Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau

Chương 182: Chương 182: Chú nhớ kỹ cho tôi, không được đụng vào cô ấy!






Trên đường đi không có gì trở ngại

Hai mắt Mặc Thâm Dạ nhìn chằm chằm chiếc Audi phía trước, hai tay nắm chặt vô lăng, dưới chân nhấn mạnh chân ga, đưa tốc độ xe lên cao nhất, từng chút đuổi theo bên cạnh chiếc xe kia, hai chiếc xe sóng vai cùng đi.

Anh nghiêng đầu, nhìn cửa sổ xe tối đen, lái vô lăng về phía bên phải, va chạm vào thân xe hắn ta.

"Ầm - -" một tiếng, chiếc xe Audi kia nghiêng chếch đi, bánh xe trên đường cái chạy thành hình chữ "S".

Mặc Thâm Dạ lộ vẻ mặt lạnh như băng, hung hăng trừng mắt nhìn, hai tay lại một lần nữa lái vô lăng về bên phải.

"Ầm - -" một tiếng, chiếc Audi lại một lần nữa nghiêng chếch vào bên trong.

Khóe miệng Mặc Thâm Dạ nhếch lên, dẫm chân ga, vượt qua chiếc Audi rồi thắng xe, mà chiếc Audi kia không có thời gian vòng qua xe anh, chỉ có thể dùng sức đạp phanh, vừa vặn đụng vào đầu xe "Két" một tiếng, thanh âm chói tai vang lên trong đêm tối, sau đó bình tĩnh dừng lại.

Mặc Thâm Dạ lập tức mở cửa xe, vừa đi xuống, vừa lấy khẩu súng bạc giấu ở trong áo, người trong chiếc Audi cũng kích động bước xuống, vừa thấy được anh liền lập tức xoay người chạy trốn. Mặc Thâm Dạ nhìn bóng lưng của hắn, hai mắt khẽ buộc chặt, dưới chân tăng tốc đuổi theo, đột nhiên, anh nhấc chân phải, dùng sức đá vào lưng gã đàn ông kia, nháy mắt cả người của hắn ta ngã lăn ra đất, hung hăng KISS một phát với mặt đất.

Hắn ta kích động muốn bò dậy, Mặc Thâm Dạ lập tức vươn chân của mình, dẫm lên lưng hắn ta, đè thân thể hắn ta xuống. Người nọ cuống quít muốn rút khẩu súng bên hông ra, mà chân Mặc Thâm Dạ khẽ đạp xuống, vừa vặn chà sát lên tay hắn ta, khẩu súng kia cùng lúc ở dưới chân anh.

"Nói, là ai phái mày tới!" Anh lạnh lùng mở miệng, tức giận chất vấn.

"........." Người nọ trầm mặc, thân thể dùng sức giãy dụa.

Chân Mặc Thâm Dạ dùng sức dẫm lên lưng hắn ta, lại một lần nữa lặp lại lời chất vấn, "Nói, là ai phái mày tới?"

".........." Hắn ta vẫn trầm mặc.

Trên mặt Mặc Thâm Dạ lộ ra nụ cười giống ma quỷ, hai mắt lãnh liệt hiện lên một tia sáng.

Anh khẽ cúi người xuống, dùng thanh âm tà tứ, lạnh lùng nói, "Là chú Chung phái mày tới phải không?"

Rất rõ ràng, thân thể của gã khẽ chấn động, nhưng vẫn không nói.

"OK, tao đã biết đáp án rồi!" Mặc Thâm Dạ nói xong liền dí khẩu súng của mình vào lưng hắn, chậm rãi bóp cò.

Gã đàn ông gục trên mặt đất không cách nào nhúc nhích, đột nhiên kích động.

"Không phải là lão gia tử phái tôi tới, không phải ông ấy.... Tôi sẽ nói cho anh biết người kia là ai, xin đừng nổ súng!" Thanh âm của hắn khẽ run, tìm kiếm một con đường sống.

"Lão gia tử?"

Mặc Thâm Dạ lặp lại xưng hô này của hắn ta, nhẹ giọng nói, "Mày gọi thật thân thiết đấy, nếu không phải là người rất thân mật với ông ta, chắc cũng không gọi ông ta như thế.... Nói láo, mày cũng phải nhìn xem đối tượng là ai đã chứ hả? Mày cho rằng có thể lừa dối tao được sao?"

"Không.... Không phải, thật sự không phải....." Người nọ sợ hãi ngay cả nói cũng không rõ ràng, hoàn toàn bại lộ lời bịa đặt của mình.

