Vũ Chi Húc chạy vào đại sảnh Chung gia, trực tiếp lên lầu hai, đem Tử Thất Thất ôm vào một gian phòng khách, lúc lái xe hắn cũng đã đánh điện thoại, nên bác sĩ và hộ sĩ lập tức liền xuất hiện trong phòng, Chung Khuê và Tần quản gia cũng vội vàng đi đến, nhìn Tử Thất Thất nằm trên giường, cả người là máu, thoi thóp một hơi.
"Cậu rốt cuộc làm việc thế nào? Tôi không phải nói không cho phép tổn thương cô chút nào sao?" Chung Khuê khẩn trương chất vấn, hai mắt lần nữa nhìn sang sắc mặt tái nhợt của Tử Thất Thất.
Chân mày Vũ Chi Húc cau lại một chỗ, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Tử Thất Thất, trả lời, "Tôi cũng không biết cô tự sát, tôi cho tới bây giờ không gặp qua phụ nữ như vậy, rõ ràng bên ngoài xinh đẹp, mảnh khảnh, gầy yếu, nhưng cá tính của cô lại kiêu ngạo như vậy, cuồng vọng, quật cường. . . . . . Tôi căn bản không kịp ngăn cản, thậm chí cô ngay cả điểm chần chờ cũng không có liền cắt đứt động mạch cổ, cô. . . . . . Cô. . . . . . Cô. . . . . ." Hắn chợt im lặng, nhưng kỳ thật hắn không tìm được lời nào để diễn tả phụ nữ kiên cường này.
Chung Khuê nghe lời của hắn, nhìn chằm chằm hai mắt Tử Thất Thất.
Đây là lần đầu tiên hắn đang thi hành nhiệm vụ xảy ra chuyện không may, quả nhiên phụ nữ này thật không đơn giản, tính tình kia đã từng giống Ninh Ngọc nhi một dạng, bề ngoài vô cùng nhu nhược, nhưng nội tâm kiên cường như vậy. Từ trong ra ngoài phát ra này một loại lực hút trí mạng, cho nên mới khiến người kia yêu cô sâu như vậy, không tiếc vứt bỏ tất cả, cũng muốn cùng cô trường tương tư thủ.
"Ai. . . . . ." Hắn trầm trầm than thở, sau đó nhíu mày.
Hồng nhan họa thủy!
Bốn chữ này nói thật không có lỗi. . . . . .
"Bác sĩ, cô không sao chứ? Có thể cứu sống được không?" Vũ Chi Húc khẩn trương hỏi.
Bác sĩ luống cuống tay chân vì Tử Thất Thất cầm máu, hốt hoảng nói, "Tôi sẽ hết sức!"
"Ông nhất định phải cứu sống cô ấy, tuyệt đối không để cho cô chết!" Vũ Chi Húc kiên định ra lệnh.
"Dạ, tôi nhất định sẽ đem hết toàn lực, giữ được mạng của cô!" Bác sĩ nói xong, trán liền rịn ra từng tầng mồ hôi hột.
Mà Chung Khuê đứng một bên nhìn Vũ Chi Húc hốt hoảng, không khỏi mở miệng hỏi, "Cậu tại sao lo lắng như vậy? Cậu hôm nay mới thấy cô lần đầu tiên, chẳng lẽ. . . . . ."
"Tôi chỉ không muốn bởi vì cô ấy mà ảnh hưởng đến nhiều năm danh dự của mình mà thôi, tôi nhận nhiệm vụ chưa từng sai lầm, cho nên tôi tuyệt đối không cho phép cô chết, tuyệt đối không cho phép. . . . . ." Vũ Chi Húc kiên định nói, mắt lại tràn đầy một cảm giác nói không ra, đạo minh không thể tình cảm.
Chung Khuê theo dõi tất cả vẻ mặt cùng cử động của hắn, nhất là vẻ mặt lúc nói chuyện, cực kỳ kích động.
Tại sao hắn lại như vậy vì cô?
Tại sao trên mặt hắn, hắn thấy một loại tình cảm đặc thù?
Chẳng lẽ vừa thấy đã yêu?
Hắn tiếp tục theo dõi quan sát, hắn cũng muốn xem sát thủ hắn bồi dưỡng ra được, rốt cuộc trong lòng cất giấu những thứ gì hắn không biết.
. . . . . .
