Nghe anh nói thế, gương mặt Tử Thất Thất lập tức biến thành một trái cà chua, cô nhìn bộ dáng đắc ý kia của anh, trong lòng lại mơ hồ có chút âu khí.
Tại sao anh có thể bình tĩnh nói ra những lời như thế? Anh chẳng lẽ một chút cũng không khẩn trương sao?
"Cái . . . . . . Cái gì ông xã, anh đừng nói hưu nói vượn, em còn chưa gả cho anh !" cô nhắm mắt nói đến đây vốn định nổi giận anh, nhưng là lời nói mới vừa vặn vừa ra khỏi miệng, đã cảm thấy mình siêu cấp mất thể diện.
Mà Mặc Tử Hàn nhìn thấy khuôn mặt xấu hổ của cô, trong lòng không khỏi nhộn nhạo cảm thấy thật hạnh phúc.
"Làm cũng đã làm nhiều lần như vậy rồi, con trai cũng đã sinh, hơn nữa ngày hôm qua em vừa thổ lộ với anh, còn cầu hôn anh, anh cũng đã đáp ứng em, vậy mà vừa nãy em lại nói như vậy. . . . . . Nên phạt!"
Nên phạt?
Tử Thất Thất nghe được hai chữ này, không khỏi bắt đầu khẩn trương.
"Anh nghĩ làm gì?Anh không phải muốn làm loạn chứ!"
"Yên tâm đi, anh sẽ có giới hạn!" Anh nói xong, tay phải lại một lần nữa đưa vào bên trong quần áo của cô, vuốt ve da thịt bóng loáng của cô, từ từ hướng lên, cuối cùng dừng lại ở trước ngực của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Cái người này còn nói có chừng mực? Đem tay anh bỏ ra, không nên đụng em!" Tử Thất Thất hốt hoảng nói xong, nhưng thân thể cũng là không nhúc nhích, thậm chí, trong nháy mắt giống như phát hỏa, bắt đầu từ từ nóng lên, nóng lên, không ngừng ấm lên.
"Tử Thất Thất, không cho phép cự tuyệt anh, nếu để cho anh hôn em một cái. . . . . . Liền xong. . . . . ." Anh chậm rãi nói xong, thanh âm tràn đầy ý đồ dụ dỗ, làm cho không người nào có thể mở miệng cự tuyệt.
"Ừ!" Tử Thất Thất nhẹ nhàng đáp ứng, từ từ nhắm lại hai mắt, ngay cả mình cũng kinh ngạc tại sao lại có thể như vậy thuận theo anh.
Mặc Tử Hàn nhìn cô từ từ khép mắt lại, khóe miệng vui vẻ từ từ giơ lên, sau đó từ từ hạ thân thể mình trên người cô, tận lực không để cho thân thể nặng nề của mình đè ép cô, làm cô bị thương, nhưng là môi lại càng ngày càng đến gần, càng ngày càng đến gần, cuối cùng từ từ đụng vào, thật sâu hôn, hưởng thụ giờ phút hạnh phúc này.
Nhưng là đột nhiên. . . . . .
"cốc, cốc, cốc!"
Ba tiếng gõ cửa vang lên, cắt đứt không khí hạnh phúc.
Tử Thất thất nghe được âm thanh, đột nhiên mở hai mắt ra, đôi tay chợt khước từ thân thể của anh, bắt đầu hốt hoảng giãy giụa.
"Ưm ưm ưm. . . . . . Ưm ưm ưm. . . . . ."
‘Có người gõ cửa. . . . . . Buông em ra. . . . . . ’
Cô muốn nói ra những lời này, nhưng là miệng bị hắn phong tỏa, hoàn toàn không phát ra được thanh âm nào.
‘ Ưm ưm ưm. . . . . .. . ."
‘ Đại khốn kiếp. . . . . . Buông em ra. . . . . . ’
Mặc Tử Hàn hoàn toàn không để ý tới cô, không để ý tới tiếng gõ cửa sau lưng, tiếp tục hôn môi của cô, thậm chí đem đầu lưỡi thật sâu vùi sâu vào trong miệng của cô, cướp lấy hô hấp của cô, mà bàn tay trong áo cô cũng hơi tăng thêm một chút sức lực.
Tử Thất Thất từ từ bắt đầu có chút choáng váng, sau đó ngực trái có chút đau đau.
"Rắc rắc!" Cửa phòng đột nhiên bị người tự tiện mở ra.
