Bên trong gian phòng, tất cả mọi người khiếp sợ nhìn súng lục trong tay hắn, đồng thời hai mắt trợn to.
"Không cần ——" Mặc Thiên Tân hô to ngăn lại.
Mặc dù hắn muốn sống, mặc dù hắn rất sợ chết, nhưng hắn không cần dùng phương pháp tàn nhẫn này, hắn không cần dùng tánh mạng của người khác để cứu tánh mạng của mình. Hắn không cần một sinh mạng đang khoẻ mạnh vì hắn phải chết, hắn hi vọng mỗi người đều có thể hạnh phúc vui vẻ , nhưng tại sao đứa bé tên gọi Tuyết Minh lại cố chấp như vậy? Tại sao hắn nhất định muốn chết? Tại sao không tiếc làm tới mức này?
"Không cần —— không cần a ——"
Mặc Thiên Tân dùng hết sức mình hô to, liều mạng đưa tay phải ra muốn ngăn hắn lại, nhưng Tuyết Minh lại mỉm cười nhìn hắn, theo dõi hai mắt hắn, giống như nói cho hắn biết, muốn hắn nhớ rõ thời khắc này, nhớ rõ hình ảnh lúc hắn chết, ngón trỏ mảnh mai từ từ bóp cò.
"Phanh ——" một tiếng súng vang, đạn xuyên qua đầu hắn, máu tươi huyệt thái dương phun ra, nụ cười trên mặt hắn nháy mắt cứng lại, hai mắt trợn to, cả người vô lực trực tiếp ngã trên mặt đất.
"Tuyết Minh!"
"Tuyết Minh!"
"Tuyết Minh!"
"Tuyết Minh!"
Mặc Thâm Dạ, Mặc Tử Hàn, Tử Thất Thất và Phương Lam trăm miệng một lời kêu to, trơ mắt nhìn đứa bé mười hai tuổi mỉm cười chết trước mặt. Mặc dù hắn không oán không hối, nhưng nội tâm bọn họ cũng cực kỳ áy náy, bởi vì không có cách nào ngăn lại hành động của hắn mà cảm thấy xấu hổ và ân hận.
Tuyết Minh nằm trên mặt đất, máu từ đầu mãnh liệt chảy ra, nhiễm đỏ sàn nhà trắng như tuyết. Tổn thương trực tiếp tới não sẽ tử vong, nhưng giờ phút này, tại sao hắn lại vẫn còn chút ý thức? Chẳng lẽ là gạt người? Hay bởi vì hắn quá lưu luyến thế giới này, cho nên cái chết so với người bình thường chậm hơn một chút? Nhưng thôi, nhanh một chút hay chậm một chút cũng không sao cả, dù thế nào đi nữa hắn lúc này không hề cảm thấy bất kỳ đau đớn, chỉ là. . . . . .
Hắn dùng hơi sức cuối cùng từ từ ngẩng đầu lên, nhìn ngoài cửa phòng, tay vô lực cũng chầm chậm đưa lên, giống như muốn bắt thứ gì đó, cuối cùng đôi môi mỏng run rẩy hơi mở ra, không tiếng động lẩm bẩm, "Tuyết. . . . . . Tuyết Lê. . . . . . Ca. . . . . . Ca. . . . . . Đúng. . . . . . Đúng. . . . . . Đúng không. . . . . ." Còn chưa nói xong, hắn liền trợn to hai mắt trong suốt, ngập tràn nước mắt, ngưng hô hấp, không tiếng động kết thúc tính mạng của mình.
Hắn trợn to mắt không phải vì chết không nhắm mắt, mà là cảm thấy tiếc nuối, tiếc nuối ở một khắc cuối cùng cũng không cách nào thấy nụ cười đáng yêu của em gái, tiếc nuối mình không có cách nào tiếp tục ở bên cạnh bảo vệ cô, chăm sóc cô, tiếc nuối mình không thể thấy cô khôi phục khỏe mạnh. Mà lời nói cuối cùng của hắn không phải vứt bỏ cô, không phải hắn ích kỷ lựa chọn cái chết mà là hắn náy áy không thể thực hiện lời hứa lúc nãy, hắn nói đi vào một chút sẽ trở lại bên cạnh cô, nhưng hắn không làm được, hắn lừa cô, hắn nói dối. . . . . . Đây là lần đầu tiên hắn lừa gạt em gái hắn.
