"Em sao vậy?" Mặc Tử Hàn vội vàng dìu cô "Lại muốn ói sao? Rất khó chịu sao ? Có cần gọi bác sĩ tới xem không?"
"Em không có. . . . . . Nôn. . . . . . Nôn. . . . . . Không có sao. . . . . ." Kỹ thuật diển xuất của Tử Thất Thất giống như thật , hơn nữa dùng tay của mình che kín nửa gương mặt, làm cho hắn càng khó phân biệt thiệt giả.
Mặc Tử Hàn lo lắng nhìn cô , hiện tại hắn mới biết việc phụ nữ mang thai là phiền phức rắc rối cỡ nào, mới vừa vặn ăn một ít thức ăn , lại lập tức buồn nôn , mặc dù buồn nôn , nhưng lại không nôn ra được , phần lớn cũng là nôn ọe mà thôi , hơn nữa còn phải cẩn thận cái này , cẩn thận cái kia , không thể lạnh , càng không thể nhiệt , nhất là thân thể của cô mới vừa trải qua tổn thương , vất vả lắm mới từ từ khôi phục lại , cho nên càng phải cẩn thận chăm sóc . Mỗi lần nghĩ đến những chuyện này, hắn sẽ liên tưởng đến bảy năm trước, khi đó cô đều giống như vậy thì có thể sống được đến giờ sao?
"Nôn. . . . . ." Tử Thất Thất lại một lần nữa nôn ọe.
"Tử Thất Thất , em mau qua đây ngồi , anh đi lấy nước cho em , rồi anh đi gọi bác sĩ !" Mặc Tử Hàn liền tranh thủ đỡ cô đến bên giường , dìu cô ngồi xuống , sau đó vội vội vàng vàng đi rót nước, hoàn toàn đem vấn đề vừa rồi đã quên sạch sẽ .
Tử Thất Thất ngồi ở bên giường nhìn bóng lưng vội vội vàng vàng của hắn , trong đầu không khỏi nghĩ đến chuyện bọn họ mới vừa gặp mặt , đột nhiên không khỏi cười một tiếng , cảm thấy như vậy thật sự là rất thú vị , nhưng trong đầu cô đột nhiên lại nghĩ tới những lời của Thủy Miểu ,trong lòng không khỏi có chút hoảng hốt .
Rốt cuộc tại sao hắn không nói đến vấn đề kết hôn cùng cô ?
Cô muốn hỏi sao?
. . . . . . . . . . . .
. . . . . .
Nửa đêm
Tử Thất Thất nằm ở trên giường , không thể chợp mắt được!
Mặc Tử Hàn nằm ở bên cạnh cô, chợt xoay người, đưa tay ôm cô vào trong ngực của mình.
Tử Thất Thất khẽ quay đầu nhìn mặt của hắn , trong đầu vẫn nghĩ đến lời Thủy Miểu đã nói , vẫn luôn để ở trong lòng , cũng rất hiếu kỳ, cho nên. . . . . .
"Mặc Tử Hàn ? Anh đã ngủ chưa?" Cô nhẹ giọng hỏi.
"Còn chưa ngủ !" Mặc Tử Hàn trả lời.
"Cái này . . . . . Em. . . . ." Tử Thất Thất ấp a ấp úng mở miệng , do dự chậm chạp không chịu mở miệng.
"Sao vậy ?" Mặc Tử Hàn giương đôi mắt , trong bóng tối xem chừng mặt của cô nói "Trễ rồi sao em vẫn chưa đi ngủ , em muốn nói gì với anh vậy ?"
"Thật ra thì , cũng không có gì , chẳng qua là cảm thấy gần đây anh rất nhàn rỗi , cũng không có đến công ty nữa ?" Cô hỏi chưa đi vào vấn đề chính ,vì trong lòng vẫn còn chút do dự.
"Toàn bộ chuyện của công ty hôm nay anh đã bàn giao lại cho Kim Hâm rồi , bắt đầu từ hôm nay , anh sẽ ở cùng với em sẽ không rời em một bước , cho đến khi em sinh tiểu bảo bối của chúng ta xong !"
