Mặc Thâm Dạ vội vội vàng vàng chạy tới Mặc gia, xộc thẳng lên lầu hai, cũng không thèm gõ cửa mà mở phòng ngủ Mặc Tử Hàn ra, nhưng bên trong. . . . . . Lại không có một bóng người.
Không có ở nhà?
Nửa tiếng trước hắn mới vào biệt thự, nhanh như vậy đã lại đi rồi?
Hắn kích động ra ngoài nhắm thẳng phòng sách lầu hai, nhưng trong phòng sách cũng không có một bóng người.
Đáng chết!
Nó thế nào lại đi rồi hả?
Phương Lam đâu? Sao cũng không thấy cô ấy? Chẳng lẽ hai người đi ra ngoài rồi? Hay là. . . . . .
Hắn hốt ha hốt hoảng đi tới lầu ba, xông vào phòng học của Mặc Thiên Tân, đứng trước mặt Thổ Nghiêu. Hắn lạnh lùng nhìn hắn ta hỏi, "Mặc Tử Hàn đâu?"
Thổ Nghiêu có chút kinh ngạc, sau đó cúi đầu cung kính trả lời, "Hành tung của điện hạ tôi cũng không rõ!"
"Nửa tiếng trước tôi mới thấy nó về cơ mà, sao đã lại đi rồi hả? Thế còn Phương Lam đâu? Có thấy không?" Mặc Thâm Dạ lại một lần nữa chất vấn.
"Thực xin lỗi, đại thiếu gia, tôi cũng không biết hướng đi của điện hạ, cũng không có thấy Phương tiểu thư!"
"Bác cả!" Mặc Thiên Tân bỗng đứng lên, vội vàng kéo hắn nói, "Thổ Nghiêu thật sự không biết chuyện của ba, chú ấy luôn ở với cháu, hơn nữa mẹ Tiểu Lam cũng không có tới, lời của cháu bác phải tin chứ?"
Hắn quá xúc động, không nên lỗ mãng như vậy. Cẩn thận nghĩ lại cũng đúng, nếu Phương Lam thật sự tìm Mặc Tử Hàn, vậy hai người bọn họ nhất định sẽ quậy lật trời, mà không phải bình tĩnh như bây giờ, nhưng nếu Phương Lam chưa có tới đây, vậy cô ấy đi đâu rồi hả ? Mặc Tử Hàn cũng lại đi đâu nữa chứ? Ngay cả Hỏa Diễm luôn đi theo nó cũng không thấy bóng dáng!
Mặc Thâm Dạ cúi đầu nhìn túi quần, nghi hoặc lấy điện thoại ra, sau đó nhìn cái tên hiện lên-- Vũ Chi Húc!
Hắn ta?
Hắn ta gọi điện thoại tìm hắn có chuyện gì?
Hơi hơi nhíu mày, sau đó vừa chuyển máy vừa ra ngoài. Mặc Thiên Tân ở sau lo lắng nhìn hắn.
. . . . . .
Ở hành lang ngoài phòng sách
Mặc Thâm Dạ đặt điện thoại bên tai, nghe thanh âm bên trong:
"Tiểu Dạ Dạ, cứu mạng!"
Cứu mạng?
Mặc Thâm Dạ nghe được lời nói không đầu không đuôi của hắn, nghi hoặc hỏi, "Anh nói cái gì thế? Tôi không có thời gian đùa với anh!"
"Tôi nói thật đó, anh mau cứu tôi đi, chắc tôi cũng không thấy được mặt trời ngày mai nữa đâu!"
"Anh có nhìn thấy mặt trời ngày mai hay không có quan hệ gì với tôi? Tôi lúc này rất bận, anh đừng có quấy rầy tôi, chờ tôi có thời gian, tôi sẽ hóa vàng cho anh!" Mặc Thâm Dạ bực bội nói xong liền muốn cúp điện thoại.
"Cái gì? Chúng ta dù sao cũng coi như quen biết, anh sao có thể không nói tình nghĩa như thế? Chẳng lẽ anh thật sự muốn trơ mắt nhìn tôi bị tiểu Lam Lam nhà anh hành hạ đến chết sao?"
Tiểu Lam Lam nhà anh?
Sáu từ này khiến chân Mặc Thâm Dạ ngừng lại, đôi mắt kinh ngạc trừng lớn hỏi, "Anh nói Phương Lam?"