Thật xin lỗi. . . . . .
Tuyết Lê, em sẽ tha thứ cho anh đúng không?
Không sai, anh biết em sẽ tha thứ, bởi vì. . . . . . Anh là anh trai em yêu quý nhất. . .
Em phải ngoan, phải nghe lời, phải tỉnh lại đi, phải nhanh một trở về là Tuyết Lê, anh ở trên trời sẽ nhìn em, sẽ biến thành vì sao sáng nhất dõi theo em, lặng lẽ bảo vệ em. . . . . . Còn có cha, còn có mẹ, còn có tất cả những ngừoi yêu em, chúng ta sẽ cùng nhau bảo vệ em, chỉ cần ngẩng đầu lên, chỉ cần em mỉm cười ngẩng đầu lên, chúng ta sẽ vì em hiện ra sáng rỡ từ trong bóng tối, chiếu sáng tâm hồn cô độc của em.
Tuyết Lê. . . . . .
Tuyết Lê. . . . . .
Tuyết Lê. . . . . .
Em gái tốt của anh. . . . . . Nhớ lời anh nói. . . . . . Em phải hạnh phúc, vui vẻ. . . . . . Vĩnh viễn, vĩnh viễn. . . . . .
. . . . . .
"Phanh ——"một tiếng vang thật lớn, cửa phòng bị Kim Hâm thô bạo mở ra. Hỏa Diễm và Thổ Nghiêu vọt vào trong phòng, nhìn Tuyết Minh nằm trên mặt đất, trên mặt đều lộ ra biểu tình nặng nề. Mà Tuyết Lê lúc này lại ngơ ngác đứng ở cửa phòng, hai mắt trống rỗng nhìn Tuyết Minh không nhúc nhích trên đất, cô ngơ ngác sửng sốt mấy giây, sau đó như cũ không có một chút phản ứng nào, chỉ là hai chân tự động đi .
Cô từng bước từng bước đi đến bên người Tuyết Minh, sau đó khuất tất ngồi trên sàn nhiễm máu tươi, cuối cùng nằm trong ngực Tuyết Minh, hai mắt nhắm lại, bắt đầu ngủ.
Đây là Tuyết Minh đã từng nói với cô, chỉ cần hắn nằm trên giường, nghĩa là đã đến giờ đi ngủ. Cho nên mỗi khi hắn nằm, cô sẽ như hiện tại nằm trong ngực hắn, nhắm hai mắt, bắt đầu từ từ ngủ. Nhưng hôm nay anh tựa hồ có chút không giống, tại sao lại ngủ ở nơi không thoải mái như vậy? Tại sao muốn trợn tròn mắt ngủ đây? Tại sao thân thể ấm áp như trước? Thôi, chỉ cần anh ở là tốt. . . . . .
Tuyết Lê an tâm ngủ, giống như mọi lần!
Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn hai anh em nằm dưới đất, Mặc Thiên Tân thậm chí khiếp sợ mà quên hô hấp, hắn nhìn Tuyết Minh trợn to hai mắt, nhìn hắn không ngừng chảy máu, canh chừng cô nằm trong ngực hắn, nhìn bọn họ giờ phút này bộ dáng kề cận bên nhau, trong nháy mắt trái tim đau đớn giống như bị người dùng ngàn vạn cây chủy thủ hung hăng đâm vào, sau đó rút ra, không ngừng đâm vào, không ngừng rút ra, mà hô hấp của hắn giống như bị cắt đứt, không cách nào trở về bình thường.
"Không cần. . . . . . Không cần. . . . . . Không cần chết. . . . . . Không. . . . . . Không. . . . . . Không. . . . . ." Hắn hoảng sợ không ngừng nỉ non, thanh âm càng ngày càng nhỏ, càng lúc càng ngắn, cuối cùng đột nhiên hai mắt tối đen như mực, tất cả hình ảnh biến mất, cả thế giới lọt vào bóng tối, hắn ngất đi.
"Thiên Tân. . . . . . Thiên Tân. . . . . ." Tử Thất Thất hốt hoảng kêu hắn, nhìn hắn nhắm hai mắt hôn mê, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt. Sợ hãi từ việc của Tuyết Minh còn chưa bình tĩnh, hiện tại lại thấy Thiên Tân hôn mê, nhất thời chịu quá nhiều đả kích, cô cũng đột nhiên ngất đi.