Hai giờ sau
Máu Tử Thất Thất rốt cuộc ngừng, mạng đã an toàn, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhất là Vũ Chi Húc, vô cùng an tâm, hơn nữa hắn còn không tự giác ngồi bên giường, dịu dàng nắm tay lạnh như băng của cô.
"Thất Thất. . . . . ." Hắn nhỏ giọng kêu.
"Cậu biết cô ấy sao?" Chung Khuê vẫn đứng ở một bên nhìn hắn suốt hai giờ, lúc này đột nhiên mở miệng.
"Không biết!" Vũ Chi Húc trả lời.
"Vậy cậu tại sao quan tâm cô ấy như vậy?" Hắn hỏi tới.
"Ông nghĩ biết nguyên nhân sao?" Vũ Chi Húc hỏi ngược lại.
Vũ Chi Húc đột nhiên nở nụ cười xấu xa, từ từ quay đầu lại đối diện hắn, hai mắt giảo hoạt nói, "Bởi vì tôi tìm đồ chơi!"
Đồ chơi?
Chỉ Tử Thất Thất sao?
" Hứng thú tệ hại của cậu còn kém trước kia, chỉ là người phụ nữ này sẽ không trở thành đồ chơi, cậu sớm một chút chết tâm đi!" Chung Khuê lạnh lùng nói, hai mắt nhìn chằm chằm hắn nắm tay cô.
Vũ Chi Húc buông tay Tử Thất Thất, sau đó từ bên giường đứng lên nói, "Dù sao ông cũng chỉ muốn lợi dụng cô ấy mà thôi, chờ ông lợi dụng xong, tôi lại lấy ra chơi!"
"Cậu đã có hứng thú với cô ấy như vậy, vậy thù lao lần này tôi sẽ không thanh toán, coi như tôi giúp cậu tìm được con rối tốt mà khấu trừ đi!" Chung Khuê xoay người hướng cửa phòng, vừa nhẹ giọng vừa nói.
"Này, ông cụ, cái này không thể được, tôi mạo hiểm tính mạng xông vào Mặc gia , làm sao ông có thể không cho tôi thù lao!"
"Đừng quên, tôi muốn cậu đem người hoàn hảo không hao tổn tới, nhưng cậu lại làm cô ấy bị trọng thương, nhiệm vụ của cậu thất bại!"
"Cô ấy không phải còn tốt sao?"
"Cô ấy còn sống, là bởi vì tôi tốn tiền cứu trở về, không liên hệ gì tới cậu!"
"Ông. . . . . ."
Vũ Chi Húc buồn bực nhìn bóng lưng của hắn, phiền não thật sâu cau mày.
Chi phiếu mười triệu, cứ như vậy bay đi, con hồ ly này lúc nào thì biến thành vắt cổ chày ra nước? Cư nhiên vắt chày ra nước! Ghê tởm. . . . . .
Im lặng quay đầu nhìn Tử Thất Thất hôn mê bất tỉnh, trong lòng hơi có chút an ủi.
Lần này thật đúng là tìm được một bảo bối. . . . . . một bảo bối thú vị. . . . . .
"A. . . . . ." Hắn cười khẽ, trong lòng vui vẻ.
. . . . . .
Thư phòng lầu hai
Chung Khuê ngồi trên ghế mộc, đem gậy đầu chim ưng trong tay để một bên, sau đó lấy điện thoại di động mới mua, bấm xuống một chuỗi số, đặt bên tai:
『 uy? 』 trong điện thoại di động truyền đến thanh âm Bách Vân Sơn.
"Người đã lấy được, kế hoạch của ông đã có thể bắt đầu!" Chung Khuê nhẹ giọng mở miệng.
『 Ông bắt được Tử Thất Thất rồi hả ? 』 Bách Vân Sơn xác định hỏi.
"Đúng, cô bây giờ đang ở nhà của tôi!"
『ở chỗ của ông an toàn sao? Trong nhà của ông không có tai mắt Mặc Tử Hàn?』
"Ông yên tâm đi, tôi lập tức sẽ đem cô ấy đến địa phương vô cùng an toàn, tuyệt đối không ai tìm được!"
『 Ông nghĩ đem cô ấy đi nơi nào? 』 Bách Vân Sơn hỏi.
"Chờ một chút tôi sẽ nói cho ông biết!"
『 Được, vậy chúng ta rèn sắt khi còn nóng, sáng sớm mai bắt đầu hành động đi』
"Được!"