Một người mặc áo bác sĩ trẻ tuổi đi vào bên trong phòng bệnh, hắn đứng ở cuối giường, nhìn hình ảnh mập mờ trên giường bệnh, không có một chút kinh ngạc, ngược lại hơi nhếch miệng, lộ ra bộ dáng dịu dàng, đột nhiên sau đó mở miệng, nói, "Mặc tiên sinh, nếu như anh không muốn bệnh nhân chết trên giường bệnh, xin mời anh lập tức dừng lại loại hành vi này!"
Mặc Tử Hàn nghe được thanh âm sau lưng, đột nhiên cau mày, rời môi của cô, cũng đem tay phải từ bên trong quần áo của cô rút ra, dùng hai tay chống nâng thân thể của mình.
"Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . ." Tử Thất Thất từng ngụm hô hấp, bộ dáng thống khổ.
Mặc Tử Hàn nhìn khuôn mặt của cô, kinh ngạc mà nói, "Cô ấy thế nào?"
Bác sĩ trẻ tuổi đi tới bên giường, nhìn khuôn mặt Tử Thất Thất, thuần thục vươn tay, thận trọng đỡ cô ngồi dậy, đem gối đầu đặt ở phía sau của cô, để cho cô khẽ nghiêng nằm, nói, "Tôi ngày hôm qua không phải đã nói cho anh biết rồi sao, phổi trái của cô ấy bị cắt bỏ một nửa, cũng không chỉ là một vết đạn bắn đơn giản, mặc dù bây giờ cô ấy không khác bình thường là mấy nhưng là khả năng hô hấp của cô ấy chỉ có ba phần tư, thậm chí ít hơn, hơn nữa cô ấy hôm qua vừa mới trải qua giải phẫu, cũng chưa hồi phục hoàn toàn, anh không đợi cô ấy bình phục mà đã làm như vậy, cô đương nhiên có thể cảm thấy đau, coi như là hô hấp như người bình thường, chỉ sợ cũng chịu không nổi được nụ hôn của anh?"
Mặc Tử Hàn nghe anh ta nói , vội vã xuống giường, đứng ở bên giường, trên mặt lộ ra vẻ mặt áy náy.
Là anh sơ sót, là anh hưng phấn quá mức rồi, là anh không thể khống chế được mình! Thật là đáng chết, anh tại sao không cẩn thận như vậy? Còn nói cái gì sẽ đúng mực, SHIT!
Tử Thất Thất từ từ vững vàng hô hấp, thân thể cũng không khó chịu nữa, thế nhưng khi thấy vị thầy thuốc trẻ tuổi trước mặt, cô khiếp sợ trừng lớn hai mắt.
"Học trưởng Bạch Trú!" Cô giật mình mở miệng.
Học trưởng?
Mặc Tử Hàn cũng chợt khiếp sợ, nghi hoặc nhìn khuôn mặt của Bạch Trú.
"Em còn nhớ rõ anh sao!" Bạch Trú mỉm cười.
"Dĩ nhiên nhớ, làm sao có thể quên !" Tử Thất Thất khẽ nâng khóe miệng mỉm cười, nhưng lại có vẻ có chút khẩn trương.
"A. . . . . ." Bạch Trú hướng về phía cô cười khẽ, nói, "Ngày hôm qua ở trong phòng phẫu thuật nhìn thấy em, thật đúng là làm anh giật cả mình, không nghĩ tới ba năm sau, chúng ta sẽ gặp lại nhau như vậy, thật là làm cho anh run sợ, thiếu chút nữa đem dao giải phẫu rớt vào trong bụng em."
"Ha ha ha. . . . . ." Tử Thất Thất cũng nhẹ giọng hướng về phía anh cười, cười cười, "Học trưởng anh đang nói giỡn phải không, loại đồ vật này tại sao có thể rớt trong bụng được? Sẽ chết người đấy!"
"Em yên tâm, coi như rơi đi vào, anh cũng sẽ giúp em lấy ra!"
Trên trán Tử Thất Thất xuất hiện vô số hắc tuyến!
Bị một bác sĩ chuyên nghiệp đùa kiểu này, cô một chút cũng không cảm thấy vui vẻ.
"Đúng rồi!" Bạch Trú đột nhiên quay đầu liếc mắt nhìn Mặc Tử Hàn, nói, "Em không phải nên giới thiệu với anh một chút sao?"
