Cửa xe mở ra, một người đàn ông Trung Quốc mặc âu phục tới trước mặt bọn họ.
Chỉ thấy anh ta cung kính khom lưng chín mươi độ, sau đó nói, "Điện hạ!"
"Ừ!" Mặc Tử Hàn nhẹ nhàng lên tiếng trả lời.
Mặc Thiên Tân hứng trí bừng bừng xem xét lễ nghi của người trong hắc đạo, thú vị thú vị.....
"Đi thôi!" Mặc Tử Hàn lại lạnh lùng mở miệng, sải bước hướng về phía xe.
Tử Thất Thất cố chấp hai chân dùng sức đứng tại chỗ, hai tay kéo tay kia của anh lại.
Mặc Tử Hàn cau mày xoay người, nhìn chằm chằm cô!
"Thả tôi ra!" Cô cố chấp lặp lại ba chữ kia.
"Chìa khóa cũng đã ném, cô muốn tôi làm sao thả cô ra?" Anh hỏi.
"Tôi không tin anh không có cách nào, anh nhất định có thể mở thứ này ra!"
"Đó đương nhiên, một cái còng tay mà thôi, há có thể làm khó tôi?" Mặc Tử Hàn bộ mặt kiêu ngạo, hoàn toàn không đem còng tay này để vào mắt.
"Vậy anh mau mở ra a!" Tử Thất Thất oán giận.
"Tôi sao lại muốn mở nó ra? Tôi chính là muốn nó khóa chúng ta lại, để cho cô không có biện pháp thoát khỏi tôi!"
"Anh...." Tử Thất Thất tức giận.
Mặc Tử Hàn khoái trá cười tươi, uy hiếp nói, "Cô rốt cuộc có đi hay không? Chẳng lẽ muốn tôi ôm cô lên xe sao?"
Ôm?
Tử Thất Thất hoảng hốt!
"Anh.... Anh đừng chạm vào tôi, tôi tự đi!"
Thần kinh toàn thân cô căng thẳng, sợ anh thật sự sẽ làm loạn với cô, mà lúc này, cô giống như chim non bị Lão Ưng bắt vào hang, không chỉ là tay trói gà không chặt, quả thực chính là mặc người chém giết.
Làm sao bây giờ?
Hiện tại có biện pháp gì có thể cởi bỏ cái còng tay này, thoát khỏi anh ta?
Cô gắt gao nhíu lại chân mày, vô cùng không tình nguyện đi theo anh, ngồi lên chiếc xe Bently cao cấp.
Mà Mặc Thiên Tân đi theo phía sau bọn họ có chút chần chờ nện cước bộ, trong lòng không ngừng tính, cậu muốn tìm một cơ hội gọi cho mẹ tiểu Lam, hiện tại kế hoạch B đã thất bại, tựa hồ kế hoạch C cũng có thay đổi, thật không nghĩ tới ba cậu lại sử dụng chiêu như vậy.
Cái này phải làm sao chạy trốn đây?
....
Bên trong xe
Tử Thất Thất ngồi cạnh Mặc Tử Hàn, Mặc Thiên Tân ngồi đối diện hai người, tựa hồ cũng là lần đầu tiên ngồi xe thế này, có chút vui vẻ, bất quá....
"Con nói ba nè!" Cậu đột nhiên mở miệng
"Làm sao?" Mặc Tử Hàn lạnh nhạt lên tiếng.
Khóe miệng Mặc Thiên Tân hiện lên tà ác, sau đó giả vờ ra vẻ ngây thơ không biết gì, nói, "Ba sao lại khóa mẹ ở cùng một chỗ, vậy buổi tối lúc ngủ phải làm sao ạ?"
"Đương nhiên là cùng nhau ngủ rồi!"
Cái gì (O﹏O)~
Tử Thất Thất kinh ngạc quay sang nhìn anh nói, "Ai muốn ngủ cùng anh!"
"Nếu không cô muốn phải làm sao bây giờ? Đừng quên, chúng ta bây giờ coi như là cùng một thể!" Anh nói xong, nhấc cả tay cô lên, quơ quơ khóa trên cổ tay hai người.
Tử Thất Thất tức giận hất tay anh, kiên định nói, "Tóm lại tôi sẽ không ngủ cùng anh!"
"Có cái gì mà xấu hổ, cũng đã hai lần ngủ cùng nhau!"
Khuôn mặt Tử Thất Thất nháy mắt trướng hồng.
"Ai xấu hổ? Ai với anh ngủ cùng hai lần? Anh đừng có nói bậy bạ!"
