"Thích?" Cước bộ Phương Lam bỗng nhiên dừng lại, hơi hơi quay đầu nhìn anh cười nói: "Tôi dĩ nhiên thích cô ấy, Thất Thất chính là bạn tốt nhất của tôi !"
"Ý tôi không phải như vậy!" Bách Hiên chăm chú.
"Vậy anh nói là có ý gì? Chẳng lẽ anh cho rằng tôi đối với Thất Thất là giống cái loại tình cảm yêu say đắm như anh sao? Đừng nói giỡn, tôi là một cô gái!"
"Cô gái thì thế nào? Nếu không phải vì nguyên nhân này, tôi thật không nghĩ ra được cô tại sao lại đối đãi với cô ấy như thế, nếu chỉ là một người bạn tốt thì có phải cô làm có chút quá mức hay không?" Quả thực có thể nói, cô vì Tử Thất Thất có thể vượt lửa qua sông, có thể không chút nào thương tiếc hiến dâng sinh mạng bản thân ra, bạn tốt như vậy, có tồn tại sao?
Phương Lam nghe vậy, hờ hững quay đầu trở lại, từng bước tiến lại cánh cửa, đưa tay nắm lấy tay cầm, vừa mở ra vừa nói: "Tôi với Thất Thất có quan hệ thế nào anh không thể tưởng tượng, cho nên anh cũng không cần suy đoán, suy nghĩ tốt chuyện của mình đi, tạm biệt!"
Cô nói xong, cánh cửa cũng mở ra, cặp chân thon dài đi ra khỏi căn phòng.
"Két!"
Bách Hiên tai nghe âm thanh cửa phòng bị đóng lại, hai mắt cũng khép lại.
Bất quá, cho dù chỉ có một mình chiến đấu, anh cũng không muốn vứt bỏ cô gái Tử Thất Thất này, anh muốn cô, muốn tìm được cô, muốn cùng cô sống chung một chỗ.
"Thất Thất....." Anh nhẹ giọng lẩm bẩm, khóe miệng giương lên một tia cười khổ.
※※※
Luân Đôn nước Anh.
Khách sạn
Sáng sớm ngày thứ hai
Thời điểm trời còn chưa sáng, Mặc Tử Hàn mở cặp mắt hẹp dài của mình ra.
Khẽ quay đầu liền nhìn đến Tử Thất Thất ngủ bên cạnh, rõ ràng tối hôm qua nói có chết cũng không chịu nhắm mắt lại, nhưng là khi toàn bộ gian phòng đều yên tĩnh, cô cũng rất nhanh tiến vào mộng đẹp, tựa hồ là bởi vì lệch giờ cùng với quan hệ quá mức mệt nhọc, cho nên ngủ đặc biệt sâu, thậm chí một động tác nghiêm chỉnh buổi tối cũng không có thay đổi.
Mặc Tử Hàn nhìn khuôn mặt lúc ngủ của cô, khóe miệng không tự giác lộ ra một chút ý cười.
Trải qua sự kiện tối qua, cô có vẻ có chút quái dị, biểu tình cùng hành động không giống với trước kia, biến thành cực kỳ im lặng.
Chẳng lẽ, cô đối với chuyện anh có thích cô không có điểm mong đợi?
Chẳng lẽ, cô gái này kỳ thật đã thích anh?
Không ngừng suy nghĩ miên man, tay cũng không tự giác vươn ra, nhẹ nhàng vuốt ve hai má của cô, cuối cùng ngón tay dừng ở trên môi mỏng phấn hồng của cô, thân thể cũng không tự giác động, từ từ đè lên thân thể cô, hôn lên môi cô.
Lúc ban đầu là nhẹ nhàng đụng vào.....
Áp vào trên môi mềm mại của cô, khẽ cọ xát, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp, sau đó dùng đôi môi của mình nhẹ nhàng ngậm cánh môi của cô, càng thêm xâm nhập, chỉ là hôn ngây ngô đơn giản.
Tiếp theo, anh dùng tay nhẹ nhàng đẩy môi cô ra....
