Tiểu quỷ cuồng vọng này dám cưỡi trên đầu anh, thật đúng là di truyền gan hùm mật gấu từ Tử Thất Thất, xem ra… phải dạy dỗ lại cho tốt mới đc.
“Tiểu quỷ, ngươi mặc dù thông minh nhưng không được ăn nói hàm hồ nếu không sẽ đưa tới họa sát thân!”
“Ôi ? Là như thế này sao? Ba tức giận rồi?” Mặc Thiên Tân giả bộ kích động, ân hận nói: “Con xin lỗi, bởi có thể nói chuyện với ba khiến con cực kỳ xúc động, cho nên muốn trước mặt ba khoe tài năng của mình một chút, con chỉ muốn thể hiện chút mà thôi, không ngờ lại… nhưng mà, mọi người đều nói trong bụng tể tướng chống thuyền, ba của con khoan dung độ lượng, đừng nói là thuyền, cho dù là tàu Titanic bị đắm cũng có thể khởi động lại, đúng không ạ?”
Mặc Tử Hàn càng ngày càng không chịu nổi lời nói thiên mã hành không của cậu, giữa đôi lông mày sớm đã siết chặt lại.
“Những gì ngươi muốn nói đã nói xong chưa?”
“Rồi ạ, đều nói xong rồi. Nhưng mà ba vẫn chưa trả lời vấn đề của con”
“Không sai, chính là điều ngươi đoán” Cho nên anh phải thay đổi kế hoạch, mau chóng lấy lại đồ vật kia mới được.
“Yes! Mình quả nhiên là thiên tài, hahaha… Gương kia ngự ở trên tường nói cho tôi biết, người đàn ông thông minh nhất trên thế giới này là ai?”
Cậu đột nhiên kháp cổ họng, đà thanh tự hỏi tự đáp: “Mặc Thiên Tân”
“Nếu vấn đề của ngươi đã hỏi xong, vậy cho ta hỏi một vấn đề!” Mặc Tử Hàn vội cắt đứt tiết mục sắm vai của cậu.
“Được, ba hỏi đi, con nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn” (Biết gì sẽ nói, đã nói là nói hết)
“Vậy thì… Có thể nói cho ta biết, nguyên nhân ngươi dẫn ta tới khách sạn Rich chứ?”
“À…” Mặc Thiên Tân chợt ngậm miệng.
“Nói mau, không phải ngươi nói rất nhiều sao?”
“À…”
“Trả lời ta!”
“À…”
Mặc Tử Hàn tức giận.
“Trời ơi, đại sự không ổn, tay của con không điều khiển được, không bằng chúng ta lần sau trò chuyện, bye bye ba”
Mặc Thiên Tân nói xong nhanh chóng sử dụng kế thứ ba mươi sáu – Trốn!