"Không ngủ cùng hai lần, vậy nó làm sao xuất hiện?" Mặc Tử Hàn bình tĩnh nói, ngón trỏ chỉ hướng Mặc Thiên Tân đối diện.
Tử Thất Thất nháy mắt á khẩu.
Mặc Thiên Tân đổ mồ hôi !
Liên quan gì đến cậu sao?
Bất quá... Hắc hắc!
Nội tâm cậu đang tà ác cười, nhưng trên mặt lại là vẻ mặt ngây thơ, còn nói, "Mẹ, không quan hệ, không phải là riêng nha, ba chính là chính nhân quân tử, ba sẽ không làm gì mẹ a!"
"Vậy cũng không nhất định!" Mặc Tử Hàn trực tiếp chối bỏ lời của cậu.
Yes! Cậu chính là muốn câu trả lời như vậy!
Mặc Thiên Tân đạt được như ý quay đầu nhìn phong cảnh xinh đẹp ngoài cửa sổ.
Tử Thất Thất nhưng lại hung dữ nhìn chằm chằm cậu, hận không thể vươn hai tay gắt gao nhéo ở cổ của cậu.
Tại sao muốn tự vạch áo cho người xem lưng? Nó đây là cố ý a? Rõ ràng mấy ngày hôm trước còn liều sống liều chết trợ giúp cô chạy trốn, như thế nào hiện tại lại giống như đứng ở bên phía Mặc Tử Hàn? Nó là đầu tường thảo sao? Dĩ nhiên ngả về cả hai phía?
Tức giận! Tức giận! Tức giận!
Nếu lại gặp sự kiện lần trước, cô phải làm sao bây giờ? Cái loại chuyện làm cho người ta ghê tởm, cô đời này không muốn phát sinh lần thứ ba nữa.
Làm sao bây giờ?
Cô nhất định phải nghĩ biện pháp, tuyệt đối không thể để cho người người đàn ông này đụng chạm vào cô nữa!
Nhưng là cô có biện pháp nào có thể bảo vệ mình?
Mặc Tử Hàn vẻ mặt thong thả, một tay chống ở cửa sổ xe, nâng cầm mình, khẽ quay đầu nhìn biểu tình tâm hoảng ý loạn của cô, khóe miệng hờ hững cười tà.
"Thật chờ mong a... Cho cô lần thứ ba sẽ là cảm giác gì?"
Tử Thất Thất toàn thân run rẩy, trong nháy mắt, trong đầu nhớ tới chuyện tình lần trước, đồng thời, thân thể giống như lại một lần nữa bị tay anh chạm vào, lại một lần nữa bị môi của anh hôn, giống như có vô số bàn tay, vô số môi, không ngừng xâm phạm thân thể của cô.
Không cần!
Trong lòng cô lớn tiếng gào thét, thân thể bắt đầu có chút run rẩy.
Loại cảm giác bồi hồi làm cho người ta chán ghét, làm cho cô bắt đầu hoảng sợ, sợ...
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Có ai..... Có thể tới cứu cô sao??
....
Cửa tiệm rượu
Xe Bently đột nhiên dừng lại, một người đàn ông trẻ tuổi tới bên cạnh xe, mở cửa xe ra.
Mặc Tử Hàn tiêu sái xuống xe, Mặc Thiên Tân cũng vui vẻ nhảy xuống xe, chỉ có Tử Thất Thất còn lăng lăng ngồi trên xe, cánh tay khẽ vươn ngoài xe.
"Xuống xe rồi!" Mặc Tử Hàn nhắc nhở cô.
"A?" Tử Thất Thất hoàn hồn, rất rõ ràng vừa mới bắt đầu đều bị vây ở trạng thái linh hồn xuất khiếu.
Hai mắt cô nhìn khách sạn bên ngoài, trái tim càng thêm hoảng loạn.
Tới rồi?
Khách sạn?
Anh ta thật sự sẽ không phải muốn làm chuyện đó chứ?
Không muốn xuống xe, không muốn đi vào nơi này, muốn lập tức chạy trốn, trốn càng xa càng tốt, chính là tay cô lại bị buộc gắt gao với tay anh.
"Này, xuống xe rồi, cô không nghe thấy sao?" Chân mày Mặc Tử Hàn khẽ chau lên, có chút không kiên nhẫn.
"...."
Tử Thất Thất trầm mặc ngồi ở bên trong xe, thân thể hơi hơi di động nhưng là hướng về bên trong xe, cũng lẩm bẩm nói, "Tôi... không muốn xuống xe!"