Tử Thất Thất nhìn về phía Mặc Tử Hàn, lúng túng mở miệng, "Anh ấy. . . . . . Anh ấy là . . . . . là. . . . . . là. . . . . .. Bạn trai em!" Cô ấp úng nửa ngày, cuối cùng xấu hổ nặn ra ba chữ này.
"Xin chào!" Bạch Trú vươn tay về phía anh, lễ phép nói, "Tôi tên là Bạch Trú, là bác sĩ bệnh viện này, cũng là bác sĩ chủ trị của Tử Thất Thất, là học trưởng đại học, về sau thân thể Tử Thất Thất có chuyện gì, anh cũng có thể tới tìm tôi!"
Tử Thất Thất, Tử Thất Thất. . . . . .
Anh ta gọi thật đúng là thuận miệng!
Mặc Tử Hàn khó chịu nhìn anh ta, cũng không có vươn tay, chỉ là lạnh lùng trả lời, "Xin chào, tôi tên là Mặc Tử Hàn!"
Bạch Trú mỉm cười nhìn anh, từ từ thu tay trở về, cũng không lộ ra vẻ mặt lúng túng, cảm thấy người đàn ông này rất thú vị, chỉ là cũng rất không dễ chọc, bởi vì hiện tại có ai không biết thủ lĩnh hắc đạo một đêm liền biến thành thủ lĩnh tổng giám đốc, từ hắc đến bạch, phải có tài phú lại có thế lực mạnh, chỉ là gương mặt này, rất giống gương mặt của đứa trẻ ấy, chẳng lẽ. . . . . .
"Anh là cha của Thiên Tân ?" Anh đột nhiên hỏi.
Mặc Tử Hàn hơi kinh ngạc, lạnh giọng mà nói, "Không sai!"
"Quả nhiên là như vậy, đứa bé kia vừa sinh ra đã rất giống anh, nhìn một cái là có thể nhận ra hai người là cha con, chỉ là có chút đáng tiếc, nó năm nay chắc đã sáu tuổi. . . . . ."
"Học trưởng!"
Tử Thất Thất đột nhiên cắt đứt lời của anh, vội vàng hấp tấp mà nói, "Anh sao sáng sớm đã tới đây, hẳn không phải là tới ôn chuyện ? anh tìm em có chuyện gì không?"
"A!" Bạch Trú chợt xoay người nhìn cô nói, "Anh tới xem xem sau khi phẫu thuật em có gì bất thường không, nhưng mà bây giờ xem ra tình huống của em rất tốt, nên rất nhanh là có thể xuất viện."
"Vậy sao, cám ơn anh!" Tử Thất Thất mỉm cười.
"Ừ, vậy anh sẽ không quấy rầy hai người, có chuyện có thể gọi anh, đây là danh thiếp của anh, phía trên có số điện thoại của anh!" Anh nói xong, liền từ trong túi lấy ra một tấm đưa cho cô.
Tử Thất Thất nhận lấy danh thiếp, hơi gật đầu một cái, nói, "Được!"
Bạch Trú lập tức sải bước đi ra cửa phòng, nhưng là trong ánh mắt lại mang theo một điểm quái dị, thật giống như đang tính toán gì đó.
Lúc này trong phòng trở lại yên tĩnh đến lạ lùng.
Mặc Tử Hàn đứng ở bên giường, nhìn khuôn mặt của Tử Thất Thất.
Đột nhiên tầm mắt anh lạnh như băng, anh đang tức giận, tầm mắt di chuyển từ mặt của cô đến tấm danh thiếp trong tay cô, tức giận nhanh chóng vươn tay, giật lấy tấm danh thiếp trong tay cô.
"Anh. . . . . . Anh làm gì đấy?" Tử Thất Thất kinh ngạc nhìn anh.
"Không cho phép em gọi điện thoại cho hắn, không cho phép em cùng hắn liên lạc!" Mặc Tử Hàn bá đạo ra lệnh.
"Tại sao?" cô hỏi.
"Bởi vì hắn là đàn ông, cho nên không được!"
"Cái gì?" Tử Thất Thất khiếp sợ.
Đây coi là đạo lý gì đó? Là đàn ông lại không được? Anh muốn đoạn tuyệt quan hệ cùng tất cả đàn ông sao?
Hoang đường ——
Bá đạo cũng phải có giới hạn.
"Này, Mặc Tử Hàn, anh có thể hay không không cần trẻ con như vậy chứ? Anh ấy là học trưởng của em, anh làm gì mà vừa gặp đã không vừa mắt người ta? Chẳng lẽ. . . . . . Anh đang ghen?" Cô oán trách hỏi.
