Phương Lam nhìn hắn, khuôn mặt hắn không hề thay đổi vẫn đẹp trai như vậy, nhìn nụ cười đắc ý của hắn, làm cho cô không khỏi chấn động trong lòng.
Đáng chết!
Cô hốt hoảng cái gì?
"Tôi cảnh cáo anh Mặc Thâm Dạ, nhanh tránh ra cho tôi, nếu không tôi không khách khí với anh đâu !" Cô uy hiếp mở miệng, hung hăng quát.
Mặc Thâm Dạ nhìn khuôn mặt tức giận của cô, khóe miệng cười lớn.
"Không khách khí?" Anh cố ý lặp lại lời cô, sau đó mỉm cười nói, "Em có bản lĩnh đó sao, tất cả những gì em biết đều là do anh dạy, em cho rằng em có thể đánh thắng anh sao?"
"Bây giờ không giống ngày xưa rồi, tôi đã không phải tiểu cô nương năm đó rồi, anh cho rằng anh còn có thể khi dễ tôi sao?" Phương Lam lớn tiếng nói, hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm anh.
"Khi dễ em ? Anh đã từng khi dễ em sao? Anh chỉ nhớ, anh mỗi ngày đều thương yêu em!"
"Anh câm miệng cho tôi, miệng chó không thể khạc ra ngà voi, anh đừng làm tôi ghê tởm anh!" Phương Lam tức giận rống to, lửa giận bốc cao.
"A. . . . . . Ha ha ha. . . . . ." Mặc Thâm Dạ giận quá hóa vui, cười rất vui vẻ, cao hứng mà nói, "Em vẫn giống mười lăm năm trước vẫn ăn nói thô lỗ thế, nhưng lại rất thú vị, anh thật sự vô cùng thích em như vậy!"
Phương Lam nghe lời của anh, chân mày nhíu lại.
Cô ghét hắn như vậy hắn.
"Tôi không muốn với anh nữa, cũng không muốn nhìn thấy anh, anh nhanh tránh ra cho tôi, nếu không. . . . . ." cô nói xong, đôi tay nắm thành quyền, biểu hiện chuẩn bị chiến đấu, nói, "Tôi sẽ không khách khí!"
"Tốt, để anh xem em trong 15 năm đã tiến bộ như thế nào!" Mặc Thâm Dạ ung dung nói xong, hai chân như cũ không nhúc nhích đứng tại chỗ, nụ cười trên mặt cũng cực kỳ dịu dàng, tâm tình càng thêm vui vẻ nhìn cô.
Phương Lam càng tức giận, cô nhanh chóng tiến lên mấy bước, đưa tay phải của mình đánh thẳng vào gương mặt tuấn tú của anh, Mặc Thâm Dạ nhanh chóng đưa tay, nắm tay phải của cô, Phương Lam vội vàng đánh ra quyền trái, đánh tới bụng của anh, Mặc Thâm Dạ giống như đã tiên liệu cô sẽ ra chiêu này, nhanh chóng phòng ngự, kịp thời bắt được tay trái của cô, hai tay Phương Lam bị anh dễ dàng bắt được, cô cau mày tức giận trợn trừng mắt nhìn anh. Khóe miệng Mặc Thâm Dạ hơi cười cười , đôi tay nhẹ nhàng dùng sức, kéo cô đến trước mặt của mình, chóp mũi hai người hơi ma sát, đôi môi gần như chạm vào nhau.
"Mười lăm năm không thấy, em đã cao hơn, rõ ràng trước kia chỉ đến ngực của anh, luôn phải ngước đầu, nhìn anh. . . . . . Hơn nữa mười lăm năm không thấy, em càng trở nên xinh đẹp hơn, rõ ràng trước kia chỉ là một cô gái non nớt, bây giờ đã biến thành một người phụ nữ quyến rũ. . . . . . Còn có. . . . . ."
"Câm miệng, chớ nói!" Phương Lam cắt đứt lời của anh, dùng sức đẩy mấy cái, nhưng vẫn hoàn toàn thua anh.
Mặc Thâm Dạ nhìn gương mặt tức giận của cô, khóe miệng mặc dù vui vẻ cười, nhưng chân mày hơi nhíu lên, sau đó nhẹ giọng mở miệng nói, "Mười lăm năm không thấy. . . . . . Em không có gì muốn nói với anh sao?"