Mặc Thâm Dạ cầm súng trong tay nhích tới gần lưng hắn ta hơn, chỉ vào thận của hắn nói, "Một súng vừa nãy, mày bắn chính là chỗ này sao?"

"........" Người nọ kinh hãi, thân thể cứng ngắc, thanh âm dừng lại.

"Chẳng lẽ là đây?" Mặc Thâm Dạ dán lên lưng hắn, đưa họng súng chuyển đến lá gan hắn ta.

"........." Người nọ khiếp sợ trừng lớn hai mắt.

"Hay là....." Mặc Thâm Dạ kéo dài thanh âm, đưa họng súng chuyển về phía trước, cuối cùng chỉ vào trái tim của hắn, nói, "Chỗ này?"

Sợ hãi khiến cho hắn ta hoang mang mở miệng.

"Tôi nói, tôi sẽ nói cho anh biết ai phái tôi tới, xin anh tha cho tôi một mạng, xin anh tha cho....."

"Xin lỗi!" Mặc Thâm Dạ đột nhiên cắt đứt lời của hắn, lạnh lùng nói, "Từ lúc mày nổ súng bắn trúng Tử Thất Thất, mày đã định phải xuống địa ngục rồi!"

Người nọ hoảng sợ, thân thể bắt đầu không ngừng run rẩy.

Mặc Thâm Dạ hai mắt tức giận nhìn chằm chằm hắn, súng trong tay chỉ thẳng vào trái tim hắn, lại một lần nữa mở miệng nói, "Thật sự rất đáng tiếc, lần này cho dù mày là phụ nữ, tao cũng không thể bỏ qua, nhưng nếu chú Chung đã phái mày là một thằng đàn ông tới, đã nói lên.... Mày hẳn phải chết không thể nghi ngờ!"

Tiếng nói vừa dứt, tay anh liền bóp cò!

"Pằng - -" một tiếng, thân thể gã đàn ông thình lình chấn động, khẽ co quắp mấy cái, sau đó liền không còn bất kỳ thanh âm gì.

Mặc Thâm Dạ thu hồi khẩu súng, lấy một cái khăn tay trong túi ra, lau họng súng nhuốm máu, sau đó rút lại chân đang giẫm lên thi thể hắn ta, vừa xoay người, vừa lấy điện thoại bấm một dãy số.

"Alô?" Trong điện thoại di động truyền tới một thanh âm thâm thúy.

"Chú Chung, phái người tới đây nhặt xác đi!" Mặc Thâm Dạ lạnh lùng mở miệng.

"Nhặt xác? Cháu đang nói cái gì vậy?"

"Đừng giả bộ nữa, chú làm chuyện tốt gì, trong lòng chú rõ ràng nhất!"

"Nghe lời này của cháu, xem ra.... Kế hoạch của chú lại không thành công rồi?"

"Chú có kế hoạch gì tôi mặc kệ, chú có thể âm thầm làm gì đó để giết Mặc Tử Hàn, chú có thể phái người theo dõi nó, tìm cơ hội hạ thủ với nó, chú muốn đối phó thế nào với nó tôi cũng có thể làm như không thấy, cũng coi như không biết, nhưng chú nhất định phải nhớ kỹ cho tôi.... Không được đụng vào cô ấy!" Thanh âm của Mặc Thâm Dạ lãnh liệt, từng lời vô cùng kiên định.

"Cô ấy?" Chung Khuê nghi hoặc, "Cháu nói là ai?"

".........."

Mặc Thâm Dạ không có trả lời, lập tức cúp điện thoại, sau đó sải bước đi tới xe mình, ngồi vào trong xe, lái xe đi.

Không biết bây giờ Tử Thất Thất thế nào, một phát súng kia sẽ không phải thật sự lấy mạng cô ấy chứ?

Chân mày anh cau chặt, hai tay nắm chặt vô lăng, bắt đầu lo lắng sợ hãi......

Không được chết.......

Xin em!

※※※

Biệt thự nhà họ Mặc

Phòng ngủ lầu hai

Mặc Thiên Tân nằm ở trên giường lớn mềm mại, lật tay sang phải, lại lật tay sang trái, sau đó mở hai chân, nằm ngang xếp thành hình chữ "đại" nhìn trần nhà tối đen, hoàn toàn không có một chút buồn ngủ.

Cảm thấy rất không an tâm, trái tim rầu rĩ, nhưng lại không biết tại sao như vậy.

