sau đó nhẹ nhàng nắm bàn tay Bách Hiên lạnh như băng.
"Bách Hiên. . . . . . Anh có thể nghe được thanh âm của tôi không?" Cô nhẹ giọng mở miệng, cố nở nụ cười đầy chua sót
". . . . . ." Bách Hiên trầm mặc không có bất kỳ thay đổi, vẫn như cũ đắm chìm trong cơn hôn mê.
Tử Thất Thất học cách nói chuyện từ Thiên Tân cùng Tuyết Lê , tiếp tục hơi cười cười nói, "Cám ơn anh đã cứu tôi thêm lần nữa, xem ra tôi lại nợ anh thêm một ân tình, thật là quá tệ, tôi phải làm thế nào để trả lại anh đây? Như thế này có được không? Anh nhanh lên một chút tỉnh lại,anh nói cái gì, tôi đều đáp ứng, dù phải làm trâu làm ngựa làm heo làm chó, thậm chí là làm con mèo con đáng yêu , tôi đều ưng thuận. Anh có thể nào tỉnh lại hay không????
". . . . . ." Bách Hiên như cũ không phản ứng chút nào.
Tử Thất Thất tiếp tục mỉm cười nhìn hắn, nói, "Anh thật là một đại ngốc, tại sao phải làm chuyện nguy hiểm như vậy? Tại sao muốn vì người như tôi mà từ bỏ tính mạng của mình? Ngu ngốc. . . . . . Đại Ngốc Nghếch. . . . . . Anh là người đàn ông ngu ngốc, đặc biệt ngu ngốc, ngốc nhất thế gian này.....
". . . . . ." Bách Hiên vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Tử Thất Thất bắt đầu cảm thấy chống đỡ không nổi, nét mặt xụ xuống, lộ ra vẻ thống khổ.
"Bách Hiên. . . . . ." Cô lại một lần nữa kêu tên hắn, giọng run rẩy, "Anh mở mắt nhìn tôi có được hay không? Ngươi không cần phải chết có được hay không? Ít nhất cũng phải để cho tôi đền đáp ân tình của anh một chút chứ, cầu xin anh, sống lại đi, sống sót đi, tiếp tục sống thật khỏe mạnh đi. Chỉ cần anh còn có thể sống, anh muốn thế nào tôi đều đáp ứng anh. . . . . . Tôi sẽ nỗ lực yêu anh, sẽ đem hết toàn lực để yêu anh, sẽ từ từ làm bản thân yêu anh. Tôi nhất định sẽ cố gắng hết khả năng , cho nên cầu xin anh. . . . . . Cầu xin anh cho tôi một cơ hội yêu anh. . . . . . Cầu xin anh cho tôi một cơ hội. . . . . . Dù là chỉ có một năm cũng tốt. . . . . . Dù là chỉ có một tháng cũng tốt. . . . . . Không cần chỉ có ba ngày, không cần chỉ có thể nằm ở trên giường, không được chết dễ dàng như thế. . . . . . Tôi cầu xin anh. . . . . . Bách Hiên. . . . . ."
Cô nắm chặt hai tay hắn khóc thành tiếng
Mà hắn. . . . . . Lại như cũ không có đáp lại.
Sau đó rất lâu
Nước mắt của cô hơi hơi khô rồi, mặc dù vẫn có thể tiếp tục rơi, cô lại đột nhiên hít một hơi thật sâu, ngẩn mặt nhìn Bách Hiên đang ngủ say, nở nụ cười xinh đẹp nhất. Mười ngón tay đan xen hết sức cầm chặt tay hắn, "Tôi hiểu, tôi hiểu rồi, tôi sẽ không làm khó anh bắt anh sống lại, tôi sẽ không cầu xin anh, van xin anh! Cho dù còn ba ngày cũng không sao, còn hai ngày cũng chẳng quan hệ, bốn mươi mấy giờ càng không quan hệ, tôi đã quyết định, tôi đã suy nghĩ một cách nghiêm túc rồi, tôi muốn hoàn thành tâm nguyện của anh, tôi muốn. . . . . ." Cô đột nhiên dừng lại lần nữa, khóe miệng cong lên thật cao, vui vẻ nói, "Tôi muốn gả cho anh!"