"Có, đương nhiên là có!" Phương Lam sảng khoái.
"Em muốn nói gì với anh? Nói đi. . . . . ." Mặc Thâm Dạ lộ ra vẻ mặt vui mừng.
"Tôi nói muốn nói. . . . . ." Phương Lam chậm rãi nói, sau đó đột nhiên rống to, "Buông tôi ra, cái người đàn ông ngu xuẩn này!"
Người đàn ông ngu xuẩn?
Nghe cô mắng mình như vậy , Mặc Thâm Dạ đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại đột nhiên vui vẻ cười to.
"Ha ha ha. . . . . . Ha ha ha. . . . . . Mười lăm năm cũng không được nghe em mắng anh như vậy, làm cho anh thật là vui, em cứ mắng tiếp đi. . . . . ."
"Vui vẻ?" Phương Lam tức giận, "Anh bị bệnh thần kinh sao, bị người mắng có gì vui vẻ? Anh là người thích bị ngược đãi sao?"
"Bị người khác mắng đương nhiên là không vui, nhưng nếu là em thì khác, nếu là em mắng anh thì dù thế nào anh cũng sẽ rất vui vẻ!"
"Đồ điên, vô lại, bệnh thần kinh, buông tôi ra, cái người đàn ông ngu xuẩn này. . . . . ." Phương Lam bắt đầu tức giận mắng to, cũng không ngừng giãy giụa.
Mặc Thâm Dạ vững vàng bắt được hai tay cô, kéo cô về phía mình.
Hai chân Phương Lam không tự chủ lần nữa tiến lên, thân thể cô chạm vào người anh, cả người cô đột nhiên hốt hoảng , hai mắt cụp xuống.
"Buông tôi ra ——" cô đột nhiên rống to, theo phản xạ vươn chân ra đá lung tung vào chân anh.
Mặc Thâm Dạ rõ ràng thấy rõ động tác của cô, cũng có đủ thời gian có thể né tránh, nhưng anh lại trơ mắt nhìn chân của cô đá đùi phải mình, dù anh rất khỏe nhưng cú đá này của cô cũng làm cho anh cảm thấy đau đớn, đùi phải cũng không tự giác như nhũn ra.
"A. . . . . ." Anh khẽ đau đớn kêu thành tiếng, đột nhiên ngã ngồi ở trên mặt đất, đôi tay cũng buông cô ra.
Phương Lam kinh ngạc nhìn anh, nghi ngờ trừng lớn cặp mắt của mình.
Kỳ quái, tại sao hắn không tránh ra? Tại sao hắn muốn nhận cú đá đó của cô? Rõ ràng lúc trước hai quyền của cô hắn rất nhẹ nhàng hóa giải, nhưng tại sao cố tình không tránh một cước này? Là cố ý hay sao? Hay là thân thủ hắn thật không còn như trước?
"Anh. . . . . . anh không sao chớ?" cô đột nhiên lo lắng mở miệng, cúi xuống nhìn anh
Thật đau như vậy không? Cô không dùng quá nhiều lực chứ? Tại sao trên trán hắn lại toát ra nhiều mồ hôi như vậy? Coi như là diễn trò, cũng quá giống như thật rồi?
"A. . . . . . Đau. . . . . . Thật là đau. . . . . . A. . . . . . A a a. . . . . . Chân của mắt cá chân của anh có thể đứt. . . . . . Thật là đau. . . . . . Thật là đau. . . . . ." Mặc Thâm Dạ thấy cô mở miệng quan tâm mình, lập tức giả bộ vô cùng thống khổ , hơn nữa cố ý phóng đại tiếng kêu, cố ý nói vô cùng nghiêm trọng.
Đứt?
Phương Lam không khỏi có chút hốt hoảng.
"Thật sự bị thương sao? Tôi rõ ràng không dùng nhiều sức mà!" cô cau mày lo lắng nói xong, không tự chủ đưa tay phải của mình ra, nhẹ nhàng đụng vào chỗ cô vừa đá trúng.
"A ——" Mặc Thâm Dạ cả kinh sợ hãi sợ hãi kêu, cô vội vã thu tay về.
Trời ơi!
Là thật!
