Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau

Chương 334: Chương 334: Cuộc gọi thần bí. . . . . Ông chủ của Vũ Chi Húc






Nghe Mặc Tử Hàn nói, nụ cười xấu xa trên mặt Vũ Chi Húc biến mất.

Thật sự là một người thông minh, xem ra trong năm năm này hắn cũng không phải sống sa sút tinh thần, cũng là có chút suy nghĩ. Quả nhiên, đứa bé mà cha nuôi hun đúc, nhất định không giống người thường.

Vũ Chi Húc trầm mặc hơn mười giây, rồi lại nhếch miệng cười, cố tình giả ngu nói, "Tôi không biết anh đang nói cái gì, anh có thể lý giải bằng tiếng Trung để tôi hiểu không?"

Mặc Tử Hàn trừng mắt đằng đằng sát khí nhìn hắn.

"Quả nhiên, anh ở bên cạnh Thất Thất là có mục đích, rốt cuộc là muốn làm gì cô ấy? Mục đích của anh. . . . . cuối cùng là gì?"

"Tôi đã nói tôi không biết anh đang nói gì mà, anh làm gì cứ hỏi đi hỏi lại mấy câu chả hiểu ra làm sao vậy chứ? Với lại nếu cứ hỏi giống như anh mà tìm được đáp án, vậy. . . . . Anh có phải nên nói trước cho tôi thứ đó ở đâu không? Dù sao cũng là tôi hỏi anh trước nha!" Hắn kéo lại đề tài, cười càng đắc ý.

Mặc Tử Hàn trừng mắt hung hãn với hắn ta, hai tay nắm chặt khiến khớp xương kêu lên "rắc rắc", hắn muốn ra tay, chất vấn hắn ta, ép hỏi hắn ta, bắt buộc hắn ta nói ra hết mọi chuyện, tất cả đều tố cáo hắn ta, thế nhưng hắn không thể làm như vậy, bởi vì hắn là người Thất Thất quan tâm, hắn không thể ngay lúc này làm hại đến người này, bởi vì hắn không muốn nhìn thấy Tử Thất Thất đau lòng chút nào, lại càng không muốn cô lại bỏ đi.

Hắn sẽ đi điều tra chuyện này, hắn sẽ điều tra ra mục đích của hắn ta.

Bất thình lình xoay người lại bước nhanh ra ngoài.

Vũ Chi Húc nhìn bóng lưng hắn, cười nói, "Đi đường cẩn thận, sớm về nhà nha. . . . ."

Mặc Tử Hàn không để ý đến hắn ta, trực tiếp ra khỏi biệt thự.

Vũ Chi Húc nhìn hắn bỏ đi, sau đó nụ cười trên mặt biến mất.

Hoàn toàn không nghĩ tới chuyện lại phát triển theo hướng này, càng không nghĩ tới thân phận mình lại bộc lộ, xem ra, không cẩn thận một chút không được rồi. Cần liên lạc với người kia không đây, rốt cuộc mình nên đi, hay nên ở lại đây?

Nói thật. . . . .

Hắn muốn bỏ đi, bởi vì. . . . . Có một chút cảm giác mệt mỏi rồi. . . . .

Cũng không phải thân thể mệt mỏi, mà là tinh thần mệt mỏi.

Càng cùng chung sống lâu dài với cô gái Tử Thất Thất này, trách nhiệm trong tim sẽ càng lớn, bằng không. . . . . Bản thân sẽ không khống chế nổi. . . . .

"Haizzz. . . . . Rõ là hỏng bét, hỏng bét hết rồi. . . . ." Hắn phàn nàn, bước từng bước nặng nề, đi tới phòng mình.

. . . . .

Lầu hai

Phòng ngủ chính

Tử Thất Thất nằm thẳng trên giường, chăn đắp trên người, rất rõ ràng trước khi đi Mặc Tử Hàn đã giúp cô kéo lên. Mà một mình cô ở trên giường thì cũng có chút lạnh, cho dù là mùa hè, cho dù là đắp chăn, nhưng bên cạnh lại không có cơ thể hắn sưởi ấm, cô vẫn sẽ cảm thấy rất lạnh, mà bởi cái lạnh này khiến cô chậm rãi cau mày, cuối cùng. . . . . Bất thình lình mở to hai mắt.