"Ah ? Vậy từ nay về sau anh sẽ có rất nhiều thời gian sao!"
"Không sai !"
"Vậy anh sẽ rất rãnh rỗi sao?"
"Ừh!"
"Như vậy , anh còn nhớ chuyện ba tháng trước đã đáp ứng em không?" Tử Thất Thất quanh co lòng vòng đã hỏi tới trọng điểm.
Mặc Tử Hàn đột nhiên trầm mặc, hắn nhìn chằm chằm mặt của cô, trong lòng đã rất rõ ràng ý tứ trong lời nói của cô , nhưng . . . . .Tại sao hôm nay đột nhiên cô ấy lại hỏi chuyện này? Rõ ràng thời gian đã qua lâu như vậy cũng không có hỏi qua, hơn nữa Bách Hiên mới chết không bao lâu, theo lý thuyết cô sẽ không nói chuyện này mới đúng , xem ra mục đích của cô cũng không phải là kết hôn, mà là. . . . . .
"Em muốn hỏi anh , tại sao không có nói đến chuyện kết hôn nữa, có đúng hay không?" Hắn trực tiếp hỏi.
"Không, em muốn hỏi chính là , tại sao anh vẫn luôn tránh né chuyện kết hôn , mà Mặc Thâm Dạ cùng Chung Khuê cũng đã từng thần thần bí bí nhắc qua , giống như trong này có bí mật gì vậy , em muốn biết , rốt cuộc anh đang giấu giếm em cái gì!" Tử Thất Thất cũng không vòng vo nữa , trực tiếp đi thẳng vào vấn đề .
Mặc Tử Hàn một lần nữa trầm mặc , lần này còn trầm mặc lâu hơn lần trước , ngay cả khi có thể nói , hắn vẫn tính toán không mở miệng như vậy .
"Không thể nói cho em biết được sao?" Tử Thất Thất nóng nảy hỏi.
". . . . . ." Mặc Tử Hàn trầm mặc như trước.
"Nếu em biết chuyện thì sẽ hại đến em sao?" Tử Thất Thất hỏi nữa.
". . . . . ." Mặc Tử Hàn vẫn là trầm mặc.
"Rốt cuộc là chuyện gì vậy , anh mau nói cho em biết đi !" Tử Thất Thất đề cao âm lượng của mình , chân mày nhíu lại, ra lệnh cho hắn.
"Ai. . . . . ." Mặc Tử Hàn thở dài , đôi tay càng thêm dùng sức ôm cô thật chặt , sau đó ở bên tai của cô mà nói "Cho anh thêm một ít thời gian , chờ anh đem mọi chuyện giải quyết xong , anh sẽ đem hết toàn bộ nói cho em biết, có được hay không?"
"Anh phải giải quyết chuyện gì ? Em có thể giúp anh không?" Tử Thất Thất hỏi.
"Chuyện này anh sẽ tự mình giải quyết , em không cần phải lo lắng , ta Mặc Tử Hàn nhất định sẽ cưới em , em là người vợ duy nhất của anh , anh sẽ không nuốt lời , chỉ là. . . . . . Chờ thêm một thời gian . . . . . . Chờ thêm một chút nữa thôi !"
Trên mặt Tử Thất Thất lộ ra ưu sầu nhàn nhạt , cô không hiểu , tại sao kết hôn đối với hắn mà nói, là một chuyện khó khăn vậy sao .
"Em hiểu rồi !" Cô nhẹ giọng đồng ý, không hỏi nữa.
Mặc Tử Hàn mỉm cười , chân mày cũng nhíu lên.
Sao đột nhiên cô ấy lại hỏi chuyện này ? Rõ ràng sáng sớm hôm nay vẫn còn bình thương , chẳng lẽ là lúc cô mất tích đã xảy ra chuyện gì sao ? Có người nào đã nói những chuyện lung tung gì với cô , người duy nhất hắn hoài nghi, chính là Thủy Miểu.