"Thất Thất. . . . . . Thiên Tân. . . . . . Thất Thất. . . . . . Thiên Tân. . . . . ." Mặc Tử Hàn nhìn từng người hôn mê, hốt hoảng luống cuống tay chân, lo lắng cái này, không để ý tới cái kia, hoàn toàn rối loạn.
Phương Lam và Mặc Thâm Dạ mặc dù thường thấy gió tanh mưa máu, nhưng liên tiếp khiếp sợ cũng làm bọn họ bắt đầu hốt hoảng, hai người dùng hết toàn lực, bình tĩnh tâm thần của mình, Phương Lam nhìn Mặc Thiên Tân hôn mê, vội vàng nói, "Bệnh tình Thiên Tân đã không thể kéo dài được nữa, phải lập tức làm phẫu thuật, Mặc Thâm Dạ anh nhanh một chút ôm Tuyết Minh đi theo tôi tới phòng phẫu thuật, mau ——"
Cô nói xong, liền ôm lấy thân thể nho nhỏ của Mặc Thiên Tân, nhanh chóng lao ra cửa phòng, Mặc Thâm Dạ lập tức nghe theo Phương Lam chỉ huy, chạy đến bên cạnh thi thể Tuyết Minh, không đành lòng nhìn Tuyết Lê ôm anh trai của mình ngủ.
Mặc Tử Hàn lúc này quỳ một gối cạnh giường bệnh, đôi tay ôm chặt lấy Tử Thất Thất, mà dư âm hai mắt nhìn súng lục màu đen trong tay Tuyết Minh, đột nhiên trợn hai mắt, nhận ra chủ nhân của cây súng.
Trong nháy mắt đem ánh mắt phẫn nộ về phía Kim Hâm đứng ở cửa, hung hăng nhìn chằm chằm hắn.
"Là cậu!" Hắn lạnh lùng mở miệng.
Kim Hâm lập tức cau mày, cúi đầu.
"Cây súng này là cậu cho hắn sao? Là cậu muốn hắn làm như thế? Tại sao? Tại sao muốn làm như thế?" Mặc Tử Hàn tức giận gầm thét, thịnh nộ chất vấn.
Kim Hâm ngẩng đầu nhìn hắn tức giận, cau mày tỉnh táo nói, "Hồi điện hạ, cây súng này là tôi cho hắn , cũng là tôi cầu xin hắn làm như thế, bởi vì tương lai tiểu thiếu gia sẽ là người thừa kế của ngài, hắn là con ngài, tương lai sẽ trở thành thủ lĩnh hắc đạo. Mà hiện tại hắn quá yếu đuối, sẽ khiến hắn lâm vào nguy hiểm, cho nên bắt đầu từ bây giờ muốn hắn quen với máu tươi, quen với tàn nhẫn, như vậy về sau hắn mới bớt thống khổ. Tôi làm như vậy cũng vì phu nhân, chỉ có như vậy mới có thể làm phu nhân. . . . . ."
Ba người bọn hắn đều là người hắn tin tưởng nhất, là thuộc hạ đắc lực nhất, nhưng bọn họ thông đồng tự tiện làm ra loại chuyện này, thật là lớn gan, quá lớn mật rồi.
Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!
Toàn bộ đều đáng chết!
Thật muốn giết bọn họ để tiêu trừ phẫn nộ trong lòng hắn giờ phút này, nhưng. . . . . . Hắn không thể làm như vậy, bởi vì bọn họ xuất phát vì hắn, vì Thiên Tân, bọn họ có ý tốt, nhưng bọn họ lại làm chuyện sai lầm.
"Ba người các ngươi tất cả đều đi địa lao bế quan cho ta, mười ngày mười đêm không cho phép uống..., mỗi ngày ba lượt dược vật trừng phạt!" Hắn tức giận hạ lệnh.
Kim Hâm, Hỏa Diễm, Thổ Nghiêu, vốn cũng sớm chuẩn bị tâm lí chịu trừng phạt, nhưng nghe được ‘ địa lao ’ và ‘ dược vật trừng phạt ’ không tự giác lạnh cả sống lưng, sinh lòng khủng hoảng.
"Tất cả đều cút cho ta!" Mặc Tử Hàn lần nữa gầm thét, tức giận ra lệnh.