Trong phút chốc sững sờ, sau đó từ từ khôi phục thần thái.

Cô lại gặp ác mộng sao?

Không. . . . . Cô không nhớ rõ bản thân đã gặp ác mộng, nhưng cũng không nhớ rõ giấc mơ của mình. Chuyện như vậy mọi người ai cũng từng có, có cảm giác mơ khi ngủ, nhưng lúc tỉnh lại lại quên đi nội dung của giấc mơ.

Cô không gặp ác mộng nữa rồi sao? Mới chỉ hai ngày thôi, đã thoái khỏi vướng mắc năm năm thật sao? Là ba và mẹ đã tha thứ cho cô thật sao?

"Ha. . . . ." Cô khẽ cười, nhìn trần nhà trên cao.

Cô vui vẻ ngoảnh lại, muốn dùng nụ cười xinh đẹp nhất nhìn Mặc Tử Hàn, muốn để hắn yên tâm, mình đã tự thoát khỏi ác mộng, nhưng. . . . . Lúc co ngoảnh lại nhìn bên cạnh, mới phát hiện đã không còn bóng dáng hắn, chuyện tối qua cũng trở lại trong tâm trí cô. Nụ cười trên mặt từ từ biến mất.

Hắn đã dậy rồi sao?

Hắn đã đi rồi sao?

Không phải nói hôm nay sẽ cùng dậy với cô sao? Không phải tự quyết định bá đạo như vậy rồi sao?

Quả nhiên. . . . . Hắn để ý chuyện tối qua? Tử Thất Thất chậm rãi ngồi dậy, chăn tuột khỏi người. Cô nhìn căn phòng vắng vẻ, nghe tiếng động yên tĩnh, trái tim có cảm giác tịch mịnh cô quạnh, giống như quay lại ngày nào đó năm năm trước, sau khi thức trắng cả đêm, mặt trời xuất hiện, ánh sáng tiến vào, nhưng trong phòng, vẫn chỉ có một mình cô cô đơn lẻ loi, yên tĩnh. . . . . yên tĩnh. . . . .

Tối qua nhất định bị hắn phát giác, hắn đã bắt đầu hoài nghi cô rồi? Cũng đúng thôi, đổi lại là cô cũng sẽ hoài nghi, đổi lại là cô cũng sẽ có phản ứng như vậy, đổi lại là cô, có lẽ sẽ càng bài xích hắn.

"Không sao!"

Cô lẩm bẩm, nụ cười xinh đẹp lại treo trên môi, nói với căn phòng vắng vẻ, "Cuộc sống hạnh phúc còn không xa, rất nhanh sẽ đạt được hạnh phúc chân chính, rất nhanh rất nhanh, nhẫn nại thêm chút nữa. . . . . Xin lỗi, Mặc Tử Hàn!"

Cô nói xong, nụ cười trở nên có chút chua sót, nhưng mà lại có chút hạnh phúc, tóm lại rất phức tạp, có phần lẫn lộn.

. . . . .

Sau khi rời giường làm vệ sinh cá nhân

Tử Thất Thất mặc một chiếc váy màu hồng phấn ra khỏi phòng, Hỏa Diễm thấy cô lập tức cung kính cúi đầu, máy móc nói, "Phu nhân, buổi sáng tốt lành!"

"Ừ! Buổi sáng tốt lành!" Tử Thất Thất mỉm cười đáp lại, sau đó tự nhiên nói, "Mặc Tử Hàn đâu rồi?"

"Điện hạ mới tới công ty!" Hỏa Diễm đáp.

"Hôm nay không phải chủ nhật sao? Anh ấy không nghỉ à?" Tử Thất Thất tiếp tục hỏi.

". . . . ." Hỏa Diễm chợt ngậm miệng.

Thiếu chút nữa thì quên, hôm nay là chủ nhật, tối qua lúc ăn cơm đã nói, nhưng bởi năm năm này điện hạ cho tới bây giờ cũng không quản ngày đêm mà ở lại công ty, cho nên hắn quên mất, điện hạ lúc này đã không còn là điện hạ của năm năm trước, hôm nay là chủ nhật, điện hạ phải bồi phu nhân mới đúng.

