Anh ta muốn xác nhận hình xăm sau lưng cô còn hay không cho nên mới làm như vậy?
Thế nhưng, nếu anh ta là Mặc Tử Hàn có thể đường đường chính chính đối mặt cô, lợi dụng quyền thế của mình ép buộc kiểm tra thân thể cô, thậm chí làm bất cứ chuyện gì, nhưng mà… vì sao muốn làm nhiều việc thừa thãi như vậy?
Thật rối loạn!
Cô hoàn toàn không nghĩ ra.
Hai mắt ngây ngốc nhìn cửa phòng đóng chặt, nhưng trong ánh mắt lại đột nhiên hiện lên bóng lưng người đàn ông kia, anh ta chậm rãi xoay người, khóe miệng gợi lên nụ cười tà ác, y hệt khuôn mặt Mặc Tử Hàn bảy năm trước, giống nhau như đúc.
Không!
Thân thể cô bỗng nhiên chấn động, con ngươi chợt phóng đại.
Hai chân run rẩy lùi về phía sau, sau đó lập tức xoay người chạy.
Mặc Tử Hàn chỉnh trang lại quần áo, sau đó tao nhã ngồi trên ghế sô pha, cầm lấy chiếc ly đế cao trên bàn.
Kim Hâm trở về đứng trước mặt anh, hơi cúi đầu cứng nhắc nói: “Đại ca, vừa rồi ở trong phòng ngủ, tôi nhận được thư của Hỏa Diễm”
“Cậu ta nói cái gì?” Anh lạnh lùng hỏi.
“Cậu ấy nói, chuyện anh muốn cậu ấy điều tra, đã có kết quả!”
“Phải không? Kết quả đâu?”
Kim Hâm chợt khom lưng, mở chiếc máy vi tính trên bàn ra, mở phong bưu kiện, sau đó chuyển hướng tới trước mặt anh.
Mặc Tử Hàn hai mắt hẹp dài nhìn chằm chằm hai hình ảnh, một cái là báo cáo xét nghiệm DNA, còn lại là báo cáo DNA so sánh, mà kết quả rõ ràng viết, anh cùng thằng nhóc tên Mặc Thiên Tân, là quan hệ cha con.
Bỗng nhiên, vành mắt hẹp dài hơi buộc chặt, khóe miệng cũng dâng lên một nụ cười tà ác.
Không ngờ một đêm vội vàng, vậy mà khiến cô mang thai con của anh, hơn nữa cô còn dám vụng trộm nuôi dưỡng bảy năm… Đại trọng tội như vậy, sao anh có thể dễ dàng bỏ qua?
“A…” Anh khẽ cười, nhấp một ngụm chất lỏng màu đỏ trong ly, sau đó nắm chặt cái ly, chỉ nghe “tách” một tiếng, ly rượu tinh xảo trong nháy mắt vỡ tan trong tay anh.
Máu… theo đó chảy ra…
“Đại ca?” Kim Hâm kinh ngạc.
Mặc Tử Hàn vươn tay đang chảy máu ra lạnh lùng nói: “Đưa di động cho tôi”
Kim Hâm nhăn mày nhìn miệng vết thương trên tay anh, lo lắng do dự một giây, sau đó lấy di động trong túi đặt vào tay anh.
Mặc Tử Hàn cầm lấy, hoàn toàn không để ý đến việc máu không ngừng chảy ra, thậm chí trên mặt không có biểu tình đau đớn gì, dường như chưa từng phát sinh bất luận chuyện gì, ngón tay nhanh chóng ấn vào những con số, sau đó đặt ở bên tai.
“Tút – Tút – Tút”
Điện thoại rất nhanh được kết nối, truyền đến một âm thanh tức giận.
“Moses moses?” (Tiếng Nhật)
“Là ta” Anh thấp giọng.
“A?”
Đối phương hiển nhiên nhận ra giọng cậu, vui vẻ nói: “Con nói phụ thân đại nhân, con trông sao, trông trăng, trông đến hoa nhi cũng phải cảm tạ, rốt cục cũng trông được tôn giá người, thật đúng là phải cảm ơn trời, cảm ơn đất, cảm ơn số phận, để hai cha con ta được tương phùng, không biết… ba có khỏe không?”
Mặc Thiên Tân vẫn mi phi sắc vũ nói hươu nói vượn như cũ, mà trong từ ngữ toàn hương vị “tổn hại người”…