Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau

Chương 215: Chương 215: Mệt mỏi quá, thật phiền, thật loạn, thật tức!!






Hơi thở Tử Thất Thất mất trật tự, thân thể cực nóng giống như bị rút đi hết khí lực, nhưng những lời Mặc Tử Hàn mới nói, cô lại nghe được rất rõ ràng, trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc.

"Em cũng..... Vậy....." Cô khẽ trả lời, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.

Mặc Tử Hàn ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, sau đó hôn lên môi cô.

Tử Thất Thất phối hợp với nụ hôn của anh, hai người đắm chìm trong hạnh phúc ngọt ngào.

Đời này, có thể tìm được người mình thích, hơn nữa người kia cũng thích mình, đây chính là hạnh phúc mỹ lệ nhất trên thế giới.....

※※※

Đêm vừa buông xuống

Biệt thự nhà họ Bách

Bên trong phòng ăn lầu một

Trên bàn ăn bày ra bữa tối thịnh soạn, Bách Vân Sơn ngồi ở ghế chủ vị, Bách Mạc Lệ và Hạ Thủy Ngưng ngồi ở bên cạnh, mà Hạ Mộ Phong ngồi đối diện hai người bọn họ, mặt khác..... Còn có một chỗ trống.

Đột nhiên một người hầu đi tới bên cạnh Bách Vân Sơn, khẽ cúi đầu nói, "Lão gia, thiếu gia nói cậu ấy không có khẩu vị, cho nên không ăn bữa tối nữa!"

Nghe lời người hầu nói, bốn người trên bàn đều nhíu mày.

"Hừ!" Hạ Mộ Phong tức giận hừ lạnh, tràn đầy bất mãn với Bách Hiên.

Bách Vân Sơn bình tĩnh, khoát tay áo cho người hầu kia lui ra.

"A a a....." Ông có chút xấu hổ cười, "Hiên nhi thân thể gần đây không thoải mái, với lại trong khách sạn cũng có rất nhiều chuyện, hẳn là nó quá mệt nên không có đói..... Chúng ta đừng lo cho nó nữa, mọi người ăn, ăn đi, tới....."

"Được rồi, tôi cũng không đói, Thủy Ngưng chúng ta về thôi!" Hạ Mộ Phong đột nhiên đứng lên, cơn giận giữ thình lình nổi lên trong lòng.

"Hạ lão đệ!"!" Bách Vân Sơn thân mật gọi, vội vàng đứng lên giữ ông ta, lúc vừa muốn mở miệng khuyên giải, Hạ Mộ Phong liền cắt lời.

"Cái gì cũng không cần nói, Thủy Ngưng, chúng ta đi!" Hạ Mộ Phong hất tay Bách Vân Sơn, vòng qua bàn, kéo tay Hạ Thủy Ngưng.

"Ba....." Hạ Thủy Ngưng cau mày gọi ba, đồng thời giữ chặt ông ta lại.

Lửa giận của Hạ Mộ Phong trong nháy mắt dâng trào.

"Thủy Ngưng, con nghe ba, đi theo ba, hôn lễ này chúng ta không cần! Con còn trẻ như vậy, xinh đẹp như vậy, có người đàn ông nào mà không tìm được, tại sao hết lần này tới lần khác cứ muốn thằng nhóc ngu ngốc kia hả? Đi theo ba, chúng ta về!" Hạ Mộ Phong tức giận nói, dùng sức lôi kéo con đi.

"Ba....." Hạ Thủy Ngưng bị ông ta kéo ra liền loạng choạng.

"Hạ lão đệ, chú đừng tức giận, nghe anh nói này....." Bách Vân Sơn vội vàng tiến lên ngăn cản.

"Còn có gì để nói? Ngày đính hôn chính con trai anh không phải đã nói rất rõ sao? Là chúng tôi buộc cậu ta đính hôn, cậu ta căn bản không thích Thủy Ngưng, vậy tại sao còn muốn để bọn chúng kết hôn? Nếu bọn chúng thật sự kết hôn, vậy sao này thì sao? Sau này bọn chúng phải làm sao? Anh muốn Thủy Ngưng nhà chúng tôi phải làm sao hả?" Hạ Mộ Phong đem những lời chất chứa đã lâu nói ra.

Tính tình của ông vốn cực kỳ dễ giận, nhất là đụng tới chuyện của con gái yêu, ông hiện tại cũng chỉ có một người thân duy nhất, ông sao có thể để con gái chịu khổ được chứ? Tâm nguyện của ông là tìm một người thương con gái ông, yêu con gái ông, cưng chiều con gái ông, che chở con gái ông, để con gái ông hạnh phúc cả đời. Vốn lần đầu tiên thấy Bách Hiên, ông cảm thấy cậu trai này quả thật không tệ, kỳ thật bản thân cậu ta cũng không tệ, là người con rể ông đã chọn, nhưng cậu ta căn bản không thích Thủy Ngưng, cậu ta căn bản là không thể toàn tâm toàn ý chiếu cố con gái mình, chỉ biết thương tổn nó, vậy nên ông không thể đưa đứa con gái yêu tới đây, ông không thể để con gái yêu của ông chịu ấm ức.

"Hạ lão đệ, anh cam đoan với chú, chờ Thủy Ngưng gả cho Hiên nhi, nhà họ Bách anh tuyệt sẽ không đối xử tệ với nó, nhất định sẽ chiếu cố nó thật tốt, tuyệt đối sẽ không khiến nó phải chịu ấm ức!" Bách Vân Sơn vỗ ngực cam đoan.

"Anh cam đoan? Anh lấy cái gì ra để cam đoan? Cam đoan của anh là thế sao? Ngay cả một bữa cơm cũng không muốn?" Hạ Mộ Phong tức giận chất vấn.