"Đúng vậy a!"
"Cô ấy ở đâu?"
"Ở trong nhà lão gia tử!"
"Lão gia tử? Chú Chung? Không phải là chú Chung bắt cô ấy chứ?"
"Anh đoán đúng rồi, nhưng mà không phải bắt, là cô ấy tự nguyện tới, cho nên anh mau dẫn cô ấy đi đi, bằng không sẽ xảy ra chuyện lớn, anh cũng biết tính khí cô ấy rồi mà, không làm cho long trời lở đất, cô ấy sẽ không bỏ qua, hơn nữa nếu chọc giận lão gia tử, vậy thật sự là không tốt!"
Đôi lông mày Mặc Thâm Dạ nhăn lên, bực bội trong lòng không ngừng gia tăng.
Chú Chung bắt ai không bắt lại cố tình bắt cô ấy, cô gái ấy từ trước đến nay còn chưa có sợ ai, lại càng không sợ chết, hơn nữa chú Chung lúc trước khiến Tử Thất Thất thành như thế, cô ấy sao có thể bỏ qua cơ hội trả thù ông ta chứ? Thật sự là quá tệ, vì sao chuyện không tốt lại cứ cùng lúc mà xảy ra?
"Tôi lập tức đến đó, trước khi tôi đến anh nhất định phải trông chừng Phương Lam, đừng để cô ấy xung đột với chú Chung!"
"Cái gì? Bản thân tôi còn khó bảo toàn, anh còn bảo tôi trông chừng cô ấy? Anh cũng không phải không biết tôi căn bản bó tay với cô ấy, hơn nữa cô ấy còn đang điên, đúng là. . . . . . 』
Vũ Chi Húc hốt ha hốt hoảng chưa nói xong, Mặc Thâm Dạ liền vội vội vàng vàng cúp điện thoại, cũng vội vã rời khỏi biệt thự Mặc gia.
Còn may, Vũ Chi Húc ở bên cạnh Chung Khuê, còn may, Chung Khuê cũng không biết quan hệ trước kia của ba người bọn họ, thật sự là không tồi. . . . . . Trong cái rủi còn có cái may. . . . . .
※※※
Địa lao Mặc gia
Tầng thứ hai
Mặc Tử Hàn nửa ngồi trên giường, trong lòng ôm Tử Thất Thất đang thiếp đi, đôi mắt thâm tình nhìn khuôn mặt lúc ngủ của cô, mà tay thì khẽ vuốt cái bụng càng lúc càng lớn của cô.
Còn sáu tháng nữa là đứa bé sinh ra rồi, không biết là con trai hay là con gái đây? Kỳ thực hắn hi vọng sẽ là con gái, bởi vì nếu là con gái, nhất định sẽ giống Tử Thất Thất, nhất định sẽ xinh đẹp kiên cường giống cô, khiến cho người khác yêu thích, nhưng mà, là con trai cũng tốt lắm, hắn cũng thích.
"Thất Thất. . . . . . Em thích con trai hay con gái vậy?" Hắn khẽ nỉ non bên tai cô.
Thời gian trôi qua nhanh vậy sao? Đã qua một tiếng rồi ư? Không đúng, hẳn mới qua nửa giờ mà thôi, xem ra thuốc trong người cô càng ngày càng không chống đỡ được bao lâu, nhưng hắn lại không thể thêm liều lượng, thậm chí mấy tháng tới, ngay cả thuốc ngủ hắn cũng không thể cho cô dùng, vì thân thể của cô, vì đứa con khỏe mạnh, hắn chỉ sợ phải nhẫn nại thật lâu thật lâu mới có thể tới gặp cô.
Đôi tay không tự giác ôm chặt lấy cô.
Thống khổ như vậy còn phải nhẫn nại bao lâu nữa đây? Hắn không thể cứ gặp cô thế này, căn bản là không đủ, hắn muốn giống như trước, cùng cô trò chuyện vui vẻ, đùa giỡn, nói cười. Nếu hiện tại giải thích với cô còn kịp nữa không? Nếu nói hết mọi chuyện thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Lão già Chung Khuê kia chỉ cần còn sống một ngày, hắn một ngày cũng không thể yên lòng, càng lo lắng bí mật Vũ Chi Húc ngày đó nói. Hắn muốn giết ông ta, nhất định phải giết ông ta mới được!
