Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau

Chương 298: Chương 298: Chất vấn lần cuối, câu trả lời của anh là!






Mặc Tử Hàn nghe tiếng đứt quãng của cô, bỗng trầm mặc không đáp.

Tử Thất Thất nhìn đôi môi mím chặt của hắn, cô cứ chờ, chờ, chờ thật lâu, nhưng hắn vẫn không nói gì cả.

Tại sao không trả lời cô?

Tại sao không phủ nhận?

Tại sao phải trầm mặc?

Chẳng lẽ. . . . . . Thật sự là hắn sao?

Không!

Chuyện này không thể nào!

"Mặc Tử Hàn. . . . . ." Cô mở miệng, dùng hai tay nắm chặt cánh tay hắn, nói, "Anh nói cho em biết, chuyện ba nẹ em chết không có liên hệ gì với anh, anh nói cho em biết đi. . . . . . Mau nói đi. . . . . . Nói cho em biết. . . . . . Nói đi. . . . . ."

Mặc Tử Hàn nhìn nước mắt trào ra trong đôi mắt cô, nhìn sự thống khổ trên gương mặt cô, hắn từ từ mở đôi môi của mình, muốn phủ nhận mọi chuyện, nhưng lời Thủy Miểu mới nói không ngừng vang lên bên tai hắn, không ngừng nhắc nhở hắn, nếu mình phủ nhận chuyện này, vậy Thiên Tân có thể sẽ xảy ra chuyện, hơn nữa hắn dường như còn nghe được thanh âm cuồng tiếu của Thủy Miểu, nghe được cô ta đắc ý nói với hắn: anh rốt cuộc lựa chọn người phụ nữ anh yêu nhất hay chọn con trai bảo bối của anh?

Đáng chết!

Hắn phải mở lời thế nào? Trả lời thế nào? Như thế nào mới có thể đồng thời giữ được hai người bọn họ?

Hắn không muốn mất đi ai cả!

Tử Thất Thất nhìn hắn, nhìn dáng vẻ do dự của hắn, trái tim chìm dần chìm dần xuống đáy biển đen ngòm.

Hắn tại sao một câu cũng không nói?

Là chấp nhận ư?

Thật sự là hắn sao?

Nếu như không phải, vậy thì phủ nhận đi, cho dù thật sự là hắn, cũng xin anh hãy mau phủ nhận đi mà!

Trong mắt Tử Thất Thất tràn đầy nước mắt, nhưng quật cường không rơi xuống, cô từ từ thả cánh tay Mặc Tử Hàn ra, sau đó loạng choạng miễn cưỡng đứng lên. Đôi mắt nhìn thi thể Thủy Miểu đã không còn sự sống, nhìn cô ta chết mà không nhắm được mắt, bỗng nhắm mắt lại rồi chuyển bước tới cửa chính.

Mặc Tử Hàn nhìn bóng lưng cô, bối rối đứng lên muốn đuổi theo cô nhưng cước bộ lại đột nhiên dừng lại, sau đó nắm chặt tay.

Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!

Hắn không ngừng mắng trong lòng, không ngừng phát tiết, đôi mắt nhìn chằm chằm vào thi thể Thủy Miểu, muốn giết cô ta thêm một lần, mười lần, thậm chí là muốn quất vào thi thể cô ta để mà tiết hận.

Nên làm cái gì bây giờ? Vì cớ gì lại phát triển tới bước này? Tại sao hạnh phúc từng mất đi rồi có được, lại một lần nữa như những hạt cát trong tay hắn, càng cố níu kéo thì lại càng trôi nhanh hơn?

Tại sao?

※※※

Một tiếng sau

Trong phòng ngủ lầu hai

Tử Thất Thất đứng bên giường, nhìn bác sĩ kiểm tra cho Mặc Thiên Tân, Mặc Tử Hàn đứng ở bên cạnh cô, nghiêng đầu nhìn gương mặt cô tái nhợt, lo lắng đến thân thể cô, nhưng hắn không cách nào mở miệng quan tâm cô, không cách nào dùng đôi tay của mình ôm lấy thân thể run rẩy của cô để mà an ủi.

Bỗng, hai tay bác sĩ rốt cục rời khỏi thân thể Mặc Thiên Tân, đứng thẳng dậy xoay người đối mặt với Tử Thất Thất và Mặc Tử Hàn.

"Bác sĩ, như thế nào? Thiên Tân nó không có sao chứ?" Tử Thất Thất lập tức tiến lên, khẩn trương hỏi.