Ngẫm lại lời mẹ nói lúc ăn cơm tối, tâm tình của cậu liền cực kỳ cao hứng, nhưng rất kỳ quái, rõ ràng vui vẻ như vậy, tại sao lại không ngủ được cơ chứ? Chẳng lẽ là hưng phấn quá mức?

Buồn bực !

Cậu ngồi dậy, sau đó vén chăn lên, đi tới cửa phòng.

Cửa phòng vừa mới mở ra liền thấy được khuôn mặt của Thổ Nghiêu.

"Tiểu thiếu gia!" Thổ Nghiêu lập tức cúi đầu, cung kính gọi cậu.

"Tôi nói này, chú không cần ngủ sao? Mỗi ngày đều làm thần giữ cửa cả tối ở phòng của tôi, chú không có mệt hả?" Mặc Thiên Tân cau mày oán giận nói, tâm tình càng phiền muộn.

"Cám ơn tiểu thiếu gia đã quan tâm, tôi cũng không mệt, hơn nữa đây là....."

"Là mệnh lệnh của điện hạ, cho nên chú không thể cãi!" Mặc Thiên Tân đoạt lấy lời của anh ta, tiếp tục oán giận, "Những lời này chú đều đã nói qua tám trăm lần, có thể đổi lại cái gì mới chút được không?"

"........." Thổ Nghiêu trầm mặc nhìn cậu, khẽ cúi đầu không nói.

Mặc Thiên Tân ngửa đầu nhìn gương mặt anh ta, tâm tình càng phiền muộn mãnh liệt, không hiểu sao lại như vậy, giống như có chuyện gì không tốt sắp xảy ra.

"Tôi muốn tới chỗ mẹ, nếu chú sợ tôi chạy thì đi theo tôi!" Cậu bực dọc nói, bước chân đi về phòng Tử Thất Thất và Mặc Tử Hàn.

Thổ Nghiêu khẽ nhíu mày nhìn bóng lưng của cậu, hờ hững theo sát phía sau.

...........

Phòng ngủ chính

Hỏa Diễm ngồi liệt trên mặt đất, dựa lưng vào vách tường, đầu vô lực rũ xuống, rất rõ ràng là bị người đánh ngất xỉu.

Mặc Thiên Tân và Thổ Nghiêu kinh ngạc nhìn anh ta, cũng không khỏi sửng sốt.

"Mẹ!" Mặc Thiên Tân đột nhiên kích động kêu lên, vội vàng chạy đến cửa, mở cửa phỏng ra vọt vào.

Thổ Nghiêu cùng mấy người bước tới trước mặt Hỏa Diễm, bàn tay to nắm lấy vai anh ta, dùng sức lay thân thể anh ta, gọi, "Hỏa Diễm..... Tỉnh, Hỏa Diễm...... Hỏa Diễm......."

Đột nhiên, Hỏa Diễm cau mày, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, rồi sau đó cổ vẫn cực kỳ đau nhức.

"Đây là có chuyện gì?" Thổ Nghiêu lập tức hỏi thăm.

"Là đại thiếu gia!" Hỏa Diễm trả lời.

"Đại thiếu gia? Là đại thiếu gia đánh anh ngất xỉu?"

"Đúng!"

"Phu nhân đâu?"

"Sợ rằng đã....."

"Không thấy mẹ đâu!" Mặc Thiên Tân chạy ra khỏi phòng, cắt đứt đối thoại giữa bọn họ, cũng đồng thời xác định suy đoán của bọn họ.

Chân mày Thổ Nghiêu chau chặt, lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi cho số của Mặc Tử Hàn, nhưng bấm điện thoại vẫn không có người nhận.

Sao lại thế này?

Điện hạ sao lại không tiếp điện thoại chứ?

Chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì?

Không khỏi kích động, Thổ Nghiêu lại một lần nữa gọi điện thoại, như cũ không có ai nghe, anh khẩn trương tìm số của Thủy Miểu, lập tức gọi, nhưng cũng giống như điện hạ, bấm, nhưng không ai nhận.

"Xem ra chúng ta phải tới Bách Hoa Các một chuyến rồi!" Anh nói xong liền xoay người chuẩn bị rời đi.

"Chờ đã!" Mặc Thiên Tân đột nhiên kêu anh.

Hai chân Thổ Nghiêu dừng lại, xoay người nghi hoặc nhìn cậu, Hỏa Diễm cũng đứng lên nhìn cậu.