"Không sai, anh đúng là đang ghen, không được sao?" Mặc Tử Hàn sảng khoái trả lời, gương mặt nghiêm túc.
Ghen?
Thiệt hay giả?
Anh cũng sẽ ghen sao?
Tử Thất Thất kinh ngạc nhìn anh, mới vừa rồi cô chỉ là nhất thời buột miệng nói ra, không nghĩ tới anh lại thừa nhận.
Anh ghen? Anh đã thích cô đến trình độ sẽ ghen ?
Chợt , trong lòng của cô thật vui vẻ.
"Anh ấy chỉ cũng chỉ là học trưởng của em, anh làm gì phải ăn dấm chua, bọn em không có gì cả!" Tử Thất Thất e lệ giải thích, lúng túng khẽ cúi đầu.
"Anh chính là ghen, coi như hai người không có gì cả, anh cũng sẽ ghen, anh cho em biết Tử Thất Thất. . . . . . Tất cả đàn ông ở bên cạnh em, bao gồm cả Thiên Tân, chỉ cần bọn họ đến gần em, nói với em, chạm vào em, thậm chí là nhìn em, cùng hít thở một bầu không khí với em, anh đều sẽ ghen, hơn nữa hận không thể đem thất cả đàn ông trên thế giới này sang địa cầu khác, khiến nơi này chỉ còn lại em và anh!" Mặc Tử Hàn bá đạo nói xong, giọng nói tràn đầy ý vị độc chiếm.
Tử Thất Thất nghe anh nói, trong lòng không ngừng cảm thấy hạnh phúc.
"Nếu như anh thật sự đem tất cả đàn ông sang hành tinh khác, vậy còn dư lại phụ nữ phải làm sao? Chẳng lẽ anh nghĩ một mình độc chiếm tất cả phụ nữ?"
"Dĩ nhiên không phải, anh sẽ đem tất cả phụ nữ lại đưa đi một tinh cầu khác, làm cho cả thế giới, thậm chí cả vũ trụ đều chỉ có chúng ta, anh muốn để cho mọi người cũng hâm mộ chúng ta!"
"Tư tưởng của anh thật là tà ác!"
"Em không phải là thích anh tà ác như vậy sao?"
"Em không có!"
"Em dám lặp lại lần nữa?"
"Ách. . . . . . lời đã nói ra không nói lại!"
"Anh tin rằng em cũng không dám nói lần thứ hai!"
"Hừ!" Tử Thất Thất bĩu môi, gương mặt không cách nào che giấu vui mừng trong lòng.
Mặc Tử Hàn nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô, đột nhiên lại nhớ lại chuyện vừa rồi, vội vàng nghiêm túc nói, "Đúng rồi, dù sao hiện tại rảnh rỗi không có việc làm, không bằng em kể cho anh nghe chuyện thời đại học của em đi, bao gồm chuyện tại sao em lại quen tay bác sĩ đó, sau đó hai người xảy ra chuyện gì, kể lại rõ ràng rành mạch mà cho anh nghe!"
"À? Em vì sao phải kể chuyện của anh ấy cho anh? Em đã nói em cùng anh ấy không có chuyện gì, anh không phải tin tưởng em sao?" Tử Thất Thất cau mày chất vấn.
"Anh tin tưởng em, nhưng mà anh cũng muốn biết, anh muốn biết tất cả về em, cho nên em nhất định phải nói cho anh nghe, đây là mệnh lệnh!"
Tử Thất Thất buồn bực trợn mắt lên một chút, thỏa hiệp mà nói, "Nói thì nói, dù sao cũng không có gì!"
"Thế mới ngoan nha, nói đi. . . . . ."
Tử Thất Thất đầu tiên là thở dài, sau đó nói đơn giản, "Thật ra thì anh ấy là bạn trai của Tiểu Lam , em qua Tiểu Lam, quen biết anh ấy!"
Tiểu Lam?
Phương lam?
Mặc Tử Hàn nghe thấy cái tên, chân mày không khỏi nhíu lên.
Tử Thất Thất không chú ý tới biến hóa trên mặt của anh, nói tiếp, "Mặc dù bọn họ chỉ lui tới một ngày, thế nhưng tuyệt đối là một đoạn nghiệt duyên!"
"Lui tới một ngày? Nghiệt duyên?" Mặc Tử Hàn nghi ngờ.
"Ai. . . . . . Tóm lại một lời khó nói hết, chuyện của người khác em không tiện nói nhiều, anh cũng không cần hỏi!"