Nhất định là cô ấy !
Người phụ nữ kia. . . . . .
※※※
Buổi trưa hôm sau
Phòng khách lầu một
"Cốc , cốc , cốc !"
Cửa phòng của Thủy Miểu đột nhiên bị gõ , toàn thân Thủy Miểu mặc bộ đồ màu trắng , mỉm cười đem cửa phòng mở ra . Thời điểm khi cô trông thấy Mặc Tử Hàn căn bản cũng không có một chút xíu kinh ngạc , cô bình tĩnh giống như biết rõ hắn sẽ đến tìm cô vậy .
"Điện hạ, mời vào!" Cô khẽ cúi đầu nói , lập tức nghiêng người nhường đường.
Mặc Tử Hàn lạnh lùng sải bước đi vào trong phòng.
Thủy Miểu đóng cửa phòng lại, bước tới trước mặt của hắn , xoay người nhìn hắn , sau đó hơi cúi đầu , cung kính nói "Điện hạ , ngài tìm tôi có chuyện gì?"
"Ngày hôm qua cô cùng Tử Thất Thất nói những chuyện gì ?" Mặc Tử Hàn lạnh như băng chất vấn cô.
"Chỉ là tán gẫu mấy câu thôi !" Thủy Miểu trả lời.
"Tán gẫu ? Vậy hãy đem nội dung lặp lại một lần!" Mặc Tử Hàn ra lệnh.
". . . . . ." Thủy Miểu đột nhiên trầm mặc , sau đó nói "Điện hạ thật xin lỗi , nội dung thì em không nhớ rõ nữa rồi , chỉ là nói một chút chuyện việc nhà mà thôi !"
"Không cần ở đây giả ngây giả dại !" Mặc Tử Hàn tức giận, lạnh lùng nói "Cũng không cần ở trước mặt Tử Thất Thất nói lung tung , đừng cho là những lời cảnh cáo của tôi nói với cô là đùa giỡn, nếu như cô chọc giận tôi , tôi thật sẽ giết cô !"
Thủy Miểu nghe hắn tuyệt tình nói , nụ cười trên mặt cũng biến mất . Cô ngưng lại mấy giây , sau đó đột nhiên cười khẽ.
"A. . . . . . Điện hạ , tôi thật không hiểu , tại sao ngài vẫn muốn giấu giếm phu nhân chứ ? Mặc dù sẽ tổn thương đến cô ấy , nhưng phu nhân cũng rất là kiên cường , tôi nghĩ cô ấy có thể một mình gánh chịu!"
"Cô câm miệng lại cho tôi !"
"Tôi biết ngài muốn bảo vệ cô ấy , nhưng nếu như cô ấy đã quyết định gả cho ngài , thì ngài nên để cô ấy chuẩn bị tinh thần để gia nhập hắc đạo , hơn nữa cô ấy cũng đã có con với ngài , nên rõ ràng mình bây giờ đang ở vị trí nào , hơn nữa cũng rõ ràng bổn phận của mình , còn . . . . ."
"Tôi nói cô câm miệng cho tôi !" Mặc Tử Hàn tức giận gầm nhẹ.
Mặc Tử Hàn chống lại hai mắt của cô , lửa giận trong lòng từ từ dang lên , quả nhiên không nên giữ cô ở lại , mặc dù người phụ nữ này đã mấy lần cứu mạng của hắn , nhưng giống như lời cô vừa nói, đã gia nhập hắc đạo , nên biết bổn phận của mình , cô ấy đã từng là hộ vệ bên cạnh hắn , ngăn đao cản súng cho hắn , thân làm thuộc hạ của hắn làm như vậy cũng là phải , đây đều là trách nhiệm của cô , nhưng khi nhìn vết thương trên người của cô , trông thấy cô thống khổ , hắn nhất thời lại không đành lòng , tóm lại bất kể như thế nào , nói hắn máu lạnh vô tình cũng được , nói hắn là người vong ân phụ nghĩa cũng chẳng sao , cái gì cũng được . . . . Hắn không thể giữ cô ở lại nữa !
