Xú tiểu tử này lại còn giả ngu với cô? Xem cô lát nữa thu thập cậu thế nào!
"Phu... Phu nhân, bác đừng xin lỗi cháu, cháu tha thứ cho bác rồi!" Cô bối rối nói, không biết làm gì.
Bách Mạc Lệ nghe thấy cô tha thứ, lập tức ngẩng đầu lên hung hăng trừng mắt liếc Mặc Thiên Tân vẻ mặt cao hứng ngồi ở trên giường.
Tử tiểu quỷ, sau này bà tuyệt đối sẽ không bỏ qua cậu!
"Tôi, tôi đi trước!" Bà lúng túng nói xong liền vội vàng ra khỏi phòng.
"Phốc ha ha ha..... Ha ha ha ha.... Cười chết con rồi.... Aha ha ha ha...."
Mặc Thiên Tân cười to, cả người ở giường lăn qua lăn lại thật giống như bị người điểm huyệt cười, càng không thể vãn hồi.
Tử Thất Thất hé ra khuôn mặt đen đi đến bên giường, dùng thanh âm lạnh nhất như quỷ gọi hồn gọi, "Mặc ~~~ Thiên ~~~ Tân ~~~"
Mặc Thiên Tân cơ thể giật một cái, tiếng cười liền chấm dứt.
Không xong!
Cọp mẹ phát uy!
Nháy mắt ngồi dậy, nghiêm túc nhìn cô nói, "Mẹ, mẹ trước đừng nóng giận, nghe con giải thích!"
"Mẹ, thực sự, mẹ nghe con giải thích, con cũng không phải bởi vì ham vui mới đùa giỡn với bà ấy, ai kêu bà ấy khi dễ mẹ, con trừng phạt nho nhỏ bà ấy một chút thì có gì sai? Hơn nữa con không rõ, vì sao mẹ phải nuốt giận trước mặt bà ấy? Điểm này tuyệt không giống mẹ, bình thường thì nếu mẹ nghe được lời bà ấy nói, mẹ nhất định sẽ hung hăng đánh bà ấy một trận, vậy mà mẹ lại... Mẹ lại..." Mặc Thiên Tân nói xong, đôi lông mày thanh tú nhăn lại, đôi môi nho nhỏ cũng chậm chậm cong lên, vẻ mặt thương tâm cùng khó chịu khiến người ta nhìn thấy thì đau lòng.
"Bảo bối..."
Tử Thất Thất khẽ gọi tên cậu, sau đó ngồi bên cạnh cậu.
"Mẹ biết con vì mẹ mới bất bình, thay mẹ tức giận, thế nhưng mẹ cũng không thể quên, bà ấy là mẹ chú Bách Hiên, mà chú Bách Hiên đối với mẹ là có ân, nếu không phải chú ấy cứu mẹ, hiện tại mẹ và con sẽ không gặp được nhau, cũng sẽ không làm mẹ con, lại càng không sống cùng nhau sáu năm. Tất cả mọi thứ của chúng ta có thể nói là do chú Bách Hiên mang lại, cho nên chúng ta không thể làm tổn thương người nhà chú ấy... Càng huống chi, phu nhân, bà ấy cũng không phải người xấu, bà ấy chỉ là quan tâm đến con trai, hi vọng con trai mình có thể tìm được một đứa con dâu hiền, này có gì sai? Bà mẹ nào cũng đối với con mình như vậy, chờ khi con lớn, có một bạn gái rất xấu rất xấu, mẹ sẽ còn hung ác hơn so với bà ấy, còn có thể mỉa mai người hơn bà ấy, cho nên... con hiểu chưa? Bà ấy chẳng qua là quan tâm quá mức cho con mình, cho nên quên đi cảm thụ của những người khác mà thôi...."
Mặc Thiên Tân nghe từng câu từng chữ đạo lý của Tử Thất Thất, cư nhiên bị cô nói đến á khẩu không trả lời được, thậm chí còn cảm thấy chính mình giống như làm sai chuyện gì.
Nhưng mà ̣....