Bác sĩ nhíu chặt mày, vừa định mở miệng liền thấy Mặc Tử Hàn đứng phía sau Tử Thất Thất lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, hắn lập tức tươi cười, khẽ nói, "Phu nhân cô yên tâm đi, thân thể tiểu thiếu gia không có vấn đề gì cả, trái tim cũng rất khỏe mạnh, có thể là di chứng sau khi phẫu thuật, không nghiêm trọng lắm, chỉ cần để cậu ấy nghỉ ngơi nhiều một chút là được!"

"Có thật không? Nó thật không có chuyện gì?" Tử Thất Thất bối rối hỏi.

"Thật sự không có chuyện gì!" Bác sĩ mỉm cười gật đầu với cô.

Tử Thất Thất liền yên tâm, sau đó lập tức tới bên giường, nhìn gương mặt ngủ say của Mặc Thiên Tân.

Lúc này, Mặc Tử Hàn đưa mắt ra hiệu với bác sĩ, hai người yên lặng đi ra ngoài.

. . . . . .

Ngoài cửa phòng

Đôi mắt lạnh như băng của Mặc Tử Hàn nhìn khuôn mặt trầm trọng của bác sĩ, nói, "Bệnh tình Thiên Tân rốt cuộc như thế nào?"

"Thân thể tiểu thiếu gia bỗng sinh ra hiện tượng bài xích trái tim, rõ ràng cho tới nay rất bình thường, mỗi tuần tôi đều kiểm tra cho cậu ấy, theo lý thuyết không thể nào có chuyện này sảy ra, nhưng. . . . . ." Chân mày bác sĩ nhíu lại, cũng không hiểu là có chuyện gì xảy ra.

"Có thể chữa trị được chứ?" Mặc Tử Hàn hỏi.

"Cái này. . . . . ." Bác sĩ càng nhíu chặt mày, rất hiển nhiên hắn hiện tại cũng không có biện pháp, bởi vì hiện tượng này là lần đầu tiên hắn gặp.

"Được rồi, tôi hiểu rồi,anh đi đi!" Mặc Tử Hàn lạnh giọng ra lệnh.

"Vâng!" Bác sĩ lập tức sải bước rời đi.

Mặc Tử Hàn nhíu mày nhìn cửa phòng Mặc Thiên Tân. Chẳng lẽ hắn thật sự phải thừa nhân cha mẹ Tử Thất Thất là hắn giết mới có thể cứu Thiên Tân sao? Nếu đổi lại bác sĩ thì sao? Bạch Trú có thể chứ? Hắn ta có thể sẽ vì chuyện Tuyết Minh mà cự tuyệt, vậy còn Phương Lam? Cô ta hôm qua sau khi ra ngoài cũng chưa có về, hắn phải làm sao mới liên lạc được với cô ta? Tìm Mặc Thâm Dạ ư? Hai người bọn họ sẽ ở cùng nhau chứ?

Hắn bối rối lấy điện thoại di động ra gọi vào số của Mặc Thâm Dạ, nhưng trong điện thoại lại truyền ra tiếng nhắc nhở điện thoại tắt máy.

Đáng chết!

Tại sao ngay lúc này lại tắt máy? Hành tung của hắn từ trước tới giờ đều mơ hồ, hiện tại làm sao tìm được hắn đây?

Đột nhiên. . . . . .

"Linh Linh linh. . . . . . Linh Linh linh. . . . . ." Điện thoại di động trong tay hắn vang lên, Mặc Tử Hàn lập tức nhìn màn hình, trên hiện lên cái tên không ngờ là Chung Khuê.

Tại sao lúc này lại gọi điện tới? Chẳng lẽ có liên quan tới chuyện Thiên Tân.

Hắn cau mày ấn nút nghe rồi đặt điện thoại cạnh tai:

"Đã lâu không gặp!" Trong điện thoại truyền tới thanh âm thanh thúy của Chung Khuê

"Ông tìm tôi có chuyện gì?"

"Tôi chỉ là nhận ủy thác của người khác mà gọi cho cậu lúc này thôi."

"Nhận ủy thác của người khác? Là Thủy Miểu?"

"Đúng vậy, nhưng mà tôi nghĩ cô ta đã không còn tồn tại trên thế giới này nữa rồi, thật là một cô gái si tình a, khiến tôi cũng có vài phần bội phục!"

"Cô ta bảo ông gọi điện cho tôi chắc hẳn là chuyện Thiên Tân?" Mặc Tử Hàn lạnh lùng hỏi.