Cô nợ hắn rất nhiều quá nhiều, cô căn bản là trả không nổi, cũng không có biện pháp đền đáp, càng không đủ thời gian để đền đáp. Cô biết hắn chỉ còn sống được có ba ngày,cho nên thời gian vừa rồi cô đã suy nghĩ rất nhiều, cô phải làm gì để ít nhất là hoàn thành tâm nguyện của hắn? Cuối cùng, cô nghĩ tới nghĩ lui, quả nhiên tâm nguyện lớn nhất của hắn, chính là muốn cùng cô kết hôn ? Bởi vì hắn đã từng thà từ bỏ tất cả cũng muốn cùng cô đi sang Anh , thà bị người khác xem thường cũng muốn cùng cô ở chung một chỗ. Cho nên trải qua một hồi nghĩ sâu tính kỹ , nhận định tâm nguyện lớn nhất của hắn, chính là muốn cô làm vợ hắn, việc duy nhất cô có thể làm lúc này, chính là gả cho hắn. . . . . . Làm Bách Hiên thê tử.
"Chúng ta ngày mốt liền kết hôn có được hay không? Để cho tôi nghỉ ngơi một chút, cũng cho tôi chuẩn bị một chút, sau đó chúng ta liền chính thức ở lễ đường cử hành hôn lễ, để cho chúng ta chính thức trở thành vợ chồng. . . . . . Có được hay không?" Cô nhẹ giọng mỉm cười hỏi hắn, nhìn khuôn mặt hắn, sau đó đem dịu dàng nâng bàn tay hắn lên , lại một lần nữa mở miệng nói, "Tôi muốn trở thành vợ của anh rồi, anh hài lòng chứ?"
Đột nhiên!
Khi cô vừ nói xong chữ cuối thì khóe mắt Bách Hiên thoáng chút cử động
Tử Thất Thất sửng sốt, sau đó vui mừng nói, "Bách Hiên, anh đã tỉnh rồi sao? Anh nghe được tôi nói chuyện sao? Anh nghe được tôi nói chuyện có đúng hay không?"
Cô vui mừng đứng lên, sau đó hốt hoảng xoay người, la to, " Mọi người ơi —— có ai không —— Bách Hiên tỉnh rồi —— Hắn đã nghe lời tôi nói rồi —— bác sĩ —— mau tới đi ——"
Tử Thất Thất khẩn trương bắt cánh tay hắn lại, nói, "Lúc tôi nói chuyện với anh ấy, ánh mắt của hắn bỗng nhúc nhích, hắn nghe được lời tôi nói. Anh mau lại xem đi, có phải hắn đã tỉnh rồi không? Có phải hắn sẽ không chết đúng không?!"
Bạch trú nghe cô..., lập tức đi tới đầu giường , nhanh chóng nhìm qua một lượt các dụng cụ y khoa trên giường, sau đó nghiêm túc kiểm tra thân thể của hắn,mở mí mắt hắn, xem qua một lần.
"Như thế nào? Hắn là không phải đã tỉnh rồi sao ?" Tử Thất Thất khẩn trương hỏi.
Bạch Trú đứng thẳng người, sau đó xoay người nhìn cô, thất vọng nói, "Hắn không có tỉnh lại, có lẽ hắn thật có thể nghe tiếng nói của cô, nhưng chỉ là phản xạ của thần kinh mà thôi, cho nên. . . . . ."
"Không. . . . . . Hắn mới vừa vặn đáp lại tôi lúc tôi hỏi hắn , ánh mắt của hắn lại đột nhiên cử động, hắn nhất định có thể nghe được lời tôi nói, hắn nhất định đã có thể tỉnh lại!" Tử Thất Thất đẩy Bạch Trú đến bên giường, lắc lắc người Bách Hiên, nói, "Tỉnh đi. . . . . . Bách Hiên anh tỉnh lại đi. . . . . .Anh mở mắt nói cho hắn biết anh đã nghe được lời nói của ta rồi, anh mở mắt nói cho hắn biết anhi đã tỉnh rồi, anh mở mắt nói cho hắn biết anh đã không sao. . . . . .Anh nhanh lên một chút mở mắt . . . . . . Anh nhanh lên một chút tỉnh lại đi. . . . . . Bách Hiên. . . . . . Bách Hiên. . . . . . Bách Hiên. . . . . . Tỉnh lại đi. . . . . ."