Cậu chợt ôm lấy cô, kiên quyết nói, "Coi như là con làm sai, nhưng mà con sẽ không xin lỗi bà ấy, nếu bà ấy vì quan tâm con trai mình mà quên đến cảm nhận của người khác, vậy con cũng bởi vì quan tâm đến mẹ cho nên quên mất cảm thụ của bà ấy, tóm lại... Con sẽ không xin lỗi bà ấy, con sẽ không tha thứ cho bất luận kẻ nào khi dễ mẹ!"
Mẹ cậu là mẹ tốt nhất trên thế giới, không ai có thể nói xấu mẹ, cậu quyết không cho phép!
Tử Thất Thất cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của cậu, trái tim ấm áp cũng giống như đang được cậu ôm lấy.
Đời này, chuyện kiêu hãnh duy nhất của cô chính là có được đứa nhỏ này, cho nên... cho dù bị người nói thành cô gái không biết liêm sỉ, cô cũng tuyệt không ân hận khi sinh ra cậu...
Tuyệt không hối hận!
Hai tay bất giác ôm chặt cậu, gắt gao siết chặt!
“Rầm, rầm, rầm!”
Bỗng nhiên cửa phòng lại vang lên âm thanh lần nữa, cắt ngang bầu không khí ấm áp giữa hai mẹ con.
Tử Thất Thất buông cậu ra, vốn tưởng rằng là Bách Hiên tới cho nên chỉnh lý cảm xúc mình một chút, mỉm cười mở cửa, nhưng là khi mở cửa ra, cô nhìn thấy người đứng ở đó liền kinh ngạc sửng sốt.
"Bác... Bác trai!" Cô lúng túng mở miệng.
Bách Vân Sơn đứng ở cửa phòng, nghiêm túc nói, "Đừng gọi tôi là bác trai, gọi tôi là chủ tịch Bách là được!"
"A... Vâng, chủ tịch Bách!" Tử Thất Thất lập tức sửa lại tên gọi.
Chẳng qua là một tên gọi bình thường mà thôi, không nghĩ tới ông ấy lại có thể để ý như vậy, thật giống như coi cô là virus tránh không kịp.
"Ngài tìm cháu có chuyện gì sao?" Cô khẽ hỏi.
"Thực ra cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn đưa đồ vật này cho cô!" Bách Vân Sơn nói xong đưa một phong bì trong tay cho cô.
Tử Thất Thất nghi hoặc tiếp nhận, sau đó mở ra, rút thứ gì bên trong ra.
Bên trong có hai vé máy bay đi Anh quốc, có hộ chiếu Thiên Tân, giấy chứng nhận, còn có chi phiếu một trăm vạn.
"Đây... Đây là...." Cô kinh ngạc nhìn thứ trong tay.
"Đúng vậy!"
"Bác gạt cháu!" Tử Thất Thất chối bỏ lời ông ta.
"Tôi vì sao phải gạt cô? Cô cho rằng Hiên nhi thực sự sẽ thích cô gái như cô? Cô cho rằng nó sẽ bỏ lại tiền đồ tươi sáng của mình để đi cùng cô tới Anh quốc sống cuộc sống bình thường sao? Cô cũng cho rằng..."
"Cháu cũng không có nghĩ như vậy!" Tử Thất Thất cắt ngang lời ông ta, tiếp tục nói, "Cháu cũng chưa từng nghĩ đến những gì mà bác vừa nói,, thế nhưng cháu biết, Bách Hiên chắc chắn sẽ không làm ra chuyện như vậy, kỳ thật nếu bác muốn gạt cháu bỏ đi cũng không cần quanh co lòng vòng như vậy, chỉ cần bác nói một tiếng, cháu lập tức sẽ mang Thiên Tân đi khỏi đây, chính là cháu cảm thấy, bác không nên bôi nhọ nhân cách tốt bụng của Bách Hiên, anh ấy tuyệt đối sẽ không tàn nhẫn làm việc này, cho nên.... Chi phiếu này cháu trả lại bác, còn tiền vé máy bay với hộ chiếu, cháu sẽ trả lại cho bác không thiếu một xu, Tử Thất Thất cháu cho dù nghèo, cũng chưa đến mức phải nhờ người khác bố thí!"