"Dạ!"
"Dạ!"
"Dạ!"
Ba người trăm miệng một lời, lập tức cung kính cúi đầu, sau đó đi tới bên người Tuyết Minh và Tuyết Lê, ôm lấy Tuyết Lê, lúc này Mặc Thâm Dạ cũng ôm lấy thi thể Tuyết Minh. Hắn nhìn ba thuộc hạ trung thành, sắc mặt bọn họ có vẻ xanh mét, không khỏi nhỏ giọng nói một câu, "Ba người ngu ngốc, làm chuyện dư thừa!"
Nói xong, hắn liền lập tức ôm Tuyết Minh rời đi, sải bước nhanh chóng về phòng giải phẩu.
Kim Hâm, Hỏa Diễm, Thổ Nghiêu ba người sững sờ tại chỗ, bên tai quanh quẩn lời nói Mặc Thâm Dạ.
Chuyện dư thừa?
Chỉ chuyện Tuyết Minh sao?
Chẳng lẽ bọn họ làm sai?
Trên mặt ba người đều lộ biểu tình nặng nề, chân mày cũng nhíu chặt. Sau đó hờ hững đi ra khỏi phòng bệnh, trong lòng như có hàng nghìn sợi tơ rối.
Bọn họ. . . . . . Thật làm sai sao?
Bên trong phòng bệnh
Mặc Tử Hàn ôm Tử Thất Thất đang hôn mê.
"Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ." Hắn không ngừng nói xin lỗi, không ngừng siết chặt cánh tay, thống khổ trên mặt không dừng gia tăng.
Hắn không nghĩ tới chuyện sẽ biến thành như vậy? Không nghĩ tới sẽ hại hai mẹ con họ thấy cảnh máu me tàn nhẫn, không nghĩ tới họ bị doạ đến mức hôn mê, càng không nghĩ tới bọn Kim Hâm sẽ tự tiện làm ra chuyện như vậy. Hắn vốn muốn cùng nhau giải quyết vấn đề này, cho nên lúc Tuyết Minh vào phòng hắn một câu cũng không nói, bởi vì hắn đã quyết định, nếu Thiên Tân còn cố chấp không chấp nhận trái tim của hắn, như vậy sẽ dùng trái tim của mình đi làm phẫu thuật, hắn thà hy sinh mình, cũng không muốn để mẹ con họ thống khổ chia lìa, nhưng kết quả. . . . . . Kết quả lại dùng phương pháp cực kỳ tàn nhẫn, hung hăng làm thương tổn mọi người.
Vết máu trên mặt đất đã hoàn toàn được tẩy sạch, mùi nước sát trùng nồng đậm giống như tăng gấp đôi, Tử Thất Thất sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, Mặc Tử Hàn ngồi bên giường, nắm chặt tay cô, nhìn chằm chằm mặt cô, chờ cô tỉnh lại.
Chợt!
"Thiên Tân. . . . . . Thiên Tân. . . . . . Không. . . . . . Không cần. . . . . . Mau dừng tay. . . . . . Không cần nổ súng, không cần. . . . . . A ——" cô hoảng sợ thét lên mở hai mắt, từ trong ác mộng tỉnh lại, sau đó hai mắt trợn trắng nhìn trần nhà, hơi thở rối loạn nặng nề.
Tầm mắt Tử Thất Thất từ từ chuyển đến mặt hắn, trong nháy mắt nhớ lại chuyện xảy ra ở phòng bệnh hai giờ trước.
Cô từ giường bệnh ngồi dậy, hốt hoảng nói, "Thiên Tân đâu? Hắn như thế nào? Tuyết Minh đâu? Đứa bé kia, hắn không sao chứ? Còn cứu được không?"
Mặc Tử Hàn cau mày nhìn cô kinh hoảng, sau đó nhẹ giọng nói, "Thiên Tân hắn vẫn còn ở trong phòng giải phẫu, bác sĩ đang làm phẫu thuật đổi tim, hơn nữa Phương Lam cũng ở bên trong, cho nên hắn không có việc gì, em không cần lo lắng, nhưng Tuyết Minh. . . . . ." Hắn hơi dừng lại, sau đó nói tiếp, "Hắn đã chết! "
Chết?
Trái tim Tử Thất Thất như bị đánh một cú, vừa đau lại thương!