Cái lưỡi từ từ thăm dò vào trong miệng của cô, giống như là tên trộm xuất hiện lúc nửa đêm, lén lút, dè dặt, sợ làm cô tỉnh, thỉnh thoảng chọc ghẹo cái lưỡi ngủ say của cô, đụng vào lưỡi cô, quấn quanh lưỡi cô.
Cuối cùng, anh đột nhiên dữ dội, bắt đầu hút hết thảy trong miệng cô....
Dùng sức hấp thụ ngọt ngào của cô, cũng đồng thời hút lưỡi của cô, bao vòng quanh đầu lưỡi của cô tiến vào trong miệng của mình, răng nhẹ nhàng cắn, cọ xát cũng biến thành càng ngày càng kịch liệt, hận không thể đem đầu lưỡi của cô ăn vào bụng của mình, liền nuốt sống cả người cô vào bụng.
Mặc Tử Hàn thừa dịp khi cô còn chưa có tỉnh, không ngừng hôn, không ngừng vỗ về chơi đùa, ngay cả chính anh cũng không biết, tại sao thích hôn cô như vậy, tại sao mê luyến môi cô như vậy, rõ ràng từ trước tới nay anh chưa bao giờ để cho người khác đụng vào môi của anh, mà anh cũng sẽ không cùng phụ nữ hôn môi, nhưng mà hiện tại.... Thật giống như nghiện, không cách nào dừng lại.....
"Két!"
Đột nhiên vang lên thanh âm cửa phòng bị mở ra, Mặc Thiên Tân dụi mắt đứng ở cửa phòng, mơ mơ màng màng nói, "Mẹ, rời giường, đi làm kẻo muộn!"
Đi làm?
Mặc Tử Hàn rời khỏi môi Tử Thất Thất, kinh ngạc quay đầu nhìn Mặc Thiên Tân đứng ở cửa.
Nó.... Đây tuyệt đối là cố ý.
Mà Mặc Thiên Tân nhìn Mặc Tử Hàn đang đè lên mẹ vẫn ngủ say, trong nháy mắt trừng lớn hai mắt, thanh tỉnh vạn phần.
"Ba, ba đang làm gì? Là đang đánh lén mẹ sao? Đây cũng không phải là chuyện quân tử nên làm a!" Cậu đột nhiên biến chuyển 180°, tinh thần sáng láng hỏi.
Hai mắt Mặc Tử Hàn lạnh lùng nhìn cậu, thấp giọng ra lệnh, "Đi ra ngoài!"
Thân thể Mặc Thiên Tân run lên, biết anh hiện tại rất tức giận, dù sao đánh lén người chưa thỏa mãn sẽ nổi nóng, tánh khí táo bạo, nhưng mà cậu không thể bỏ lại mẹ a, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
"Uh...."
Tử Thất Thất bỗng nhiên khẽ ngâm lên tiếng, chân mày chau lên, tựa hồ giống như sắp từ trong mộng tỉnh lại.
Mặc Tử Hàn nhìn khuôn mặt vẫn mệt mỏi như trước của cô, đột nhiên tầm mắt chuyển dời đến trên người Mặc Thiên Tân, nhỏ giọng bá đạo nói, "Ta chưa làm cái gì hết, con đi ra ngoài cho ta, để cô ấy ngủ thêm một lát!"
Mặc Thiên Tân khẩn trương nhìn anh, không khỏi có chút kinh ngạc.
Ba bắt đầu quan tâm mẹ?
Này xem như một loại tiến bộ sao?
"Dạ, con biết rồi!" Tâm tình cậu rất tốt gật đầu, sau đó nhẹ chân nhẹ tay ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Mặc Tử Hàn nhíu mày quay đầu lại, nhìn khuôn mặt vẫn đang ngủ của Tử Thất Thất, chân mày giãn ra, hiện lên khuôn mặt tươi cười.
Thật sự là ngay cả chính anh cũng cảm giác kinh ngạc!
Anh vậy mà cũng biết một người, hơn nữa còn là một người phụ nữ.