Cô nói cong liền lập tức xoay người, đi đến bên giường, lấy ra toàn bộ tiền trong túi sau đó lại đi tới trước mặt Bách Vân Sơn, đem tiền cùng chi phiếu bỏ vào trong phong bì, chỉ lấy hộ chiếu ra sau đó cúi đầu đưa trả lại phong bì cho ông ta.
"Cám ơn bác đã thu lưu đêm qua, bây giờ chúng cháu sẽ đi!" Cô nói xong liền ngẩng đầu, quay lại vươn tay với Mặc Thiên Tân, nói, "Bảo bối, chúng ta đi!"
"A!" Mặc Thiên Tân nhảy xuống, nhanh chóng chạy tới bên cạnh cô, cầm tay cô. Hai người đi qua Bách Vân Sơn, tự nhiên quật cường, ngược lại Bách Vân Sơn lăng lăng đứng tại chỗ.
Cô gái này vẫn giống hệt bảy năm trước, khuôn mặt quật cường kia, hành động trước sau như một hùng hùng hổ hổ kia, mà tự tôn cao cao giống như mặt trời giữa trưa thẳng đứng trên đỉnh đầu, không thể lung lay.
Có chút hiểu được Hiên nhi vì sao lại mê cô!
Nhưng là...
Tử Thất Thất với Mặc Thiên Tân đi ra vài bước liền đụng vào Bách Hiên!
"Hai người... Đây là?" Anh nghi hoặc nhìn hai mẹ con bọn họ, sau đó tầm mắt xuyên qua bọn họ, nhìn chằm chằm Bách Vân Sơn đứng ở cửa phòng.
"Ba, ba tới đây làm gì?" Anh chất vấn.
Bách Vân Sơn xoay người đối mặt anh, nói, "Ba tới thay con chào từ biệt bọn họ!"
Chào từ biệt?
Bách Hiên sửng sốt!
"Cái gì mà chào từ biệt? Con đã nói với ba, con muốn đi cùng họ tới Anh!"
"Ba không cho phép con đi!" Bách Vân Sơn kiên quyết.
"Ba dựa vào cái gì mà ngăn con? Con đã nói qua, con muốn cắt đứt quan hệ với ba, sau này ba là ba, con là con, chuyện của con với ba không có bất cứ quan hệ gì!" Bách Hiên tức giận nói to.
Tử Thất Thất nghe anh nói hết sức kinh hãi!
Cắt đứt quan hệ?
Anh vì cô mà làm loại chuyện này?
Ngu ngốc!
"Muốn cùng ta phủi sạch quan hệ?" Bách Vân Sơn tức giận nhíu mày, âm vang mạnh mẽ nói, "Được, nếu anh muốn cắt đứt quan hệ với tôi, vậy đem cơ thể anh trả cho tôi, đừng quên, máu của anh cũng là máu của Bách gia, thịt của anh cũng là thịt của Bách gia, lục phủ ngũ tạng trong người anh cũng thuộc về Bách gia, mà thân thể anh là do Bách Vân Sơn tôi cho, không có tôi, anh không có khả năng xuất hiện trên đời này, cho nên chỉ cần anh trả hết lại cho tôi, tôi để anh cùng cô gái này đi!"
Bách Hiên giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh!
Anh ngay cả quyền cắt đứt quan hệ cũng không có sao? Một thân huyết nhục này đều là Bách gia? Không phải của anh sao?
Bách Vân Sơn cười khẽ, sau đó lãnh liệt nói, "Người đâu, đưa thiếu gia về phòng!"
Lời vừa dứt, cánh cửa bên cạnh liền mở ra, thật giống như là phục kích, bảy tám người đàn ông quần áo màu đen cùng đi tới bên Bách Hiên, bắt lấy hai tay anh.
"Các người buông tôi ra, buông tôi ra" Bách Hiên phẫn nộ quát to.
Bách Vân Sơn hé ra khuôn mặt lạnh, ra lệnh nói, "Thô bạo một chút cũng không sao, đem thiếu gia im lặng mang về phòng!"
"Vâng"
Vài người đồng thanh, sau đó, một người lấy ra một ống tiêm đâm vào tay anh!
Trong nháy mắt, hai mắt Bách Hiên trở nên mơ hồ, ngay cả khuôn mặt của Tử Thất Thất... Cũng không thấy rõ....