"Cô đi đi, lập tức dọn hành lý , lập tức từ đi khỏi nơi này !" Hắn lạnh lùng ra lệnh , tuyệt tình mở miệng.
Thủy Miểu khiếp sợ!
"Ngài muốn tôi rời đi ? Ngày muốn đuổi tôi đi ?"
"Đúng !"
"Rõ ràng ngài đã đồng ý để tôi ở lại!"
"Tôi đã để cô ở đây gần một tháng , cô còn chưa thỏa mãn?"
"Tại sao? Tại sao lại muốn đuổi tôi đi? Cũng bởi vì tôi nói mấy câu đó với cô ấy sao? Tôi nói có gì không đúng chứ ? Tôi làm sai chỗ nào sao ? Chẳng lẽ ngài muốn lừa gạt cô ấy cả đời sao ? Chẳng lẽ ngài cho là ngài còn cơ hội thoát khỏi cái địa ngục tràn đầy máu tươi này sao ?"
"Câm miệng!" Mặc Tử Hàn tức giận.
"Tôi không muốn , tôi phải nói , lần trước ngài lên kế hoạch bị Chung Khuê phát hiện , hắn đoạt một nửa cổ phần của tập đoàn King , bây giờ ngài đã không thể nào có cơ hội thoát khỏi hắc đạo nữa rồi , mà một ngày nào đó Tử Thất Thất sẽ phải tiếp nhận "Huyết Tế" , cô ấy nhất định phải dùng đôi tay thuần khiết của mình để giết người , nếu không đời này cô ấy cũng không thể nào danh chánh ngôn thuận làm phu nhân của Mặc Tử Hàn!"
Đột nhiên!
Lời nói của Thủy Miểu vừa dứt , Mặc Tử Hàn liền vươn tay phải của mình ra , chế trụ lấy cái cổ mảnh khảnh của cô , sau đó từ từ dùng sức , nâng cổ của cô lên đồng thời cả người cô cũng nâng lên theo. Hô hấp của Thủy Miểu trong nháy mắt bị ngưng lại , cổ càng ngày càng đau đớn, mà hai chân của cô cũng chầm chậm ly khai khỏi mặt đất , cả người lơ lửng ở trên không trung , ngay cả kêu cũng không kêu được.
"Vừa rồi rõ ràng tôi đã bảo cô ngậm miệng lại, nhưng cô lại dám không nghe tôi nói ? Chẳng lẽ cô đã quên quy củ của hắc đạo rồi sao? Còn dám Dĩ Hạ Phạm Thượng , cô muốn vào địa lao chịu sự trừng phạt sao ? Vậy thì cô cứ như vậy để tôi bóp chết ?" Mặc Tử Hàn hung hăng nói, hắn tức giận nhìn chằm chằm cô, không có chút mềm lòng.
Thủy Miểu nhìn khuôn mặt tức giận của hắn , trong lòng hoảng sợ , cô lập tức dùng một ít hơi sức còn lại lắc đầu một cái.
"Nếu không muốn, thì cô phải nhớ kỹ lấy chuyện ngày hôm nay cho tôi , nếu như còn tái phạm lần nữa, tôi sẽ tự tay cắt cổ của cô , cho cô xuống địa ngục , mà phục vụ Diêm Vương!" Mặc Tử Hàn lạnh lùng cảnh cáo.
Thủy Miểu lập tức gật đầu, mà tầm mắt của cô mơ hồ đã thay đổi , thật giống như sắp tắt thở.
Mặc Tử Hàn nhìn cô gật đầu , đột nhiên buông lỏng tay ra, thân thể của Thủy Miểu trong nháy mắt rơi xuống , hai chân mới vừa chạm đất, hai đùi liền mềm nhũn ngã trên mặt đất , cũng không ngừng ho khan, hô hấp từng ngụm từng ngụm .