Ngắn gọn mấy câu đối thoại, khóe miệng hai con lão hồ ly cũng buộc vòng quanh nụ cười tà ác, trong lòng đều nhớ kế hoạch hoàn mỹ.
※※※
Sáng sớm ngày thứ hai
Biệt thự Mặc gia
Mặc Tử Hàn ngồi trên ghế sa lon trong phòng ngủ, cả căn phòng không có một chút thay đổi, ngay cả vết máu trên đất cũng còn nguyên, trước mặt Mặc Tử Hàn, một nữ giúp việc quỳ gối trên mặt đất, cô cúi đầu thật sâu, thân thể không ngừng phát run, cả người cũng hoảng sợ cực kỳ.
"Chính là ngươi sao? Chính là ngươi để tên đàn ông kia vào?" Mặc Tử Hàn lạnh lùng mở miệng.
". . . . . ." người phụ nữ trầm mặc tiếp tục phát run, hoảng sợ nói không ra câu.
"Nói —— có phải ngươi hay không?" Mặc Tử Hàn rống giận.
"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi là bị buộc, người đàn ông kia bắt con trai tôi, hắn nói nếu như tôi không giúp hắn, hắn sẽ giết chết tôi rồi con trai của tôi. Tôi chỉ có một đứa con, tân tân khổ khổ nuôi hắn lớn lên, hắn chính là mạng của tôi, hắn chính là tất cả, cho nên tôi không thể không nghe lời hắn, điện hạ ngài tha cho tôi đi, tôi biết tôi làm sai, tôi về sau tuyệt đối sẽ không tái phạm, điện hạ. . . . . . Tha cho tôi đi. . . . . . Tha cho tôi đi. . . . . . Đừng giết tôi. . . . . . Không cần. . . . . . Không cần. . . . . ." Nữ nhân kinh hoảng nói xong, không ngừng van xin, không ngừng hướng hắn dập đầu, nước mắt trong nháy mắt chảy thành sông.
Mặc Tử Hàn tức giận nhìn cô, đột nhiên rút súng lục ra, chỉa về phía đầu cô.
Nữ nhân đột nhiên sửng sốt.
"Điện. . . . . . Điện điện điện. . . . . . Điện hạ. . . . . . Cầu xin. . . . . . Van cầu ngươi. . . . . . Ngươi cũng là ba, nếu. . . . . . Nếu tiểu thiếu gia bị người bắt đi uy hiếp, ngươi cũng sẽ bất chấp tất cả vì hắn làm bất cứ chuyện gì? Điện hạ. . . . . . Đừng giết tôi. . . . . . Tôi không cần. . . . . . Nhưng con của tôi. . . . . . Hắn sẽ làm thế nào? Van cầu ngươi. . . . . . Lưu lại cho tôi một mạng đi, tôi về sau làm trâu làm ngựa, nhất định sẽ báo đáp ngươi, điện hạ. . . . . . Điện hạ. . . . . ." Nữ nhân hoảng sợ khẩn cầu . Lúc người đó tìm cô, cô cũng biết mình nhất định sẽ có một ngày như vậy, vốn cô tính toán mang theo con trai chạy trốn , tuy nhiên nó bị Thổ Nghiêu bắt trở lại. Cô thật sự là vạn bất đắc dĩ, cô thật không có lựa chọn nào khác. . . . . .
Mặc Tử Hàn nhìn mặt cô đầy nước mắt, nghe cô van xin.
Nếu lúc trước, hắn tuyệt đối sẽ không thương hại cô, trực tiếp đánh chết cô, nhưng cô vừa nói câu kia khiến hắn do dự không nổ súng. Cô nói, ‘ hắn cũng là một phụ thân, nếu Thiên Tân bị người bắt đi uy hiếp, hắn cũng sẽ bất chấp tất cả vì hắn làm bất cứ chuyện gì. ’ cô nói không sai, hoán vị lời nói, hắn cũng sẽ giống cô làm như thế, đây chính là ích kỷ của người mẹ.
Hắn nhíu mày, ngón trỏ không ngừng dùng sức, nhưng thủy chung đều không thể bóp cò.
"Đáng chết!" Hắn đột nhiên thu súng trong tay, rống to nói, "Ngươi cút cho ta, về sau tốt nhất đừng cho ta thấy được ngươi, nếu không ta quyết không tha cho ngươi!"