Mắt cá chân của hắn thật sưng lên, thật chẳng lẽ đã đứt? Nhưng cú đá vừa rồi của cô cũng không thể làm đứt mắt cá chân của hắn được ? Hơn nữa thân thể của hắn cũng không yếu ớt như vậy? Không đúng. . . . . . Không đúng không đúng không đúng. . . . . . Từ lúc mới nhìn thấy hắn đứng ở chỗ này liền bắt đầu không đúng.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn vẫn chưa từng di chuyển một bước nào, hơn nữa hắn không nên đứng ở chỗ này mới đúng, ít nhất hắn không thể nào biết cô sẽ đi tới đây, chẳng lẽ. . . . . .
Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn lên lầu ba khách sạn , vừa vặn nhìn thấy cửa sổ trên đầu đang mở, mà vị trí rất đúng với chỗ hắn đang đứng.
"Anh điên rồi, lại dám từ lầu ba nhảy xuống, thế nào không có ngã chết đi!" cô đột nhiên tức giận, hung hăng mắng anh.
"Ha ha ha. . . . . ." Mặc Thâm Dạ đột nhiên cười ngây ngô, sau đó khẽ cau mày, nhịn đau mà nói, "Bị em phát hiện rồi, xem ra em so mười lăm năm trước thông minh hơn rất nhiều!"
Không sai, lúc ở trước thang máy không đuổi kịp cô, hắn vẫn không có cách nào buông tha, cơ hội này anh đã đợi mười lăm năm rồi, anh không cách nào trơ mắt nhìn cô trốn mất, cho nên khi đó anh đột nhiên nghĩ đến biện pháp này, bởi vì từ trên lầu nhảy xuống là cách nhanh nhất hơn nữa còn là phương pháp duy nhất có thể đuổi kịp cô, anh cũng đoán được cô nhất định sẽ không đi cửa chính, sau khi phân tích một hồi, hơn nữa với sự hiểu biết của mình về cô, anh đành đánh cuộc chọn cái cửa sổ đó, chỉ là không nghĩ tới lúc anh tiếp đất, bởi vì quá mức vội vàng cho nên trọng tâm không vững làm bị thương chân, nhưng cái này cũng không coi là cái gì, chỉ cần có thể đuổi kịp cô, đừng nói là hi sinh một cái chân, coi như là té gảy hai chân, anh cũng sẽ không chút do dự.
"Đồ điên, anh còn dám cười? Nhỡ té chết thì làm thế nào? Ngộ nhỡ không bị chết mà thành tàn phế thì sao? Cái người đàn ông ngu xuẩn này làm việc có thể suy nghĩ một chút tới hậu quả không? Không cần gây sự như vậy?" Phương Lam oán trách mà nói.
Nhưng Mặc Thâm Dạ ngay cả 1 điểm hối cải cũng không có, vui vẻ đưa tay của mình ra, thân mật cầm lấy tay cô, nhẹ giọng nói, "Nếu như mà anh bị tàn phế, em nhất định sẽ tới chăm sóc anh. . . . . . Có đúng hay không?"
"Ai muốn chăm sóc anh, anh đừng có mơ!" Phương Lam gạt tay anh ra.
Mặc Thâm Dạ biết cô không phải có suy nghĩ như vậy, trong lòng cảm thấy thật ấm áp.
Mười lăm năm chia lìa, rốt cuộc anh cũng có thể chờ đến ngày này, còn nhớ rõ những lời cô nói vào mười lăm năm trước, cô nói cô hận chết anh, cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh, cô muốn cùng anh Ân Đoạn Nghĩa Tuyệt, cô còn cảnh cáo anh từ bây giờ dù ai có hỏi anh cũng không được nói giữa hai người có quen biết, bởi vì cô cảm thấy biết anh là chuyện cô hối hận nhất trong đời, cô cũng không cho phép anh đi tìm cô, cho đến khi bọn họ trong biển người mịt mờ, vô tình gặp nhau, anh cũng tuyệt đối không được đi tìm cô, nếu như anh dám đi tìm cô, như vậy đem cả đời này cô cũng căm hận anh. . . . . . Cho nên anh vẫn luôn đợi, chờ đợi suốt mười lăm năm. . . . . . Chờ đợi sự vô tình này. . . . . chờ đợi giờ khắc cô gặp lại anh. . . . .