"Đúng thế, cô ta đưa tôi một thứ, cũng nói với tôi, nếu như cậu đáp ứng yêu cầu của cô ta, vậy tôi sẽ đưa thứ đó cho cậu, nhưng mà đồ mà qua tay tôi, tôi dĩ nhiên không thể hỗ trợ không công, vì thế tôi có một điều kiện phụ!"

"Điều kiện phụ?" Mặc Tử Hàn nghi ngờ.

"Phải, tôi muốn cậu ước định với tôi, nếu cậu đem chân tướng sự tình nói cho Tử Thất Thất, một nửa cổ phần của tập đoàn King, cả mạng của đứa con chưa ra đời của cậu. . . . . . Đều thuộc về tôi!"

"Không thể nào!" Mặc Tử Hàn lập tức cự tuyệt.

"Không thể ư? Vậy. . . . . . Cậu muốn thấy đứa con trai bảo bối của cậu chết? Tôi còn nhớ, mạng của đứa bé này vất vả lắm mới cứu được, nếu như nó chết, chẳng những có lỗi với Tuyết Minh, còn có lỗi với Tuyết Lê, lại càng có lỗi với người làm mẹ là Tử Thất Thất. . . . . . Mất rồi được lại, được và mất. . . . . . Việc này so với cái chết còn thống khổ hơn!"

". . . . . " Mặc Tử Hàn nắm trầm mặc nắm chặt điện thoại trong tay, tức giận cau mày, trong đôi mắt lửa giận thiêu đốt, phẫn hận tới mức muốn giết người.

"Sao vậy? Cuộc giao dịch này cậu không đồng ý? Hay là cậu cần thời gian suy nghĩ? Thật ra thì tôi cũng cảm thấy chuyện này phải suy nghĩ cẩn trọng, nhưng. . . . . . Ta có thể đợi, còn con cậu có thể đợi sao?"

". . . . . " Mặc Tử Hàn dùng tay kia đấm mạnh lên tường.

"Cá nhân tôi thấy, cậu sắp có một đứa con nữa, nếu như tôi là cậu, sẽ chọn bỏ đi đứa con hiện tại, như vậy cũng sẽ không bị người khác uy hiếp, cũng có thể có được người phụ nữ mình yêu nhất, còn có thể có một đứa con nữa, chẳng phải là một công ba việc hay sao? Nhưng mà đây chỉ là tôi gợi ý cho cậu thôi, cũng là lựa chọn lý trí nhất, nhưng. . . . . . Cậu sẽ làm như thế nào đây?"

". . . . . "

"Đừng nói gì nữa,tôi cho cậu mười giây suy nghĩ cuối cùng, hết giờ tôi liền thiêu hủy thứ Thủy Miểu đưa cho tôi, mà cậu. . . . . . Cứ chuẩn bị lo ma chay cho con trai mình đi!"

Mặc Tử Hàn trợn to hai mắt, trái tim kinh hãi mà nhảy loạn, mà ở trong điện thoại di động, Chung Khuê bắt đầu đếm ngược:

"Mười. . . . . Chín. . . . . Tám. . . . . Bảy. . . . . Sáu. . . . . Năm. . . . . Bống. . . . . "

Mặc Tử Hàn nghe những con số càng ngày càng giảm, trái tim lại càng bối rối khẩn trương, rốt cuộc hắn phải lựa chọn thế nào? Lựa chọn Thiên Tân? Vậy hắn phải mất đi Thất Thất? Lựa chọn Thất Thất? Vậy hắn phải mất đi Thiên Tân? Ai hắn cũng không muốn mất đi, ai hắn cũng không nỡ, nhưng. . . . . . Có cách nào khác sao?

"Ba. . . . . Hai. . . . . " Thanh âm Chung Khuê trở nên lạnh lùng, mấy số cuối cố ý kéo dài thời gian, dường như muốn trêu cợt người, sau đó đột nhiên nói, "Một!"

"Tôi đáp ứng ông!" Mặc Tử Hàn nhắm chặt hai mắt mà mở miệng, tay đang nắm chặt liền từ từ buông lỏng giống như mất hết mọi thứ, mất mát, thương tâm, đau đớn. . . . . .

"Rất tốt! Tôi lập tức mang khế ước với đồ qua chỗ cậu, tôi nghĩ rất nhanh cậu có thể thấy đứa con trai bảo bối vui vẻ rồi đó!"

Chung Khuê đắc ý nói xong liền cúp điện thoại.