"Lập tức cút khỏi nơi này, không cho phép cô xuất hiện trước mặt của Tử Thất Thất , hơn nữa cô phải ghi nhớ thật kỹ những lời mà tôi vừa nói, càng phải biết rõ , tôi là thủ lĩnh của hắc đạo , mà cô là thuộc hạ của tôi , đều phải vì tôi mà làm bất cứ chuyện gì , tôi cũng không có nợ cô cái gì cả, đừng tưởng rằng cô với người khác là không giống nhau , cũng đừng cho là cô có thể kiềm chế tư tưởng của tôi . . . . Nếu như tự cho mình là thông minh , thì cũng là tự đi tìm rắc rối mà thôi !" Mặc Tử Hàn lạnh giọng nói , nói xong liền sải bước về phía cửa phòng.
"Ngài . . . . . Ngài còn nhớ mười năm trước ngài đã đáp ứng chuyện của tôi không ?" Cô hỏi.
". . . . . ." Mặc Tử Hàn trầm mặc hai mắt hơi nhíu lại .
"Ngài đã quên rồi sao ? Mười năm trước ngài đã thề trước mặt tôi , ngài đã quên thật rồi sao ? Vậy là ngài muốn quỵt nợ?"
"Tôi vẫn nhớ !"
"A . . . . ." Thủy Miểu vui vẻ cười , mặc dù giọng có chút khàn khan , nhưng cô còn là vui vẻ nói "Vậy thì tốt. . . . . Nhớ là tốt rồi. . . . . . Ngài nhớ là tốt rồi. . . . . ."
Mặc Tử Hàn không muốn nghe cô nói nữa , cũng không muốn nghe thanh âm của cô nữa , tiếp tục đi tới cửa phòng , sau đó đưa tay mở cửa phòng ra, nhưng thời điểm vừa mở cửa, liền trông thấy Tử Thất Thất đang đứng ở trước cửa phòng.
Trong nháy mắt khiếp sợ , hắn trừng lớn hai mắt của mình.
Cô đứng ở đây từ lúc nào ?
Những lời lúc nãy cô đều nghe hết?
Chẳng lẽ vừa mới bắt đầu Thủy Miểu cũng biết cô ấy sẽ đến đây sao ?
Hắn bị gài bẫy ?
"Tử Thất Thất . . . . ." Hắn nhẹ giọng gọi cô.
Tử Thất Thất khẽ ngước đầu nhìn mặt của hắn , cô vốn là muốn tìm Thủy Miểu , nhưng không nghĩ đến lại nghe được chuyện của bọn họ , cô cũng không muốn nghe lén, nhưng hai chân của cô lại không có biện pháp nào rời đi.
"Huyết Tế là gì ? Là giết người sao ? Có thể nói rõ cho em biết không ?" Cô giật mình hỏi thăm hắn , hai tay của cô bắt lấy cánh tay của Mặc Tử Hàn.
Mặc Tử Hàn cau mày nhìn cô , thấp thỏm trong lòng.
"Tử Thất Thất , chúng ta trở về phòng rồi nói được không ? Anh sẽ đem toàn bộ mọi chuyện nói cho em biết !" Nói xong, hắn nắm lấy tay của cô kéo cô rời khỏi .
Tử Thất Thất kinh ngạc đi theo bước chân của hắn , rời khỏi phòng của Thủy Miểu.
Thủy Miểu ngồi dưới đất nhìn bóng lưng của hai người bọn họ , khóe miệng một lần nữa treo lên nụ cười tà ác .
Muốn đuổi cô đi?
Không dễ dàng như vậy đâu ! Lúc này cô nhất định sẽ không rời đi .
Cô từ dưới đất khẽ đứng lên , sau đó lảo đảo đi tới bên giường, ngồi ở trên giường , sau đó cầm lấy điện thoại đặt ở trên tủ đầu giường , bấm một chuỗi mã số, cuối cùng đưa điện thoại di động đặt ở bên tai.
『 Alô? 』 Trong điện thoại di động vang lên giọng nói lạnh lùng của Chung Khuê.