Người phụ nữ trợn to của mình khiếp sợ nhìn hắn, sau đó vội vàng hốt hoảng nói, "Dạ dạ dạ, tôi lập tức biến, tôi lập tức cút ngay!" Cô nói xong, lập tức đứng lên chạy ra ngoài cửa phòng, rời đi biệt thự.
Mặc Tử Hàn cao ngạo ngồi trên ghế sa lon, hai mắt tràn đầy tức giận.
Vũ Chi Húc!
Người đàn ông này rốt cuộc bắt Tử Thất Thất có mục đích gì? Là ai thuê hắn? Hơn nữa hiện tại Thất Thất như thế nào? Cô chảy nhiều máu như vậy nhất định là bị thương rất nghiêm trọng, chẳng lẽ đã. . . . . .
Không! Không! Không!
Hắn đang trong lòng liên tục hủy bỏ!
Tử Thất Thất sẽ không chết, cô nhất định sẽ bình an vô sự. Mà bây giờ quan trọng nhất là hắn phải tỉnh táo, phải trấn định, cẩn thận suy nghĩ, nếu có người cố dùng Vũ Chi Húc tới bắt Tử Thất Thất, mà lại để người sống, như vậy người kia nhất định có mục đích, mà mục lớn nhất chính là dùng Tử Thất Thất tới uy hiếp hắn, như vậy bọn họ sẽ không để cho Tử Thất Thất chết, hơn nữa rất nhanh liền liên lạc với hắn.
Điện thoại đặt trên khay trà đột nhiên vang lên, hai mắt Mặc Tử Hàn lạnh lùng chuyển đến điện thoại di động, nhìn màn hình hiện thị tên —— Chung Khuê!
Quả nhiên là lão hồ ly này!
Từ lúc bắt đầu hắn đã hoài nghi là hắn làm.
Nhanh chóng cầm điện thoại di động lên, sau đó đè xuống phím kết nối đặt ở bên tai, lạnh lùng"Uy" một tiếng.
『 thật là thanh âm đáng sợ, nói vậy cậu đã biết mục đích tôi gọi điện thoại rồi ! 』
"Thất Thất không sao chứ?" Mặc Tử Hàn đầu tiên hỏi.
『 Cậu yên tâm, cô ấy chỉ bị thương nhỏ thôi, tôi đã tìm bác sĩ giúp cô chữa hết, sẽ không nguy hiểm tính mạng nhưng là. . . . . . 』 hắn cố ý uy hiếp muốn nói lại thôi.
Mặc Tử Hàn chân mày nhăn lại thật sâu, hốc mắt hẹp dài hơi buộc chặt, lộ ra hung ác, cả khuôn mặt tất cả đều là ngọn lửa tức giận.
"Nói đi, ông muốn như thế nào?" Hắn cắn răng nghiến lợi chất vấn.
『 thật ra thì, tôi vốn cũng không tính toán ra tay với cậu bây giờ, hơn nữa tôi cũng nghĩ để cho cậu vui vẻ với cô gái cậu yêu mến cùng con trai bảo bối hạnh phúc một thời gian. Nhưng tôi gần đây lấy được tin, dường như cậu đem toàn bộ tài sản Mặc gia chuyển đến công ty King trong tập đoàn, cậu lại muốn thừa dịp tất cả mọi người không biết, độc chiếm những thứ lão thần chúng ta tân tân khổ khổ kiếm được, cậu muốn mang tất cả tài sản qua cuộc sống của người bình thường, cậu muốn thoát khỏi hắc đạo, thật là làm cho tôi ngoài ý muốn a. Thì ra bảy năm trước cậu đã bắt đầu trù mưu chuyện này, thì ra mục đích của cậu là muốn phá hủy cả hắc đạo, chỉ là đáng tiếc. . . . . . Âm mưu của cậu phải ngừng lại! 』
Chân mày Mặc Tử Hàn sâu hơn, bàn tay nắm thật chặt điện thoại di động.
Tại sao hắn lại biết chuyện này?
Đáng chết!
Cũng chỉ thiếu một chút. . . . . . Cũng chỉ thiếu một chút hắn có thể thoát khỏi hắc đạo, thoát khỏi cái thân phận bây giờ, cũng đem nguồn lực ‘ Mặc gia ’ toàn bộ lấy hết, nhưng không nghĩ tới cuối cùng, lại bị lão gia hỏa này phát hiện ra rồi!
Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!