Mặc Tử Hàn vô lực tựa vào vách tường, ngửa đầu nóc nhà ở hành lang, mà điện thoại di động từ trong tay rơi xuống mặt đất, đồng thời hắn lộ ra vẻ mặt ưu thương.

Tình yêu hắn quý giá nhất. . . . . . Đã không còn. . . . . .

Hắn vứt bỏ thứ quan trọng nhất của bản thân, bảo vệ tính mạng con mình. . . . . . Một khắc vừa rồi, hắn còn có lựa chọn khác sao?

Trái tim. . . . . . Đau quá. . . . . .

Đau đến mức khiến hắn muốn khóc

"Cạch!"

Bỗng nghe được tiếng mở cửa, Mặc Tử Hàn lập tức đứng dậy, thay đổi biểu tình trên mặt, khẽ mỉm cười nhìn Tử Thất Thất đi từ bên trong ra.

Tử Thất Thất nhìn vào mắt hắn, trên khuôn mặt không có thay đổi gì, vẫn lạnh như băng như đối đãi với người xa lạ. Cô chậm chạp di chuyển đôi chân, đi tới trước mặt hắn, đôi mắt sáng nhìn xuống chiếc điện thoại rơi trên mặt đất, im lặng ngồi xổm xuống nhặt điện thoại lên đưa cho hắn, "Của anh!"

"Cám ơn!" Mặc Tử Hàn nhận lấy điện thoại di động, không tự chủ mở miệng cảm tạ, nhưng lúc nói ra hai chữ này liền kinh ngạc.

Tại sao mình lại khách khí với cô ấy vậy? Tại sao lại nói cảm ơn cô ấy? Tại sao giữa hai người bọn họ lại trở nên xa lạ như thế?

"Mặc Tử Hàn. . . . . ." Tử Thất Thất khẽ mở miệng, nhìn vào đôi mắt hắn.

Mặc Tử Hàn chống lại đôi mắt sáng của cô, khẽ đáp lại, "Sao?"

"Em. . . . . ." Tử Thất Thất do dự mở miệng, thanh âm khẽ run, "Em muốn hỏi anh một lần cuối, sau này bất kể như thế nào, em cũng sẽ không hỏi vấn đề này nữa, cho nên. . . . . . Cho nên. . . . . . Nói cho em biết. . . . . . Cha mẹ của em. . . . . . Là. . . . . . Là anh. . . . . . Giết. . . . . . Sao?"

Cô cố lấy dũng khí lớn nhất của mình nói cho xong lời, mà bên trong câu trước rõ ràng giấu gợi ý của cô, nhưng. . . . . .

Mặc Tử Hàn nắm chặt hai tay, thâm tình nhìn vào mắt cô, chậm chạp mở miệng, nói, "Đúng. . . . . . Là anh!"

Liền đó bên tai như vang lên một tiếng sấm, lỗ tai theo đó dường như bị ù, mà nước mắt vẫn nhịn từ nãy liền trào ra, cuồn cuộn chảy. . . . . .

Đột nhiên giơ tay mình lên, sau đó tát mạnh vào mặt Mặc Tử Hàn.

"Ba ——" một tiếng, thanh âm vang dội trong hành lang.

"Tại sao?" Tử Thất Thất đánh xong, hai tay nắm lấy cổ áo hắn, chất vấn, "Anh tại sao phải làm như vậy? Anh tại sao phải giết bọn họ? Anh tại sao phải trả lời như vậy? Khốn kiếp. . . . . . Khốn kiếp. . . . . . Anh muốn tôi làm gì bây giờ? Anh muốn tôi làm sao đối mặt với anh? Anh muốn tôi làm sao ở lại bên cạnh anh? Tại sao. . . . . . Tại sao phải đối xử với tôi như thế. . . . . . Tại sao. . . . . . Tại sao. . . . . ." Cô lớn tiếng khóc, tiếng nói đã không còn rõ ràng.

Mặc Tử Hàn trầm mặc nhìn cô, hắn rất muốn dùng tay lau đi nước mắt của cô, hắn rất muốn dùng đôi tay của mình ôm chặt lấy thân thể cô, hắn muốn an ủi cô đừng khóc, nhưng. . . . . . Hai tay hắn lại cứng ngắc, ngay cả môi của hắn cũng cứng ngắc không cách nào nhúc nhích. . . . . .

Xin lỗi. . . . . .

Hắn nói xin lỗi trong lòng!

Đừng khóc. . . . . .

Hắn an ủi trong lòng!

Tha thứ cho anh. . . . . .

Hắn cầu nguyện trong lòng!