"Sau đó?"
"Sau đó? Sau đó cái gì?" Tử Thất Thất giả bộ, mặt nghi ngờ hỏi.
"Em không cần giả bộ ngu ngốc, anh đang hỏi em, sau đó em cùng hắn xảy ra chuyện gì?" Mặc Tử Hàn gương mặt nghiêm túc, bộ mặt quyết tâm phải hỏi đến tận cùng.
"Chuyện gì cũng không có, chỉ có thế thôi !" Tử Thất Thất trả lời.
"Hai người về sau cũng không có gặp lại sao?"
"Không có a, em sao lại muốn cùng bạn trai cũ của Tiểu Lam gặp mặt?Không phải thật kỳ quái sao? Đương nhiên là có thể tránh liền tránh, có thể không thấy liền không thấy!"
"Thật?"
"Đương nhiên là thật, em sao phải gạt anh?"
Mặc Tử Hàn nhìn chằm chằm gương mặt của cô, cảm giác cô lại giấu giếm cái gì đó. Nếu như bọn họ thật sự là quan hệ lạnh nhạt như vậy, vừa rồi tại sao lại biểu hiện thân mật như vậy? Hơn nữa lúc nãy khi Bạch Trú muốn nói gì đó với cô, cô lại đột nhiên cắt đứt lời của hắn, xem ra. . . . . . Bọn họ tuyệt đối không chỉ là quan hệ bình thường như vậy, nếu nói như Mặc Thiên: chẳng lẽ hai người bọn họ có JQ?
Âm thầm, anh vò nát tấm danh thiếp bỏ vào trong túi, giấu ở trong túi áo mình.
Anh nhất định phải làm rõ ràng chuyện này.
Tử Thất Thất nhìn vẻ mặt hoài nghi của anh, trong lòng hơi có chút bất an.
Hoàn toàn không nghĩ tới cô sẽ gặp lại Bạch Trú ở đây, càng không nghĩ tới anh sẽ trở thành bác sĩ chủ trị của cô. Lần này nên làm cái gì? Cô còn phải ở nơi này bao lâu?
Thật muốn lập tức liền rời khỏi nơi này. . . . . .
※※※
Phòng làm việc
Sau khi Bạch Trú ra khỏi phòng bệnh của Tử Thất Thất, liền trực tiếp trở về phòng làm việc của mình, anh mới vừa mở cửa phòng làm việc thì ngay lập tức thấy Mặc Thâm Dạ ngồi ở trước bàn làm việc của anh, tựa hồ đợi anh thật lâu.
"Thật là khách quý nha, Mặc đại thiếu gia luôn luôn chỉ biết viếng thăm phòng ngủ của phụ nữ, lại có thể biết ngồi ở trong phòng làm việc của tôi, thật là làm cho tôi cảm thấy vinh hạnh!" anh châm chọc nói xong, ngồi xuống ghế, đối mặt với cậu ta.
Mặc Thâm Dạ nhìn khuôn mặt anh, oán trách mà nói, "Tôi chính là cố ý tới cảm tạ anh, anh không phải là muốn dùng cách này để lấy tôi làm trò cười chứ?"
"Nói cám ơn? Còn là cố ý hay sao? Oh. . . . . . my, god! Người này là bị bệnh sao? Hơn nữa khẳng định bệnh không nhẹ, có cần hay không tôi giới thiệu bác sĩ khoa thần kinh cho anh?" Bạch Trú khoa trương , trợn to hai mắt nhìn anh, giống như đang nhìn thấy vật thể lạ.
Khóe miệng Mặc Thâm Dạ hơi co quắp, duy trì nụ cười nhàn nhạt, đè nén ý muốn phản kích của mình, nhẹ giọng nói, "Tóm lại. . . . . . Cám ơn anh đã cứu cô ấy! Tôi chỉ muốn nói với anh một câu này, như vậy tôi đi trước!" Anh nói xong, liền đứng lên.
"Cô ấy? Anh đang nói tới người nào? Tử Thất Thất sao?" Bạch Trú nghi ngờ hỏi.
"Là cô ấy!" Mặc Thâm Dạ đưa lưng về phía anh ta trả lời.
"Thật là ly kỳ, anh tại sao quan tâm cô ấy như vậy? Coi như cô ấy là phụ nữ, là một mĩ nhân cũng không thể khiến anh hạ mình cảm ơn tôi như vậy chứ? Chẳng lẽ. . . . . . Anh yêu cô ấy?"