Đứa bé kia tại sao cố chấp như vậy? Thiên Tân đã nói giúp hắn rồi, nhưng hắn tại sao lại lựa chọn cái chết đây? Cô nhìn thấy cô em gái si si ngốc ngốc đi tới , nhìn cô nằm trong ngực hắn, trong lòng đã vô cùng hối hận. Cho dù đứa bé kia nói sự lựa chọn của hắn không phải lỗi của bất luận kẻ nào, nhưng là cô vẫn cảm thấy thật có lỗi với hắn, đây là một sinh mạng, trong nháy mắt lại biến thành một tử thi. Mà tất cả người khởi xướng chính là bọn họ. . . . . . Nhưng nếu như hắn không chết, như vậy Thiên Tân sẽ chết, nếu như hắn không tự sát, hiện tại có thể Thiên Tân đã chết ở đây. . . . . .
Tại sao phải có chuyện tàn nhẫn như vậy? Tại sao không thể vẹn toàn đôi bên?
Trong đầu Tử Thất Thất nghĩ hình ảnh lúc Tuyết Minh chết, thân thể không khỏi hoảng hốt, Mặc Tử Hàn vội vàng bắt được tay cô, lo lắng nhìn mặt cô tái nhợt.
"Em không sao chứ? Nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi!" Hắn dịu dàng nói.
Tử Thất Thất nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nói, "Em muốn đi xem Thiên Tân!"
"Nhưng thân thể của em. . . . . ."
"Em không sao!" Tử Thất Thất cắt đứt lời hắn, khổ sở cười nói, "Em thật sự không sao, chúng ta đi nhìn Thiên Tân, chúng ta chờ Thiên Tân bình an ra khỏi phòng giải phẫu được không?"
Mặc Tử Hàn đau lòng nhìn thân thể yếu đuối của cô, khẽ dùng lực cầm lấy tay cô, sau đó cười nói, "Được!"
Tử Thất Thất lập tức xuống giường, Mặc Tử Hàn thân thể lay động của cô, hai người vai kề vai ra khỏi phòng bệnh, chạy thẳng tới phòng giải phẩu.
. . . . . .
Cửa phòng mổ
Mặc Thâm Dạ một thân một mình đứng ở hàh lang không một bóng người, hắn không cách nào an tâm ngồi đợi trên ghế, chỉ có thể đứng thẳng, thỉnh thoảng dựa lưng vào vách tường lạnh như băng.
Lúc này. . . . . .
Mặc Tử Hàn và Tử Thất Thất từ đầu hành lang đi tới, Mặc Thâm Dạ nghe tiếng bước chân lập tức quay đầu nhìn bọn họ, nhìn mặt Mặc Tử Hàn nặng nề và Tử Thất Thất tiều tụy.
"Thất Thất, thân thể của em không sao chứ?" Hắn lo lắng đi tới hỏi thăm.
Tử Thất Thất đầu tiên là lắc đầu một cái, sau đó nhẹ giọng nói, "Em không sao!"
"Lại đây ngồi đi!" Mặc Thâm Dạ theo thói quen dịu dàng với nữ nhân, cũng theo thói quen nắm lấy tay cô, đỡ cô ngồi xuống.
Đột nhiên, Mặc Tử Hàn tiến lên một bước, ngăn cản tay của hắn, đồng thời dùng tay mình ôm thật chặt bả vai Tử Thất Thất, giữ lấy thân thể yếu đuối.
Mặc Thâm Dạ nhìn hắn một bộ ‘ những người không có nhiệm vụ không đáng tin cậy ’, lo lắng trong lòng không khỏi giảm bớt mấy phần, sau đó cười nói, " Đến lúc này, cậu còn thoải mái ghen? Em thật sự phục hồi rồi, nhanh một chút ngồi xuống đi, đừng giày vò Thất Thất !"
Hai mắt Mặc Tử Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, đôi môi dùng sức mím chặt, áp chế xung động cùng hắn cãi vả, đem tầm mắt chuyển dời đến Tử Thất Thất, sau đó dịu dàng nhìn cô, nhẹ giọng nói, "Em ngồi đi, Thiên Tân làm phẫu thuật lớn, sợ rằng còn phải đợi hơn mấy tiếng, nếu như em có chỗ nào không thoải mái, nói với anh, đừng gượng chống đỡ biết không?"