"Ưm. . . . . ." Tử Thất Thất lại khẽ ngâm, sau đó lại bắt đầu nỉ non, "Mặc . . . . . Tử hàn. . . . . . Mặc. . . . . . Tử hàn. . . . . . Vì sao. . . . . . Vì. . . . . . Sao. . . . . ."
Đôi mắt Mặc Tử Hàn mở to, trái tim đau đớn kịch liệt!
Vì sao?
Bởi vì hắn buộc lòng phải làm như vậy, vì cứu Thiên Tân hắn không có cách nào khác cả, thời điểm đó nếu hắn không đáp ứng, Thiên Tân có lẽ sẽ chết, hắn thật sự không còn đường khác có thể đi.
Mặc Tử Hàn không đành lòng cẩn thận đặt cô lại lên giường, sau đó vội vội vàng vàng ra ngoài, mà trước lúc đi, hắn quay đầu nhìn về Mặc Hình Thiên trong nhà giam đối diện, thấy cặp măt lạnh lùng của ông ta đang nhìn quyển sách trên tay, thấy ông ta hoàn toàn không nhìn đến hắn, lửa giận trong lòng lại một lần nữa bốc lên.
Hắn nhất định sẽ giết Chung Khuê, sau đó mang thi thể tới trước mặt ông ta, để cho ông ta biết rằng ông ta thua thê thảm cỡ nào.
. . . . . .
Mặc Tử Hàn đi rồi, Tử Thất Thất chậm rãi mở mắt, mà vừa tỉnh lại cô liền ý thức được Mặc Tử Hàn đã tới đây, cũng cảm giác được hắn mới ôm mình, thậm chí còn mơ mơ màng màng nghe được thanh âm của hắn.
Đây đã là lần thứ mấy rồi?
Cứ mười ngày lại xuất hiện một lần, mỗi một lần đều làm cô hôn mê.
"Thất Thất. . . . . ."
Đột nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp, Tử Thất Thất lập tức nhìn về Mặc Hình Thiên đối diện, đáp lại, "Sao vậy chú?"
Trừ bỏ lúc ban đầu gặp mặt, hình như đây là lần đầu tiên ông ta chủ động nói chuyện với cô.
"Cháu mang thai sao?" Mặc Hình Thiên buông sách trong tay, quay đầu nhìn cô.
"Chú. . . . . . Chú làm sao lại biết?" Tử Thất Thất kinh ngạc nhìn ông ta.
Cô cho tới bây giờ vẫn chưa từng nói với ông ta bản thân mang thai, ông ta là làm sao mà biết được? Chẳng lẽ là Mặc Tử Hàn nói với ông ta? Hay là bụng cô quá lớn bị nhìn ra hả?
Mặc Hình Thiên thấy cô kinh ngạc, hơi hơi cười nói, "Cháu thường xuyên vuốt ve bụng mình, hơn nữa mỗi lần vuốt ve đều nhìn lên bụng, trên mặt cũng sẽ lộ ra biểu cảm cực kỳ hạnh phúc, biểu cảm đó chỉ có phụ nữ có thai mới có thể lộ ra, cho nên tôi mới biết!"
Tử Thất Thất bừng tỉnh đại ngộ, nhưng vẫn có chút kinh ngạc.
Mỗi ngày ông ta đều đọc sách, nhưng lại phát hiện ra điểm nhỏ như thế, chẳng lẽ ông ta luôn quan sát cô ư?
"Đúng rồi, kỳ thực tôi luôn có một nghi vấn muốn hỏi cháu, nhưng có thể sẽ có chút thất lễ, cho nên tôi trước tiên nói xin lỗi!" Mặc Hình Thiên lại bỗng nhiên mở miệng.
"Nhìn cháu hẳn là con gái thân thế trong sạch, vậy sao cha mẹ cháu lại đồng ý gả cháu cho Mặc Tử Hàn người trong xã hội đen này?" Mặc Hình Thiên nghi hoặc đặt câu hỏi.
Tử Thất Thất nghe vấn đề ông ta hỏi, trong lòng lại đau đớn.
Cha mẹ cô?
"Kỳ thực. . . . . . Cha mẹ cháu bảy năm trước đã qua đời, cho nên bọn họ cũng không biết cháu yêu một người đàn ông xã hội đen." Cô đau thương trả lời.