"Tử Thất Thất!"
Bạch Trú đột nhiên bắt được tay của cô, ngăn lại mà nói, "Cô không nên quấy rầy hắn,nội tạng hắn đã hư hại, chẳng lẽ cô muốn làm cho hắn nhanh nhanh mà chết đi hay sao? Hơn nữa cô cũng nên tỉnh táo một chút, đừng quên trong bụng cô còn có em bé!"
Bây giờ Bách Hiên không thể tùy tiện mà lộn xộn, cô cũng không thể bởi vì tâm tình kích động mà để cho mình thân thể xảy ra vấn đề thêm một lần nào nữa. Cô phải tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo, nếu hắn có thể đáp lại cô, nhất định có biện pháp đánh thức hắn, không sai. . . . . . Là như thế này, chính là như vậy. . . . . .
"Tôi hiểu biết rồi, tôi sẽ không lộn xộn, tôi sẽ không kích động, tôi muốn đi về nghỉ. . . . . . Tôi muốn nghỉ ngơi. . . . . . Tôi muốn nghỉ ngơi cho khỏe. . . . . . Không sai, tôi muốn nghỉ ngơi. . . . . ." Tử Thất Thất đột nhiên không ngừng nỉ non, sau đó từ từ xoay người, thận trọng bước từng bước ra khỏi phòng bệnh.
Bạch Trú hoảng sợ nhìn phản ứng của cô, không khỏi cau mày lo lắng.
Cô thật sự là không có vấn đề sao?
Nhưng ngàn vạn lại đừng xảy ra chuyện gì a. . . . . .
. . . . . .
Hành lang có mái che
Tử Thất Thất vừa đi vừa không ngừng nỉ non, cẩn thận từng bước đi, chỉ sợ sơ ý một chút sẽ thương tổn đứa bé trong bụng.
Ở cửa phòng VIP, Mặc Tử Hàn vẫn dựa vào vách tường ngửa đầu nhìn nóc nhà trắng như tuyết, lẳng lặng chờ đợi Tử Thất Thất trở lại. Thế nhưng, hắn không cần cô nhanh như vậy trở lại, bởi hắn biết cô sẽ nói những gì – điều mà hắn không hề muốn, thật rất đau khổ
"Mặc Tử Hàn. . . . . ."
Nghe tiếng Tử Thất Thất, Mặc Tử Hàn hơi giật mình, quay đầu nhìn khuôn mặt cô trắng bệch...
"Em đã về rồi!" Mặc Tử Hàn nhẹ giọng mỉm cười nói xong, liền ngay lập tức tiến lên vịn vào người cô khẽ lay lay .
Tử Thất Thất mất hồn, từ từ khôi phục vẻ mặt ưu thương, sau đó cô nắm tay hắn, nhẹ nhàng từ từ mở miệng, chần chờ nói, "Thật đúng lúc, em đang có việc muốn nói với anh, chúng ta vào trong đi!"
Lòng Mặc Tử Hàn đột nhiên như bị siết chặt, vẫn cố đè nén cảm xúc cười cười, rất tự nhiên nói, "Được!"
. . . . . .
Trong phòng bệnh
Hai người cùng nhau đi vào phòng bệnh, Mặc Tử Hàn trước đem cô đỡ đến bên giường, để cho cô nửa nằm trên giường nghỉ ngơi, sau đó hắn ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, hai mắt dịu dàng nhìn cô, nhàn nhạt cười nói, "Em nghĩ cùng anh nói chuyện gì?"
"Em. . . . . ." Tử Thất Thất chậm rãi mở miệng, đột nhiên dừng lại không nói nên lời
Tay Mặc Tử Hàn không khỏi từ từ nắm chặt, sau đó như cũ tự nhiên cười nói, "Em rốt cuộc muốn nói cái gì với anh?"
"Em. . . . . .Em. . . . . ." Tử Thất Thất do dự.
"Em còn có chuyện gì muốn anh giúp em làm sao? Em nói đi, chỉ cần là cho anh biết, anh nhất định sẽ làm tất cả cho em!" Mặc Tử Hàn mặn mặn nhạt nhạt nói ra những lời này, âm thanh dịu dàng như nhìn thấu lòng cô.