『 Àh? Thì ra là Thủy cô nương ở Bách Hoa Các , sao hôm nay cô lại gọi điện thoại cho tôi ? Chẳng lẽ ngay cả lão già đã hơn 70 tuổi mà cô cũng không tha , cũng muốn lôi kéo đến tiệm của cô làm khách sao ? Tôi nói trước , tôi đã không còn có thể lực đó ! 』
"Chung Thúc, ngài nghe tôi nói, tôi tìm ngài đương nhiên là có liên quan đến giao dịch quan trọng!"
『Ah? Giao dịch ? Cô muốn nói chuyện buôn bán với tôi?』
"Chuyện này, thật ra thì rất đơn giản, là . . . . ."
Thủy Miểu đem lấy kế hoạch của chính mình cặn kẽ nói với hắn , mà ánh mắt của cô vẫn nhìn về phía cửa phòng của mình, nhìn đấn hướng của Mặc Tử Hàn cùng Tử Thất Thất biến mất , tưởng tượng ra bộ dạng gây gổ của hai người bọn họ.
. . . . . .
Lầu hai
Phòng ngủ
Mặc Tử Hàn kéo tay của Tử Thất Thất về đến phòng , xoay người đóng cửa phòng lại , sau đó để cô ngồi ở bên giường.
Tử Thất Thất theo dõi ánh mắt của hắn , chờ đợi giải thích của hắn, mà trong lòng của nàng cũng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt .
"Tử Thất Thất . . . . ." Mặc Tử Hàn nhẹ giọng gọi , đưa tay vuốt ve gò má của cô , sau đó khẽ cau mày lo lắng nói "Lời nói kế tiếp của anh có thể sẽ dọa đến em , em cũng không nên quá kinh ngạc , thân thể của em vừa mới tốt lên, nhưng cũng không thể sơ xuất được , hay là em năm ở trên giường trước , sau đó anh sẽ . . . . ."
"Em không có sao, anh cứ nói đi!" Tử Thất Thất cắt đứt lời của hắn , cũng bắt lấy tay của hắn , để cho hắn yên tâm hơn.
Mặc Tử Hàn canh chừng mặt của cô , thời điểm này trong lòng của hắn thật không muốn nói những chuyện tàn nhẫn này , nhưng chuyện đã đến tình trạng này , hắn không còn biện pháp nào giấu giếm nữa rồi.
"Thật ra thì Huyết Tế có nghĩa là dùng máu để tế điện , nói trắng ra thì chính là muốn em giết người , người phụ nữ nào muốn trở thành hắc đạo phu nhân thì đều phải giết người , nếu bản thân đã là người trong hắc đạo , thì chỉ cần kết hôn bình thường là được , nhưng nếu là người bình thường vô cùng thuần khiết , thì nhất định phải tiến vào hắc đạo theo con đường tàn khốc nhất , bình thường thì vào buổi chiều sau khi hôn lễ được tổ chức , trong tổ chức ở ngay trước mặt của mọi người tự tay mình giết chết một người , như vậy ở trước mặt mọi người có thể chứng tỏ uy nghiêm của mình , cũng có thể giải trừ hiểu lầm cô là gian tế , cho nên người phụ nữ thuần khiết giống như em , nhất định phải làm cho hai tay của mình dính đầy máu tươi, như vậy mới có thể chân chính trở thành hắc đạo phu nhân , trở thành vợ của anh . . . . ." Hắn nhẹ giọng nói , chân mày hơi nhíu lên , trong đầu lập tức nhớ lại chuyện khi còn bé của mình , khi đó hắn mới mười tuổi , giống như một cơn ác mộng đột nhiên xuất hiện , cha của hắn dẫn theo một người đàn ông đang thoi thóp , sau đó đưa cho hắn một thanh chủy thủ sắc bén , ra lệnh hắn dùng chủy thủ giết người đàn ông kia.
Lần đó . . . . . Là lần đầu tiên hắn giết người!
Mà màu đỏ tươi của máu . . . . Trong nháy mắt liền nhuộm đỏ hai tay của hắn. . . . .