Qua đời?
Mặc Hình Thiên khiếp sợ nhìn cô, đôi mắt dường như bị đả kích mà mở to, quyển sách trên tay lại rơi xuống.
"Qua đời. . . . . . Qua đời. . . . . . Bọn họ. . . . . . Đều đã chết. . . . . ." Ông ta khẽ líu ríu, trong mắt dâng lên một tầng hơi nước, sau đó nước mắt liền đơm đầy vành mắt.
Tử Thất Thất thấy bộ dạng thương tâm của ông ta không nén nổi cau mày.
"Chú à, chú làm sao vậy?" Cô nghi hoặc hỏi.
"Không có việc gì. . . . . . Tôi không sao. . . . . ." Mặc Hình Thiên nói xong, tay run run ấn nút lùi về sau trên xe lăn rồi đi tới bên giường.
Tử Thất Thất thấy ông ta đi lên giường, sau đó nằm xuống đưa lưng về phía cô.
"Chú à, chú thật sự không sao chứ? Có phải có chỗ nào không thoải mái không?" Tử Thất Thất lo lắng cau mày nhìn ông ta.
". . . . . ." Mặc Hình Thiên không có trả lời.
Ông chậm rãi nhắm mắt, nước măt lặng yên chảy xuống.
Thì ra bảy năm trước bọn họ đều đã chết rồi. . . . . .
Trên thế giới này, cũng chỉ còn một mình ông!
"Ngọc nhi. . . . . ." Ông khẽ líu ríu gọi tên một người, nhưng bởi nghẹn ngào mà trở nên mơ hồ không rõ. . . . . .
Tử Thất Thất thấy bóng lưng nằm nghiêng của ông ta, trong lòng càng ngày càng nghi hoặc.
Cái chú này thật sự rất kỳ quái, lúc nghe thấy tên cô thì ông ta lộ ra biểu cảm khiếp sợ, lúc nghe đến tên Phương Lam ông ta cũng lộ ra biểu cảm khiếp sợ, mà lúc nghe thấy cha mẹ cô qua đời, ông ta dường như càng khiếp sợ, thậm chí còn thương tâm hơn cả cô. . . . . .
Đến cùng đây là có chuyện gì đây?
Cái chú này. . . . . . Quen biết cha mẹ cô sao?
※※※
Chung trạch
Phòng ngủ Lầu hai
Vũ Chi Húc mượn thời gian đi toilet gọi điện cho Mặc Thâm Dạ, nhưng không nghĩ tới Mặc Thâm Dạ lại đưa cho hắn một vấn đề khó khăn không nhỏ.
Nếu hắn có thể ngăn cô ấy, thì cũng sẽ không gọi điện cho hắn ta.
"Cạch!"
Cửa phòng tắm mở, hắn thong thả bước ra ngoài nhìn Phương Lam ngồi cuối giường.
Trên gương mặt Phương Lam vẫn nở nụ cười rực rỡ, nhưng cặp mắt cô lại tỏa ra hơi thở cực kỳ tà ác.
"Tiểu Húc Húc. . . . . . Tôi đã rất sớm, rất sớm, rất sớm, rất sớm trước kia cảnh cáo anh, anh không được phép đụng vào Thất Thất nhà tôi, không nghĩ tới trí nhớ anh kém như thế, mới mười năm không gặp mà thôi, anh lại bắt đầu có chủ ý với cô ấy, quả nhiên. . . . . . Tôi không thể giữ anh lại trên đời, nói đi, là anh tự mổ bụng tạ tội, hay là để tôi tiễn anh một đoạn!" Cô dùng thanh âm âm trầm nói chậm.
Nụ cười xấu xa trên mặt Vũ Chi Húc có chút run rẩy.
"Cái kia. . . . . . Tiểu Lam Lam, cô cũng nói là chuyện mười năm trước, cho nên tội quên về tình có thể tha thứ, hơn nữa tôi chỉ là tiếp nhiệm vụ mà thôi, chẳng phải muốn có chủ ý gì với cô ấy, tôi cũng không nghĩ chuyện lại phát triển đến tình trạng này, tôi thật sự không biết lão gia tử phái người giết Thất Thất, càng không biết Bách Vân Sơn đã đã trở lại, tôi vốn tính toán để Bách Hiên đi cứu cô ấy, nhưng lại không nghĩ tới Bách Hiên anh ta. . . . . ." Vũ Chi Húc kích động giải thích, cuối cùng thở dài nói, "Tôi cũng thật không nghĩ tới chuyện lại xảy đến như vậy, thực xin lỗi!" Hắn chân thành xin lỗi.