Tử Thất Thất theo dõi khuôn mặt tươi cười, lời nói dịu dàng , đột nhiên dùng đôi tay gắt gao nắm chặt ga giường.
Thật là quá giảo hoạt rồi!
Người đàn ông này thật sự là quá giảo hoạt rồi!
Có thể vẻ mặt như vậy nhìn cô, có thể dùng những lời như thế nói với cô, hắn nhất định sớm đã biết cô sẽ làm những gì? Hắn thông minh như vậy, nhất định đã sớm đoán được cô sẽ quyết định gả cho Bách Hiên? Cho nên từ cô tỉnh lại hắn cứ như vậy dịu dàng, thậm chí có thể nói là cẩn thận, hắn hết lần này đến lần khác buông lời dịu dàng. . . . . . Chính là muốn cho cô không cách nào mở miệng!
Người đàn ông đáng ghét!
Lại còn dùng thủ đoạn xảo quyệt!
"Hèn hạ!" Cô đột nhiên hung hăng phun ra hai chữ này.
"Emnói cái gì?" Mặc Tử Hàn nghi ngờ hỏi.
"Em nói anh hèn hạ, em nói anh là đồ vô lại, là người đàn ông vừa bỉ ổi vừa vô liêm sỉ!" Cô giận dữ mắng, hốc mắt lấm tấm nước.
Mặc Tử Hàn nhìn bộ dáng cô tức giận, như cũ cười nói, "Chỉ cần lời là từ trong miệng em nói rai, anh đều sẽ cực kỳ vui vẻ tiếp nhận!"
"Không cần dùng lời ngon tiếng ngọt, không cần dùng nụ cười đó, cũng không cần lại dùng thanh âm như vậy nói chuyện với em....... Em............Em...........Em . . . . ." Cô lại một lần nữa á khẩu, chần chờ hồi lâu sau, mới kiên quyết hít sâu một hơi, nói, "Em quyết định cùng Bách Hiên kết hôn!"
Tim Mặc Tử Hàn trong nháy mắt giống như bị đâm một nhát, không chỉ là đau đớn kịch liệt, còn có thật sâu tuyệt vọng.
"Em thật muốn gả cho hắn sao? Em phải. . . . . ." Hắn hơi dừng lại, đau đớn nói, "Rời bỏ anh mà đi sao?"
Tử Thất Thất nhìn vẻ mắt ưu thương của hắn, tay nắm ga giường chặt hơn, nói, "Thật xin lỗi. . . . . . Em không có cách nào thực hiện lời đã hứa với anh, không thể gả cho anh, không thể ở cùng một chỗ với anh, em. . . . . . Quyết định ra đi!"
Mặc Tử Hàn nghe cô nói, từng chữ từng lời giống như một lưỡi dao sắc bén hung hăng đâm vào trái tim của hắn, khiến tim hắn vỡ tan trong chốc lát
Nghĩ tới giây phút hai người bọn họ cùng nhau từ trên lầu rớt xuống kia, hắn cũng đã đoán được cô muốn rời khỏi hắn, mà từ khi cô tỉnh lại, thấy cô khẩn trương đến xem tình trạng Bách Hiên, hắn cũng đã biết, cô nhất định sẽ lựa chọn phương pháp này.
"Không muốn!"
"Anh không đồng ý!"
"Anh cự tuyệt!"
"Anh tuyệt đối không cho phép em rời bỏ anh mà đi, em chỉ có thể ở lại bên cạnh anh, làm nữ nhân của anh!"
Những lời này. . . . . . Trong lòng của hắn không ngừng gầm thét, thế nhưng hắn lại không có cách nào nói ra khỏi miệng, càng thêm không có cách nào cự tuyệt, bởi vì sự hi sinh của Bách Hiên đối cô , thật sự là quá nhiều rất nhiều nhiều ... Bách Hiên hiện tại lại vì cô bỏ mạng , thậm chí dùng tánh mạng của mình cứu mẹ con cô . . . . . . Hắn không thể nào so sánh với anh ta, không cách nào cùng anh ta tranh đoạt, hắn không cách nào. . . . . . Vượt qua anh ta . . . . .