"Tiểu Lam. . . . . ." Anh nhẹ giọng gọi cô, anh có rất nhiều lời muốn nói ra, nhưng khi mở miệng anh lại chẳng biết nói gì với cô, dáng vẻ tội nghiệp mà nói, "Thật là đau. . . . . . Thật sự rất đau. . . . . ." Bất luận là thân thể hay tâm hồn, trong mười lăm năm này cũng bị đau đớn đè ép thở không nổi.
"Thật đau như vậy không?" Phương Lam cau mày nhìn thái độ của anh, mồ hôi hột ở trán ngày càng nhiều, bất đầu chảy xuống, sắc mặt của hắn cũng có chút tái nhợt, tựa hồ thật rất đau. Vội vàng đỡ thân thể của anh, hoàn toàn quên mất chuyện mình nên chạy trốn, lo lắng nói, "Tôi dẫn anh đi bệnh viện!"
"Ừ. . . . . ." Mặc thâm Dạ mỉm cười đáp ứng, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm mặt cô.
Có thể gần cô như vậy, quả thật giống như đang nằm mơ, có thể cảm thụ nhiệt độ của cô như vậy, quả thật giống như là đang ở thiên đường, mà càng hạnh phúc anh càng tham lam muốn nhiều hơn, muốn gần cô hơn, muốn ôm lấy cô. . . . . . Nghĩ đi nghĩ lại, thân thể cũng không tự giác động, tay anh tự động ôm ngang hông của cô, từ từ thắt chặt, giống như không có xương dựa vào cô, dán sát vào cô, cũng cố ý đem mặt mình áp vào mặt cô, theo thói quen chiếm tiện nghi của cô, ăn đậu hũ của cô. . . . . .
Phương Lam cảm thấy động tác của anh rất mập mờ, hơn nữa thân thể anh tựa như đều dựa hết vào cô, trong nháy mắt cau mày, chợt thanh tỉnh, cô cảm thấy tức giận. . . . . .
"Mặc Thâm Dạ, đi chết đi——" cô gầm to, đột nhiên buông lỏng đôi tay, hung hăng đẩy anh ngã trên mặt đất.
"A ——" Mặc Thâm Dạ kêu gào bi thống, từ trên thiên đường lọt vào địa ngục, cùng tiếp xúc thân mật với mặt đất lạnh như băng.
"Mặc Thâm Dạ cái người đàn ông không biết xấu hổ này, anh vừa mớ suýt chết, nhưng anh căn bản cũng không nên sống trên thế giới này, anh đi chết đi, đi tìm chết, đi tìm chết ——" Phương Lam tức giận mắng to, vừa dùng chân của mình hung hăng đạp mấy cái, để cho anh thương càng thêm thương.
"A. . . . . . Thật là đau. . . . . . Thật là đau. . . . . . Chớ đá, thật rất đau. . . . . ." Mặc Thâm Dạ bi thống gào thét.
Đáng đời anh, đồ sắc lang, anh đáng bị tất cả phụ nữ đánh, đá…….Đá chết anh !" Phương Lam liên tiếp đá anh mấy cái, sau đó đột nhiên dừng lại.
Cô vừa rồi nhất định là bị mê muội rồi. Tại sao cô lại lo lắng cho hắn, còn phải dìu hắn đi bệnh viện? Trời ơi, sống chết của hắn có quan hệ gì tói cô đâu ? cô ước gì hắn nằm ở trong bệnh viện mười năm tám năm không xuống giường được.
"A ——" Mặc Thâm Dạ lớn tiếng kêu gào bi thống, cả người nằm rạp trên đất.
Tây trang trắng tinh toàn vết chân của cô, anh đường đường là nam nhi, nhưng chỉ có thể nằm trên mặt đất gào thét, "Có ai không. . . . . . Cứu mạng a. . . . . . Mưu sát chồng rồi. . . . . ."
Cái gì?
Mưu sát chồng?
"Anh anh anh anh. . . . . . Anh nói lăng nhăng gì đó?" Phương Lam đột nhiên cà lăm, không khỏi xấu hổ.
"Anh có nói bậy đâu. Rõ ràng chính là em nói muốn gả cho anh, hơn nữa em còn lợi dụng lúc anh ốm yếu lột sạch y phục của anh, áp đảo anh, còn cướp đi nụ hôn đầu của anh, thậm chí em còn. . . . . ."