Đây thật sự là thất trách của hắn!

"Tôi lập tức thông báo cho điện hạ!" Hắn nói xong liền lấy điện thoại ra.

"Không cần!" Tử Thất Thất lập tức ngăn lại, sau đó cười nói, "Không có việc gì đâu, không cần nói cho anh ấy, để anh ấy làm chuyện mình muốn làm đi!"

Hỏa Diễm có phần nghe không hiểu lời cô, nhưng cô đã ra lệnh, vậy hắn cũng chỉ nghe lệnh.

"Vâng!" Hắn cúi đầu, bỏ lại điện thoại vào túi.

"Đúng rồi, Thiên Tân, Thiên Ân và Thiên Ái đâu? Bọn chúng dậy chưa?" Cô lại hỏi chuyện nhà.

"Thiên Tân thiếu gia và Tuyết Lê tiểu thư tới công viên trò chơi, bữa sáng bọn họ nói sẽ ăn ở đó luôn!"

"Công viên trò chơi? Nó không phải nói muốn đi vườn bách thú hơn sao?" Tử Thất Thất ngạc nhiên.

"Thiên Tân thiếu gia nói, đi công viên trò chơi chơi mấy trò có tính kích thích có lẽ sẽ kích phát ý thức tiềm ẩn trong Tuyết Lê tiểu thư, khiến cô ấy tỉnh lại!"

"Cái gì?" Tử Thất Thất giật mình.

Con trai bảo bối của cô năm năm sau tuy đã trưởng thành, nhưng cái tính làm ẩu làm càng này vẫn không thay đổi gì cả, ai ôi. . . . . Cô thở dài.

"Thiên Ân đâu?" Cô lại hỏi.

"Thiên Ân thiếu gia ở trong phòng, cậu ấy nói phòng ăn quá ồn, không tiêu hóa được, cho nên muốn ở trong phòng dùng cơm!"

"Ha ha ha. . . . ." Đây đúng là phòng cách của hắn.

"Thế Thiên Ái đâu?"

"Thiên Ái tiểu thư cứ chủ nhật là dậy rất muộn, cho nên giờ còn đang ngủ!"

"Ồ. . . . ." Tử Thất Thất có hiểu một chút tính nết con mình, xem ra bọn chúng trông thì không hợp nhau, thế nhưng lại không hiểu sao cảm thấy rất ăn ý, tỷ như. . . . . Đều không ăn trong phòng ăn, haizz. . . . .

"A, đúng rồi, còn Vũ Chi Húc và An Tường Vũ đâu? Bọn họ chắc đã ăn rồi hả?" Tử Thất Thất bỗng nhiên nghĩ đến bọn họ, bởi vì một mình ăn sáng rất vắng vẻ, lại còn không ngon miệng, vẫn nên có người cùng ăn thì tốt hơn.

"Vũ Chi Húc tiên sinh ở trong phòng, còn chưa có dùng cơm, An Tường Vũ tiên sinh cũng trong phòng, chưa có dùng cơm!" Hỏa Diễm thành thật trả lời.

Quả nhiên. Hai người đều chưa có ăn, trong năm năm này ngày nào cũng thế, bao giờ cũng đợi cô, thật giống như an ủi cuộc đời tịch mịch của cô.

Đi trước tìm Vũ Chi Húc vậy, đúng lúc, thuận tiện hỏi xem có tìm được thứ đó không.

"Anh bảo nhà bếp chuẩn bị một chút, tôi với bọn họ sẽ tới phòng ăn dùng cơm!" Tử Thất Thất ra lệnh, muốn tạm thời đuổi hắn đi.

"Vâng!" Hỏa Diễm cúi đầu lĩnh mệnh, lập tức nhanh chóng tới phòng bếp.

Tử Thất Thất lại xoay người tới phòng Vũ Chi Húc.

. . . . .

Lầu một

Phòng khách

Vũ Chi Húc sau khi nghĩ tường tận, xác định xung quanh an toàn, quyết định gọi cho người kia.