"Haha. . . . . ." Hắn đột nhiên cười khẽ, cười vô cùng thống khổ.
"Anh hiểu rõ rồi. . . . . . Anh đồng ý!" Hắn miễn cưỡng chấp nhận, nhẫn nại chịu đau đớn với trái tim bị xé rách, nói tiếp, "Anhkhông phải vừa nói rồi sao, chỉ cần là em nói ra, anh toàn bộ đều sẽ vì em mà chấp nhận, cho nên. . . . . . Anh bằng lòng để em gả cho Bách Hiên, để cho em rời xa anh, anh cũng sẽ như vậy với em. . . . . . Buông tay!"
Trong nháy mắt!
Nước mắt Tử Thất Thất tuôn ra, từng giọt từng giọt lần lượt rơi xuống.
Trái tim thật là đau!
Giống như người bị cướp mất tất cả, vừa đau, lại vô ích, lại khó chịu. . . . . .
Không muốn hắn rời đi, không muốn nghe những lời vừa rồi, nhưng là. . . . . . Đã không có bất kỳ phương pháp xử lí rồi.
Mặc Tử Hàn nhìn đôi mắt đẫm nước của cô, đau lòng vươn tay nhẹ nhàng lau, sau đó khổ sở cười nói, "Đừng khóc, rõ ràng em là người rời bỏ anh, tại sao lại khóc ? Người khóc là anh mới phải chứ?"
"Anh...... Anh sẽ khóc sao?" Tử Thất Thất nghẹn ngào hỏi, trêu đùa muốn xoa dịu bầu không khí , thất thường như một đứa trẻ
"Anhđương nhiên có thể khóc, Anh bây giờ đang khóc , em không thấy sao?" Ngón tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve gò má tràn đầy nước mắt của cô.
Tầm mắt Tử Thất Thất vì nước mắt mà mơ hồ không nhìn rõ mặt của hắn, nước mắt của hắn, nhưng trong giọng nói của hắn có sự nghẹn ngào, còn có sự run run. Cô có thể cảm nhận được, mắt nước hắn đang không ngừng nhỏ xuống, một giọt lại một giọt, một viên lại một viên. . . . . . Giống như cô giờ phút này nước mắt một dạng. . . . . . Liên tiếp không ngừng. . . . . .
"Thật xin lỗi!" Cô lớn tiếng nói xin lỗi, đưa tay ra ôm chặt lấy hắn, sau đó không ngừng tái diễn, "Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ."
Mặc Tử Hàn nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mỏng manh cô, một cái tay đặt trên gáy, một cái tay nhẹ nhàng vỗ sống lưng run rẩy của cô, "Đừng khóc, em đừng để tâm tình kích động, cẩn thận con của chúng ta!"
"Em hiểu rõ, em hiểu em không thể như vậy, nhưng là nước mắt của em ngừng không được. . . . . . Làm thế nào bây giờ? Em không thể ngừng được ,không thể làm trái tim bớt đau hơn, em không có cách nào tự khống chế được. . . . . . Mặc Tử Hàn, em yêu anh, em yêu anh, em thật sự rất rất yêu anh, nhưng em không có biện pháp. . . . . .Em không có biện pháp. . . . . .Em. . . . . . Không có biện pháp. . . . . ."
Mặc Tử Hàn hơi buộc chặt cánh tay của mình, đem lấy cô ôm thật chặt trong ngực, thống khổ nói, "Anh hiểu, anh hiểu tất cả mà!"
"Thật xin lỗi. . . . . ." Tử Thất Thất lại một lần nói xin lỗi.
"Đừng nói xin lỗi nữa, đây không phải là lỗi của em!"
"Thật xin lỗi. . . . . ."
"Đừng khóc, em không nên tự trách mình!"
"Thật xin lỗi. . . . . ."
"Nghe lời. . . . . . Ngoan. . . . . . Không cần nói với anh ba chữ này, được không?"
"Ừ ô. . . . . ." Tử Thất Thất dùng sức cắn bờ môi, không để cho mình nói chuyện, không để cho mình phát ra tiếng khóc.
Có lẽ. . . . . . Đây là một quyết định sai lầm, nhưng là. . . . . . Đây cũng là chuyện duy nhất cô có thể làm ...........