"A..." Anh cười nhẹ nói, "Tử Thất Thất, em rốt cuộc muốn tôi làm thế nào cho phải?"
Mặt trời cao cao trên đỉnh đầu, dương quang ấm áp chiếu đầy mặt đất.
Tử Thất Thất nằm trên giường lớn mềm mại, ngủ đến đắc ý, ngủ đến thỏa mãn, cô mới miễn cưỡng mở mắt ra, nhưng đồng thời khi mở mắt cũng nhìn thấy khuôn mặt to lớn của Mặc Tử Hàn.
Trong nháy mắt con ngươi phóng đại nhìn chằm chằm cả người anh.
Kỳ quái! Anh ta cư nhiên đã rửa mặt chải đầu tốt, hơn nữa mặc trên người một bộ tây trang màu đen, cà vạt màu bạc, áo sơ mi màu trắng, đầu tóc tạo hình cũng anh tuấn.
Đây là chuyện gì xảy ra?
Tại sao y phục của anh ta có thể nghiêm chỉnh như vậy? Bàn tay kia của anh ta là khoác ngoài như vậy?
Tử Thất Thất nhìn anh, đôi môi mím chặt, bộ mặt bình tĩnh không có trả lời lời anh, thậm chí có thể nói là cố ý không trả lời.
Mặc Tử Hàn thấy cô trầm mặc, chân mày không khỏi khẽ chau lên, có chút không vui.
"Nếu đã dậy, vậy thì đứng lên đi!" Thanh âm của anh cũng biến thành lạnh như băng.
Hai mắt Tử Thất Thất chậm rãi dời khỏi người anh, mặc dù không có bất kỳ thanh âm nào nhưng rất nghe lời ngồi dậy.
Cái chăn trên người cô rơi xuống, lộ ra da thịt trơn bóng trắng nõn!
"A!"
Tử Thất Thất khiếp sợ hít vào một hơi, vội vàng dùng chăn che lấp thân thể của mình, sau đó hung hăng nhìn chằm chằm anh.
Vì sao anh ta thì ăn mặc quần áo chỉnh tề, mà cô lại trần truồng? Áo tắm của cô đâu? Đi đâu rồi? Sẽ không phải là lúc cô đang ngủ, anh ta đã cởi ra chứ? Không phải lúc cô đang ngủ, anh ta làm chuyện gì chứ? Hơn nữa tại sao chính mình lại ngủ say? Còn có môi cô, tại sao có chút đau?
Tức giận mở to miệng, vừa định chất vấn rồi lại lập tức thu lại thanh âm của mình.
Chất vấn thì thế nào? Mắng anh ta thì thế nào? Sẽ chỉ làm anh ta càng vui vẻ hơn không phải sao?
Câu trả lời đêm qua khiến cô rất rõ ràng, không có biện pháp cùng người đàn ông này giao tiếp, anh ta chỉ biết dựa theo phương thức của mình muốn làm cái gì thì làm cái đó, mà cô chẳng qua chỉ là con rối để anh ta thưởng thức.
Được rồi....
Nếu quả thật không có cách nào, vậy hãy để cho cô đợi anh ta chơi chán rồi, nhàm chán rồi buông tha cô tốt lắm....
Cho nên, qua một đêm đã rút ra kết luận:
Im lặng là vàng!
Mặc Tử Hàn thấy cô lộ ra biểu tình tức giận lại lập tức nuốt trở vào, hơn nữa cặp môi mỏng lại gắt gao khép lại, một câu cũng không nói cho anh.
Thật là cô gái lớn mật!
"Cô cho rằng không nói lời nào, tôi sẽ không có biện pháp bắt cô nói sao?" Khóe miệng anh cười tà, đột nhiên bắt lấy tay cô, bá đạo nói, "Đi theo tôi, tôi muốn tự mình mặc quần áo cho cô!"
Hả?
Cái gì?
Tử Thất Thất kinh hãi!
Nhưng là cánh tay bị anh dùng lực kéo đi, cả thân thể trần truồng nháy mắt chui ra khỏi chăn, cũng bước chân xuống giường.