Hắn đóng cửa phòng khóa lại, sau đó tới phòng tắm rồi cũng khóa lại, mở vòi nước ra để có tiếng nước chảy ngăn lại tiếng hắn, sau cùng mới gọi đến một số chỉ nhớ trong đầu mình.

Ngón tay nhanh chóng ấn số, đặt bên tai:

"Đô. . . . . Đô. . . . . Đô. . . . . "

Tiếng bíp vang lên ba lần, hắn lập tức cúp máy, sau đó lại gọi, tiếp tục nghe tiếng bên trong:

"Đô. . . . . Đô. . . . . Đô. . . . . "

Lại ba tiếng

Người kia từng nói với hắn, nếu bị người khác phát hiện, cảm thấy uy hiếp, lần đầu đợi đến khi hắn ta nghe, như vậy sẽ biết hắn hiện tại đang bị uy hiếp, hoặc là có nguy hiểm, nếu gọi lần hai đã nói lên hiện tại rất an toàn, hắn ta có thể yên tâm nghe.

Quả nhiên sau ba tiếng bíp, điện thoại được kết nối, từ bên trong truyền đến một tiếng nói như chuông đồng, vang dội nhưng lại trung hậu.

"Húc? Lúc này gọi điện tới là đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Vâng!" Giọng Vũ Chi Húc cực nghiêm túc, biểu cảm cũng trở nên nghiêm cẩn, nháy mắt như biến thành một người khác, một người vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng.

"Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?"

"Mặc Tử Hàn đã chú ý tới tôi đi theo Thất Thất là có nguyên nhân khác, tôi nghĩ, nếu anh ta tiếp tục điều tra có khả năng sẽ phát hiện ra ngài, thế nên tôi muốn hỏi ngài, tôi có phải nên rời khỏi Thất Thất mới tốt hơn không?"

"Đây là kết quả sau khi cậu cân nhắc cẩn thận, hay là. . . . . Còn có nguyên nhân nào khác không?" Người trong điện thoại đột nhiên hỏi một câu sắc bén.

". . . . ." Vũ Chi Húc hốt nhiên ngậm miệng.

"Nếu cậu muốn bỏ đi, tôi sẽ không ngăn cản cậu!"

"Không. . . . . Tôi chỉ là. . . . ." Vũ Chi Húc muốn nói lại thôi.

Hắn quả thật muốn đi, nhưng lúc nói ra lại có chút không muốn, mâu thuẫn lần đầu tiên xuất hiện trong lòng. Thật sự người làm sát thủ không được phép có cảm tình, một khi có cảm tình sẽ không là sát thủ nữa, mà là một người bình thường.

"Mọi chuyện tôi đều nghe theo sự phân phó của ngài!" Hắn cung kính nói, theo quán tính hơi cúi đầu.

"Được, cậu quyết định đúng lăm, vậy cậu cứ tiếp tục ở lại bên cạnh Thất Thất, bảo vệ con bé!"

Trên gương mặt lạnh băng của Vũ Chi Húc tự tiếu phi tiếu, giống như khổ mà không phải khổ.

Nên nói như thế nào đây?

Là một loại cảm xúc rất phức tạp. . . . .

. . . . .

Một mặt khác

Tử Thất Thất sau khi xuống lầu một liền đi thẳng tới phòng Vũ Chi Húc.

Cô vươn tay, nhẹ nhàng gõ ba cái lên cửa phòng.

"Cộc, cộc, cộc!"

". . . . ." Bên trong không ai lên tiếng.

Tử Thất Thất nghi hoặc, lại gõ ba cái.

"Cộc, cộc, cộc!"

". . . . ." Vẫn không ai trả lời.

Sắc mặt Tử Thất Thất chợt trở nên hết sức nghiêm cẩn.

Vội vàng xoay tay nắm cửa.

Cửa bị khóa trái rồi?

Tử Thất Thất nghi hoặc cau chặt mày lại. Vừa rồi Hỏa Diễm nói Vũ Chi Húc ở trong phòng, nhưng cô gõ cửa lại không ai lên tiếng, hơn nữa hắn cho tới bây giờ chưa từng khóa cửa phòng, năm năm chung sống cô rất rõ đây không phải thói quen của hắn, nhưng sao lại đột nhiên khóa cửa? Chẳng lẽ trong phòng xảy ra chuyện gì ư?