『 Cậu hiện tại nên biết tôi muốn làm cái gì đi? 』 Chung Khuê một lần nữa mở miệng, lạnh lùng nói, 『 Cậu đã đã hao hết ý định như vậy, tôi cũng sẽ không lãng phí thời giờ, cậu không cần đem tài sản Mặc gia chuyển về, chỉ cần đem phân nửa cổ phần King tập đoàn cho tôi là được rồi, để cho tôi nguyên lão tam triều cả đời vì hắc đạo dốc sức, vì hắc đạo cống hiến lần nữa, để công ty tươi đẹp bảy năm xây dựng của cậu, dẫn vào thế giới hắc đạo tốt lắm, ha ha ha. . . . . . Nát bấy bảy năm tâm huyết của cậu, ha ha ha. . . . . . 』 trong điện thoại di động không ngừng truyền ra thanh âm cuồng tiếu Chung Khuê.
Mặc Tử Hàn tức giận, trong lồng ngực như núi lửa phụt ra, Nhưng lại không thể không nhẫn nại, bởi vì Tử Thất Thất vẫn còn trong tay hắn, hắn căn bản không có lựa chọn.
Bảy năm nhà giam, bảy năm kế hoạch, bảy năm nhẫn nại, cũng là vì giờ khắc này. . . . . . Nhưng bây giờ. . . . . .
"Được, tôi đáp ứng ông, tôi sẽ đem một nửa cổ phần King tập đoàn cho ông, ông có thể đem Tử Thất Thất trả lại cho tôi sao?" Hắn kiên định nói xong, quyết định ném xuống bảy năm cố gắng, chỉ chọn Tử Thất Thất bình an.
『 bây giờ còn chưa được, trước tiên cậu đem một nửa cổ phần dời đến cho tôi, hơn nữa phải chờ ba ngày sau, tôi mới có thể thả cô ta! 』 Chung Khuê quá đáng nói ra điều kiện.
"Tại sao muốn chờ ba ngày sau? Tôi hiện tại muốn gặp cô ấy!" Mặc Tử Hàn tức giận gầm nhẹ.
『 Cậu còn cùng tôi cò kè mặc cả quyền lợi, cậu chỉ có thể nghe tôi, trừ phi. . . . . . Cậu không muốn người phụ nữ kia! 』
"Cái lão bất tử đáng chết này, một ngày nào đó tôi sẽ tự tay giết chết ông!" Mặc Tử Hàn ác ngoan ngoan mắng.
『 a. . . . . . 』 Chung Khuê cười khẽ, 『 tôi chờ một ngày kia cậu tới giết tôi, dù sao tôi đã sống đã lâu, chẳng qua tôi không nghĩ tới, cậu đã từng máu lạnh như vậy vô tình, ngay cả phụ thân cũng có thể tự tay giết chết. . . . . . Thế nhưng lại quan tâm cô ấy như vậy! 』
"Câm miệng!" Mặc Tử Hàn rống to ra lệnh, sau đó tức giận nói, "Không cho phép nói tới cha tôi, bằng không. . . . . . Tôi ngay bây giờ sẽ giết chết ông!"
『 được được được, coi như vừa rồi không nói gì, như vậy chúng ta giao dịch xong, ba ngày sau tôi sẽ đem Tử Thất Thất bình an không việc gì đưa về Mặc gia, dĩ nhiên trong ba ngày này, cậu cũng có thể tìm, mà điều kiện tiên quyết là cậu có thể! Ha ha ha. . . . . . 』 Chung Khuê phách lối nói, cười đem điện thoại cắt đứt.
Mặc Tử Hàn tức giận đem bắp thịt toàn thân cũng căng thẳng, hai mắt càng thêm giống như ma quỷ, con mắt trong nháy mắt tràn đầy thích giết chóc máu tanh.
Cái lão hồ ly chết tiệt kia, hắn sẽ không bỏ qua hắn, tuyệt đối sẽ không. . . . . . Tuyệt đối. . . . . .
※※※
Khách sạn Rich
phòng làm việc Tổng giám đốc
Bách Hiên đã mấy ngày mấy đêm không ngủ không nghỉ cùng Kim Hâm làm việc với nhau, mà tài sản mấy trăm tập đoàn cũng phần lớn chuyển dời đến mấy công ty Bách Hiên mới xây, chỉ cần tiếp tục như vậy một tháng nữa, có thể đem toàn bộ tập đoàn lấy hết, chuyển dời đến tên hắn , nhưng thời điểm bọn họ thuận lợi tiến hành, điện thoại Bách Hiên đột nhiên vang lên.