"A a a a a a a ——" Tử Thất Thất thống khổ kêu to, đầu đặt trên ngực hắn, nước mắt cứ ào ào tuôn rơi.

Tại sao hắn không lừa gạt cô?

Rõ ràng đã gợi ý cho hắn, mặc kệ hắn trả lời thế nào, cô cũng sẽ không hỏi lại, cho dù lừa cô cũng được, cô cũng sẽ đi tin tưởng, không hỏi chuyện này nữa, nhưng tại sao hắn phải thừa nhận? Tại sao phải nói thế? Hiện tại cô phải làm sao đối mặt với hắn? Cô phải đối mặt với hung thủ giết người này như thế nào? Cô nên làm cái gì bây giờ?

Bỗng nhiên. . . . . .

Hai tay cô từ từ buông cổ áo hắn ra, sau đó cả người giống như một đóa hoa khô héo, đôi mắt dại ra rũ xuống, hai tay như mất sức, chỉ có đôi chân là bước đi, thân thể loạng choạng đi tới cầu thang.

"Thất Thất. . . . . ." Mặc Tử Hàn bối rối gọi tên cô, tay cũng không tự giác vươn tới nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô.

". . . . . ." Tử Thất Thất trầm mặc dừng bước nhưng không có quay lại....

"Em. . . . . . Muốn đi đâu?" Mặc Tử Hàn khẽ hỏi, thanh âm khẽ có chút run rẩy.

"Không cần anh quan tâm, buông tôi ra!" Tử Thất Thất lạnh lùng ra lệnh.

"Em muốn. . . . . . Đi lúc này sao?" Mặc Tử Hàn hỏi nữa.

"Nếu không anh cho là tôi nên ở lại ư?"

"Thế còn Thiên Tân? Em mặc kệ nó ư?"

"Nó đã có anh chiếu cố!"

"Vậy. . . . . ." Thanh âm Mặc Tử Hàn khẽ dừng lại, sau đó giọng cực kỳ nhỏ, cực kỳ thấm thỏm nói, "Còn anh?"

"A. . . . . ." Tử Thất Thất cười khẽ, nước mắt từ hai má của cô không ngừng rơi xuống, cô dùng thanh âm nghẹn ngào nói, "Lúc anh trả lời tôi, anh có nghĩ đến tôi sao?"

". . . . . ." Mặc Tử Hàn trầm mặc, dùng hết sức nắm tay cô.

Tử Thất Thất cắn môi, sau đó lớn tiếng ra lệnh, "Buông tôi ra!"

". . . . . ." Mặc Tử Hàn không có trả lời, nhưng lại càng nắm chặt tay cô.

"Buông ra. . . . . . Buông, buông, buông ra ——" Tử Thất Thất hết lần này đến lần khác hét to, cố sức hất tay hắn ra, nhưng hắn vẫn không chịu buông ra.

Nếu không chịu buông ra, vậy sao lúc nãy lại trả lời như vậy?

Tại sao?

Cô không hiểu. . . . . .

Đột nhiên, cô không giãy dụa nữa, đứng đưa lưng về phía hắn, sau đó lạnh lùng nói, "Nếu như anh thích cánh tay này, vậy thì cho anh, chặt xuống đi, tôi không cần!"

Mặc Tử Hàn nghe giọng lạnh như băng của cô, nghe lời nói kinh người của cô, tay liền buông lỏng thả cô ra.

Tử Thất Thất lập tức bước chân, chuẩn bị rời đi.

Mặc Tử Hàn nhìn bóng lưng của cô, trong lòng đột nhiên bối rối, "phải giữ cô ấy lại, phải giữ cô ấy lại, phải giữ cô ấy lại", ý nghĩ như vậy không ngừng hiện lên trong đầu hắn, thế nên hắn liền bước lên, vung tay đánh mạnh vào gáy cô.

Tử Thất Thất hai mắt mỏ to, trước mắt liền tối đen, sau đó chầm chậm nhắm mắt lại, hôn mê bất tỉnh.

Mặc Tử Hàn nhanh chóng vươn hai tay, ôm lấy thân thể cô ngã xuống, sau đó nhìn xuống gương mặt cô, hai cánh tay từ từ ôm chặt lấy.

"Hỏa Diễm!" Hắn lạnh giọng.

"Dạ!" Hỏa Diễm lập tức xuất hiện trước mặt của hắn, cung kính cúi đầu với hắn.

Mặc Tử Hàn nhìn khuôn mặt của Tử Thất Thất, thống khổ nói, "Nhốt phu nhân vào địa lao!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.