"Cái gì?" Mặc Tử Hàn bực mình.
Anh đã không kiên nhẫn uy hiếp cô nữa, hơn nữa cũng không có kiên nhẫn ngồi cùng cô trên xe, càng không kiên nhẫn cùng cô dông dài ở chỗ này.
Đột nhiên một chân bước vào bên trong xe, hoàn toàn không để ý tới tay hai người còn bị cột, cường ngạnh ôm lấy eo của cô, sau đó vừa dùng lực đem cả người của cô vác lên vai mình.
"A!" Tử Thất Thất lớn tiếng thét chói tai, "Anh muốn làm gì? Mau buông tôi xuống, tên khốn kiếp anh thả tôi xuống, tôi có chết cũng không vào khách sạn này, anh mơ tưởng đụng vào tôi... buông tôi ra, mau buông tôi xuống.... Cứu mạng.... Cứu mạng a.....Help me...."
Cô lớn tiếng hô hoán, không ngừng cầu cứu, ngay cả Anh văn cũng nói nhưng những người bên cạnh nhìn được nghe được nhưng không có một người dám lên trước ngăn cản, thậm chí có những người này cũng làm như không nghe thấy, trực tiếp rời đi. Chỉ có Mặc Thiên Tân đứng tại chỗ, bất đắc dĩ lắc đầu!
Hôm nay đã là lần thứ ba mẹ mất mặt! Thật không rõ nghề nghiệp tuyển thủ quyền đạo năm đó của mẹ là thế nào đạt được, lại hô cứu mạng, còn help me... Ai, cậu thật không biết phải nói như thế nào!
...
Dưới sự hướng dẫn của của nhân viên phục vụ, Mặc Tử Hàn khiêng Tử Thất Thất cả đoạn đường gào thét đi tới phòng ở tầng cao nhất.
Vừa mới mở cửa, đại sảnh giống như hoàng cung kiểu Anh hoa lệ hiện ra ở trước mắt, mà hai bên đại sảnh là bậc thang hình cung, phòng ngủ ở tầng thứ hai.
"Wow...." Mặc Thiên Tân không khỏi cảm thán, "Phòng ốc thật xinh đẹp a!" So với nhà bọn họ quả thực là một trời một vực.
Phía sau, người đàn ông mặc đồng phục tới trước mặt Mặc Tử Hàn, cung kính khẽ cúi đầu, sau đó dùng Trung văn lưu loát nói, "Mặc tổng, người phục vụ chuyên dành cho VIP sẽ ở cửa đợi phục vụ, nếu anh có cái gì cần, thỉnh trực tiếp gọi, hoặc là ấn vào cái nút màu trắng này!"
Người đàn ông cầm một cái điều khiển từ xa nhỏ màu đen đưa cho anh, phía trên chỉ có ba cái nút, màu đỏ là đóng cửa, màu xanh biếc là mở cửa, màu trắng là gọi phục vụ.
"Tôi biết rồi, anh đi xuống đi!" Mặc Tử Hàn nhận lấy điều khiển từ xa.
"Vâng!" Người đàn ông lập tức lui ra, cũng đem cửa phòng đóng lại.
Trong phòng lớn như thế chỉ còn lại có ba người bọn họ!
Tử Thất Thất vẫn đang bị vác trên vai, từ lúc mệt liền trầm mặc không nói, hơn nữa bụng của cô bị đặt trên vai anh rất đau.
"Có thể thả tôi xuống chưa?" Cô hữu khí vô lực hỏi.
Mặc Tử Hàn hoàn toàn không để ý tới thanh âm của cô, trực tiếp quay đầu nhìn về phía Mặc Thiên Tân đứng bên cạnh, lạnh lùng nói, "Ở chỗ này con có thể tùy ý đi lại, nếu như muốn ăn cái gì thì kêu người đem đến, vật này cho con, nhưng là nhớ một điểm duy nhất cho ta...." Anh đột nhiên dừng lại, cảnh cáo nói, "Không cho phép quấy rầy chúng ta!"
Anh nói xong liền đem điều khiển từ xa ném cho cậu, tiếp tục khiêng Tử Thất Thất lên lầu hai.
Không cho phép quấy rầy chúng ta?
Này.... Này.... Đây là ý gì?
"Này, Mặc Tử Hàn, anh thả tôi xuống, anh mau buông tôi xuống, thả tôi xuống...." Tử Thất Thất tránh trát trứ rống to, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.