"Nếu nói xin lỗi có tác dụng, vậy người trên thế giới này đều có thể lên đường, tiểu Húc Húc, nhiều lời vô dụng, nạp mạng đi!" Phương Lam nói xong, liền rút súng trên eo ra.
"Đợi chút!" Vũ Chi Húc lập tức ngăn cô lại.
"Còn có di ngôn gì nữa sao?" Ngón trỏ Phương Lam chậm rãi bóp cò.
"Di ngôn không có, nhưng cô phải biết rằng, nếu Thất Thất biết cô là một nữ ma đầu giết người không chớp mắt, cô ấy nhất định sẽ chán ghét cô!"
"Tôi sẽ không để cô ấy phát hiện, anh có thể an tâm mà chết được rồi!" Phương Lam mỉm cười nói xong liền lập tức bóp cò.
"Pằng" một nhát.
Vũ Chi Húc vừa thấy cô nổ súng liền dịch sang bên phải, vách tường ở phía sau bị đạn khoét một cái lỗ, hắn không thể tin quay đầu lại, nói, "Cô thực sự nổ súng?"
"Tôi khi nào thì nói đùa với anh?" Phương Lam nói xong liền bắn phát thứ hai.
Vũ Chi Húc lập tức bước nhanh tới, một tay bắt lấy cổ tay cô, tay kia thì đè nặng tay cô hướng họng súng xuống đất.
"Tuy rằng tôi sớm biết cô là một kẻ điện, nhưng không ngờ cô điên tới mức lục thân bất nhận thế này!" Vũ Chi Húc hét lên.
"Tôi căn bản là không có thân nhân, trên thế giới này, trừ Thất Thất ra, sống chết của bất kỳ ai cũng chẳng có quan hệ gì với tôi!" Phương Lam nói xong liền dùng sức muốn nhấc tay lên.
Vũ Chi Húc áp chế tay cô, nói, "Cô thật sự muốn giết tôi?"
"Đương nhiên!" Phương Lam chém đinh chặt sắt.
"Được!" Vũ Chi Húc đột nhiên cầm tay cô, đưa súng trong tay cô nhằm ngay tim mình, nói, "Giết tôi đi, nếu cô thật sự không nhớ tình xưa, nếu cô thật là một người phụ nữ lãnh huyết, nếu cô thật sự điên vậy thì nổ súng đi!"
Phương Lam nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêm túc của hắn, ngón trỏ chậm rãi bóp cò, nhưng cuối cùng. . . . . . Cô vẫn buông súng xuống, im lặng xoay người ngồi lại giường.
Vũ Chi Húc ở trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Còn tưởng rằng cô ấy thật sự hội nổ súng rồi chứ, thật sự là hù chết hắn, quả nhiên cô ấy vẫn giống trước kia, càng ngăn cản thì cô ấy lại càng phải làm, nhưng nếu theo ý của cô ấy thì cô ấy sẽ mềm lòng. Mà trên thế giới này, chỉ có ba người có thể hoàn toàn chỉ huy cô, cũng khiến cô hoàn toàn phục tùng, một là Tử Thất Thất, hai là cha của Tử Thất Thất, cuối cùng là cha nuôi Mặc Hình Thiên của cô, nhưng mà người thứ tư có thể ngăn cản tính cách điên cuồng này của cô lại, thì phải là Mặc Thâm Dạ, nhưng cũng là vì người đàn ông này quá lợi hại, Phương Lam hoàn toàn không thể chống đỡ được mà thôi.
"Cô tới đây không phải là muống giết lão gia tử chứ?" Hắn bỗng nhiên nghiêm túc hỏi.
"Người giết lão hồ ly kia cũng không phải tôi, nhưng ít ra tôi muốn thay Thất Thất trút giận." Phương Lam cũng nghiêm túc trả lời.
"Cô định trút giận như thế nào?" Vũ Chi Húc tò mò hỏi.
"Hừ. . . . . ." Phương Lam tà ác hừ lạnh, sau đó trên mặt tràn đầy hơi thở tà ác.