Mặc Thiên Tân vẻ mặt trấn định, nhẹ giọng nói, "Không bằng gọi cho bác cả đã, vừa rồi chú nói là bác ấy mang mẹ đi còn gì, vậy bác ấy nhất định biết mẹ ở đâu, nói không chừng cũng biết ba ở đâu!"

Thổ Nghiêu và Hỏa Diễm cùng nhíu mày, do dự trầm mặc.

"Đã tới mức này rồi, các chú còn suy nghĩ cái gì? Mau gọi điện thoại đi, nếu mẹ tôi mà có chuyện gì, hai người các chú ai gánh chịu trách nhiệm đây?" Mặc Thiên Tân lớn tiếng chất vấn, trái tim càng ngày càng bối rối, luôn luôn có một cảm giác.... Một cảm giác cực kỳ xấu.

Thổ Nghiêu và Hỏa Diễm nhìn nhau, bất đắc dĩ, Thổ Nghiêu đành phải gọi điện cho Mặc Thâm Dạ.

"Tít - - Tít - - Tít - -"

Ba tiếng vang lên liền được kết nối, truyền đến thanh âm lạnh như băng của Mặc Thâm Dạ.

"Ai?"

"Đại thiếu gia, là tôi, Thổ Nghiêu!"

"Cậu? Thật là ngạc nhiên, cậu tìm tôi có chuyện gì?"

"Tôi muốn hỏi ngài, phu nhân có phải bị ngài mang đi?"

"Đúng vậy!"

"Ngài mang cô ấy tới Bách Hoa Các?"

"Đúng vậy!"

"Vậy.... Có thể nói cho tôi biết, Bách Hoa Các xảy ra chuyện gì?"

"A......" Mặc Thâm Dạ khẽ cười một cái, sau đó nói tiếp, "Thật không hổ là thủ hạ của Mặc Tử Hàn, rất nhạy cảm nhìn thấu suốt, bất quá thực đáng tiếc, Bách Hoa Các không có xảy ra chuyện gì, điện hạ của cậu cũng bình an vô sự, nhưng mà phu nhân của cậu....."

"Phu nhân làm sao?" Thổ Nghiêu kích động hỏi tới.

Mặc Thiên Tân nghe được anh ta nói hai chữ "phu nhân" này, trái tim đột nhiên buộc chặt, giống như là bị ai đó nắm chặt, trở nên hít thở không thông.

"Cô ấy trúng đạn, hiện đang ở bệnh viện cấp cứu!" Mặc Thâm Dạ cực kỳ chăm chú, khiến người ta không thể hoài nghi anh đang nói đùa.

Hai mắt Thổ Nghiêu nhìn thoáng qua Mặc Thiên Tân trước mặt, nhìn bộ dáng lo lắng của cậu, khẽ nhíu mày.

"Đừng nói chuyện này cho Thiên Tân, chỉ cần nói tôi đưa Tử Thất Thất đi, mấy ngày nữa sẽ mang cô ấy về!" Mặc Thâm Dạ vội vàng cảnh cáo anh ta, sợ anh ta không cẩn thận nói ra khỏi miệng.

"Vâng!" Thổ Nghiêu lĩnh mệnh.

Mặc Thâm Dạ cúp điện thoại, Thổ Nghiêu cũng tắt điện thoại bỏ vào trong túi.

Mặc Thiên Tân vội vàng tiến lên, sốt ruột nói, "Mẹ làm sao rồi? Bác cả nói gì?"

"Ngài ấy nói phu nhân ngài ấy mang đi, mấy ngày nữa sẽ đưa cô ấy trở về!" Thổ Nghiêu dựa theo lời Mặc Thâm Dạ lặp lại.

Mặc Thiên Tân ngửa đầu nhìn gương mặt anh.

Anh ta vừa mới nói mấy ngày nữa mới đưa mẹ về?

Gạt người!

Anh ta nhất định là đang lừa người.

Nếu quả thật như vậy, anh ta không thể trấn định như vậy, hơn nữa lúc anh ta đang nghe điện thoại, ánh mắt kia rõ ràng nói cho cậu biết, mẹ đã xảy ra chuyện.....

"Nói cho tôi biết, mẹ rốt cuộc là làm sao?" Cậu lại một lần nữa hỏi tới, hai tay nắm lấy vạt áo anh ta.

"Tiểu thiếu gia, đại thiếu gia ngài ấy quả thật nói......"