"Câm miệng!" Phương Lam hét to, mặt đỏ tới tận mang tai.
Gương mặt Mặc Thâm Dạ vô tội, giả bộ ra điềm đạm đáng yêu , nghẹn ngào nói, "Em cũng đã cùng anh làm loại chuyện đó, chẳng lẽ em không muốn chịu trách nhiệm với anh sao?"
"Tôi với anh đã làm chuyện gì? Tôi căn bản chưa có làm gì anh hết!" Phương Lam tức giận, cơ hồ gầm thét ra tiếng.
"Em thật là làm không làm gì? Em dám nói em chưa từng sờ soạng anh ? Em dám nói em chưa từng đè anh dưới người mình ? Em dám nói em không cướp nụ hôn đầu của anh ? Em dám nói em không có động tay động chân với anh thậm chí còn trói anh lại?"
"A a a a a a ——" Phương Lam đột nhiên rống to, cắt đứt lời của anh, nói, "Đúng, đúng tôi làm, toàn bộ đều là tôi làm thì thế nào? Là tôi cởi sạch quần áo của anh, đè lên anh, là tôi cướp đi nụ hôn đầu của anh , vậy thì thế nào? Không sai, tôi đã từng giở trò với anh, đã từng trói anh lại, tôi thậm chí đã làm rất nhiều việc quá phận với anh, anh có thể làm gì tôi? Tôi chính là không chịu trách nhiệm với anh, vậy thì sao?"
Gương mặt Mặc Thâm Dạ thỏa mãn nhìn vẻ mặt tức giận của cô, đắc ý nói, "Thật ra thì cũng không cần như thế nào, chỉ cần em thừa nhận là tốt rồi, tóm lại. . . . . . anh đã là người của em rồi !"
Người của cô?
Tên vô lại này, hắn có thấy hắn giống một tên đàn ông vô lại không?
Thôi, thôi, đủ rồi. . . . . . Cô đã không muốn cùng người đàn ông này dây dưa nữa, thừa dịp hắn hiện tại không cách nào đi bộ, cô nên mau rời khỏi đi, tốt nhất về sau cũng đừng gặp lại hắn.
Xoay người, cô sải bước.
"Em đi đâu vậy?" Mặc Thâm Dạ hốt hoảng hỏi, vội vàng từ dưới đất ngồi dậy.
"Không mượn anh xen vào, tóm lại tôi đã không muốn nói chuyện với anh nữa, cũng không muốn gặp lại mặt của anh nữa, chúng ta ở chỗ này sayonara đi!" Phương Lam lạnh lùng nói xong, tiếp tục sải bước đi.
Nghe cô nói vậy..., Mặc thâm Dạ chịu đựng đau đớn dưới chân nhanh chóng từ dưới đất đứng lên, chân thấp chân cao đuổi theo cô, lớn tiếng nói, "Em chờ một chút, anh còn có lời muốn nói cùng em!"
"Thật xin lỗi, tôi đã không còn gì muốn nói với anh nữa rồi!"
"Tiểu Lam. . . . . ."
"Đừng gọi tên tôi. . . . . . Đừng có dùng cái miệng ghê tởm của anh gọi tên tôi, sẽ làm tôi cảm thấy rất ghê tởm!"
"Nhưng anh. . . . . ."
"Không cần nói chuyện với tôi, tôi không muốn nghe thấy giọng của anh, hơn nữa. . . . . . Tôi cũng sẽ không tin tưởng bất kì lời nói nào của anh nữa."
". . . . . ."
Mặc Thâm Dạ đột nhiên trầm mặc, ngoan ngoãn không lên tiếng nữa, nhưng anh vẫn cố chấp chân thấp chân cao đi theo sau cô, chịu đựng sự đau đớn dưới chân truyền lên, cô đi nhanh anh đi nhanh, cô đi chậm anh đi chậm, cô vội vàng chạy trốn thì hắn sẽ đuổi sát không buông chạy theo cô, hoàn toàn không chú ý sự đau đớn dưới chân mình, anh vẫn canh chừng bóng lưng cô, chân mày từ từ nhíu chặt lại.
Quả nhiên cô vẫn không tha thứ cho anh, cho dù cô vẫn còn quan tâm anh, còn lo lắng cho anh, nhưng đáy lòng cô. . . . . . vẫn không cách nào tha thứ cho lỗi lầm của anh.