Cô hoảng hốt lập tức rút ra cái kẹp tóc trên mái, sau đó cầm phần được làm bằng sắt của cái kẹp kéo ra một đường thẳng, đưa nó vào trong lỗ khóa, chợt nghe "cách cách", cửa phòng dễ dàng mở ra.

Tử Thất Thất cười.

Không tồi, năm năm này cô cũng không phải ngày nào cũng thương tâm, cũng từ Mặc Thâm Dạ học được một ít mánh để bảo vệ bản thân, mà việc mở khóa này bây giờ với cô mà nói đã như một bữa sáng rồi.

Cô đề cao cảnh giác, cẩn thận mở cửa phòng ra, sau đó nhìn căn phòng trống không, bên trong cũng không có một bóng người, nhưng trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy lại rất lớn.

Đang tắm hả?

Tắm nên mới không nghe thấy cô gõ cửa sao?

Nhưng. . . . . Nếu tắm thì có phải có chút kỳ quái không? Trong phòng không có quần áo cởi ra. Chẳng lẽ là cởi ra trong phòng tắm? Nhưng mà sao tắm thì sao phải khóa cửa?

Hai mắt cô quét bốn phía, căn phòng bài trí sạch gọn, cửa sổ mở, phòng không có dấu vết đánh nhau gì cả, không giống như là bị ai đó uy hiếp, cũng không giống bỏ trốn, nhưng điểm đáng ngờ duy nhất là tắm sao phải khóa cửa? Với lại cô còn nhẹ nhàng tới thử mở cửa phòng tắm, cũng khóa.

Cái này rất kỳ quái rồi nha!

Bình thường người này chỉ mong sao người khác nhìn thân hình hắn, sau đó thì trêu chọc người ta, mỉa mai người ta, nhưng là hôm nay, lại cẩn thận dè dặt, không chỉ khóa cửa phòng, còn khóa cửa phòng tắm.

Hắn là phụ nữ sao? Thế nhưng khóa cả hai cửa?

Bảo mật như thế?

Xem ra nhất định là có chuyện gì đó.

"Ha. . . . . "Tử Thất Thất cười tà ác, sau đó nắm sợi thép của cái kẹp tóc trong tay, lại luồn vào ổ khóa cửa, mở cửa phòng tắm ra.

Để cô xem xem, hắn đến cùng đang làm cái gì đi!

"Cách!"

Cửa phòng được mở ra, cô chậm rãi đẩy ra, tiếng nước chảy lớn hơn, mà Vũ Chi Húc ngồi ở rìa bồn tắm, quần áo trên người vẫn còn nguyên, trong tay cầm di động, vẻ mặt nghiêm túc, cùng lúc trả lời mệnh lệnh cuối cùng của người đàn ông trong di động.

"Vâng, điện hạ!"

Vũ Chi Húc lại cúi đầu nhận lệnh, mà bởi tiếng nước chảy cho nên không có nghe thấy tiếng cửa bị mở ra, mãi đến khi cửa mở hẳn, hắn mới kinh hãi ngoảnh lại nhìn vẻ mặt sửng sốt của Tử Thất Thất.

Cô ấy sao lại tới?

Cô ấy sao lại vào đây?

Không xong!

Bị cô ấy nghe được chưa?

Không!

Do tiếng nước chảy nên hẳn cô ấy không nghe được nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ, vậy hắn phải bịa ra một lý do để che dấu là được, đúng, chỉ cần hắn bịa ra một lời nói dối. . . . .

"Anh mới nói gì?" Tử Thất Thất không tin nhìn hắn, sửng sốt hỏi, "Điện hạ là ai? Anh gọi điện cho ai? Vì sao phải thần thần bí bí như thế?"

Vũ Chi Húc nhăn chặt đôi lông mày.

Không nghĩ tới lại bị cô ấy nghe được mấy chữ sau cùng, lần này phải nói dối cho qua thế nào? Hắn còn có thể che giấu được sao?

Sao chuyện lại đột nhiên xảy ra thế này?

Làm sao bây giờ?

Hắn hiện tại nên làm cái gì bây giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.