"Đừng gạt tôi!" Mặc Thiên Tân hét lên cắt đứt lời anh, hai mắt nhìn chằm chằm anh chất vấn, "Nói cho tôi biết, mẹ tôi rốt cuộc là làm sao?"

".............." Thổ Nghiêu trầm mặc nhíu mày.

"Nói cho tôi biết - - Nói cho tôi biết - - Nói cho tôi biết - -" Cậu hét lên ba tiếng, sau đó rít gào nói, "Mẹ rốt cuộc là làm sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không được gạt tôi, nói thật đi, mẹ rốt cuộc làm sao? Mẹ bị làm sao?" Cậu không ngừng kéo vạt áo anh ta, dùng khí lực nho nhỏ của mình không ngừng uy hiếp anh ta.

"..........." Thổ Nghiêu như cũ khó xử trầm mặc, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng của cậu, rồi lại chậm rãi mở miệng, "Phu nhân cô ấy....."

Mặc Thiên Tân nháy mắt ngưng lay động, ngửa đầu, nhìn mặt của anh, yên tĩnh đợi anh nói tiếp.....

"Phu nhân cô ấy.... Cô ấy....." Thổ Nghiêu chần chờ, kéo dài thanh âm, dừng lại thật lâu thật lâu, mới nói ra những lời sau, "Cô ấy bị trúng đạn!"

Trúng đạn?

Con ngươi Mặc Thiên Tân nháy mắt trừng lớn.

Sao lại trúng đạn? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Mẹ không phải bị bác cả mang đi sao? Bác ấy không phải cực kỳ lợi hại sao? Làm sao lại để mẹ bị trúng đạn?

Nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái trở nên trắng bệch như tờ giấy, thân thể cũng không khỏi run nhè nhẹ.

Cố gắng trấn định mình, sau đó lại mở miệng nói, "Mẹ hiện tại thế nào? Không có việc gì chứ? Mẹ.... không có.... không có.... chết chứ!" Hai chữ cuối cùng này, cậu cơ hồ không có phát ra âm thanh, chỉ là đôi môi nhẹ nhàng giật giật.

Thổ Nghiêu nhìn gương mặt trắng bệch kia, không đành lòng lại mở miệng, nhưng mà lời không nên nói cũng đã nói, nếu không nói cho cậu, chỉ làm cho cậu sẽ càng lo lắng.

"Phu nhân hiện đang trong bệnh viện cấp cứu, tiểu thiếu gia cậu không cần lo lắng, nhất định sẽ không có chuyện gì!"

Mặc Thiên Tân nghe được câu trả lời của anh, bên tai "ầm" một tiếng, giống như sấm sét giữa trời quang, mà trái tim cũng đau đớn kịch liệt. Quả nhiên cảm giác bất an này là từ trái tim cậu sao? Bằng không lúc đầu sao cậu lại không ngủ được? Tại sao lại cảm thấy rất không yên tĩnh? Tại sao lại cảm thấy trái tim cực kỳ khó chịu?

"Tôi muốn tới bệnh viện thăm mẹ!" Cậu nói xong liền buông lỏng vạt áo anh ta ra, kích động di chuyển chân của mình, đi tới cầu thang.

Thổ Nghiêu và Hỏa Diễm nhìn bóng lưng lay động của cậu, lo lắng nhíu mày.

Hai người cùng mở miệng muốn nói gì đó, nhưng thanh âm chưa phát ra liền thấy thân thể nho nhỏ của Mặc Thiên Tân đột nhiên ngã trên mặt đất.

"Phịch - -" một tiếng vang lên, thân thể cậu vẫn không nhúc nhích.

"Tiểu thiếu gia!"

"Tiểu thiếu gia!"

Hai người đồng thanh nói, lập tức chạy tới.

Hai mắt Mặc Thiên Tân trở nên tối đen, ý thức liền biến mất, hôn mê, mà trước khi hôn mê, cậu cảm giác trái tim mình rất đau.... Rất đau.... Đau giống như bị bóp nát.

Mẹ, đừng chết.....

Cậu ở trong lòng gào thét!

※※※

Bệnh viện tư gia

Mặc Tử Hàn đứng ở trước cửa phòng phẫu thuật, hai mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt kia, mà hai tay gắt gao nắm lại, từng giây từng phút đều không có nới lỏng, áp chế xúc động muốn xông vào, xúc động muốn giết người.

Người phụ nữ đáng chết!

Cô ấy sao lại ngu như vậy?

Cô ấy sao phải cứu anh?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.