Bách Vân Sơn nháy mắt á khẩu không trả lời được.

Không khí bên trong phòng ăn hoàn toàn trở nên khẩn trương.

Hạ Thủy Ngưng cau chặt mày nhìn khuôn mặt tức giận của Hạ Mộ Phong.

Cô rất rõ, tính tình ba mình rất nóng nảy, cô cũng rất rõ, ông nóng nảy bởi vì quan tâm cô, lo lắng cho cô, sợ cô chịu ấm ức, nhưng cô cũng không cách nào buông Bách Hiên, không cách nào buông cuộc hôn nhân này.

"Ba..... Ba đừng tức giận, thực ra bác trước khi con và anh Hiên đã tìm con thương lượng, là con đáp ứng bác ấy, là con cố chấp muốn gả cho anh Hiên, vậy nên đây đều là lỗi của con, toàn bộ là lỗi ở con, nhưng con không có cách nào, con thật sự thích anh Hiên, con không thể không có anh ấy..... Ba, coi như con cầu xin ba được không? Đừng tức giận nữa, đừng hủy hôn..... Con thật sự rất thích anh Hiên, con yêu anh ấy, con chỉ muốn gả cho anh ấy....." Hạ Thủy Ngưng hai tay nắm chặt tay ba cô, khẩn cầu nói, nước mắt cũng tuôn rơi, xẹt qua hai gò má trắng nõn.

Hạ Mộ Phong nhìn nước mắt của con gái yêu, lửa giận liền biến mất, trong lòng cực kỳ đau xót.

Vươn tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt con, cau mày nói, "Con gái ngốc, gả cho một người đàn ông không thích mình, con sẽ thống khổ cả đời!"

Hạ Thủy Ngưng dùng sức lắc đầu, không ngừng lắc đầu, nói "Sẽ không, anh Hiên nhất định sẽ đối tốt với con, con nhất định sẽ khiến anh Hiên thích con, con sẽ hạnh phúc, con nhất định sẽ hạnh phúc!"

"Con gái ngốc....." Hạ Mộ Phong đau xót, sau đó buông lỏng tay con ra, nói, "Thôi..... Thôi..... Tùy con, ba cái gì cũng không quản nữa, ba sau này cái gì cũng không quản nữa, con muốn gả cho ai thì gả đi, cuộc sống của con do con lựa chọn, là đúng hay sai, đều tùy con vậy. Ai..... Con gái trưởng thành, cánh cũng đã cứng, đã học xong cách bay, đã học được lời của người lớn..... Quên đi, quên đi..... Không sao cả....." Ông bi thống nói, thương tâm xoay người, rời khỏi phòng ăn.

Nên làm ông cũng đã làm, ông không thể làm tổn thương con gái mình, vậy nên..... Cứ theo con thôi.

Hạ Thủy Ngưng nhíu mày nhìn bóng lưng của ông, trái tim đau đớn, nước mắt không ngừng rơi xuống, trái tim bàng hoàng lại bắt đầu hỗn loạn, rốt cuộc lựa chọn của mình có đúng không? Cô có phải nên theo ba rời đi không? Cô có phải nên nghe ba từ bỏ cuộc hôn nhân này không? Nhưng..... Cô không nỡ, cô không bỏ xuống được.

"Thủy Ngưng à..... Đừng khóc!" Bách Mạc Lệ vội vàng tiến lên an ủi, dùng khăn tay lau nước mắt cho cô, nhẹ giọng nói, "Hôm nay đều là lỗi của Hiên nhi chúng ta, ba con tức giận là phải, con cần gì đối chọi với ông ấy hả? Con mau đuổi theo đi, khuyên nhủ ông ấy cho tốt, bác gái cũng sẽ lập tức đi nói với Hiên nhi, để nó ngày mai đến nhà con nhận lỗi với ba con!"

"Bác gái, không sao đâu ạ!" Hạ Thủy Ngưng miễn cưỡng mỉm cười.

"Cái gì mà không sao? Con xem con kìa, mắt đã đỏ cả lên rồi, ai..... Hiên nhi nhà chúng ta nhất định là phúc khí tu luyện mấy đời, có một cô bé nhu thuận như con thương nó, con yên tâm, bác gái nhất định sẽ bảo nó đối với con thật tốt, bác gái nhất định sẽ không để con chịu ấm ức ở nhà họ Bách!" Bách Mạc Lệ kiên định cam đoan.

"Cám ơn bác gái!" Hạ Thủy Ngưng miễn cưỡng tươi cười, mà hai mắt lại nhìn về phía bóng người đã sớm biến mất.

Ba ba hẳn rất thất vọng về cô đi? Nhất định rất đau đớn đi?

Xin lỗi.....

Xin lỗi, ba.....

Để con gái lúc này được buông thả một lần đi.

Mặc kệ kết quả là thống khổ hay là hạnh phúc, cô cũng sẽ vui vẻ tiếp nhận, bởi vì đây là lựa chọn của cô, đây là sự cố chấp của cô..... Chú chim nhỏ đã trưởng thành, đã học xong cách bay lượn, muốn dùng đôi cánh của mình bay lượn trên bầu trời, vậy nên cô cũng có thể rời khỏi cánh tay của ba, có cuộc sống của mình, đi con đường của mình, cô tin tưởng mình sẽ thành công, một ngày nào đó cô sẽ dùng chân tình đả động trái tim anh Hiên, nếu như một ngày không được, vậy thì hai ngày, hai ngày không được, vậy thì ba ngày, ba ngày không được thì năm ngày, mười ngày, trăm ngày, ngàn ngày, vạn ngày..... Cô tin tưởng mình nhất định có thể tìm được hạnh phúc, nhất định có thể.....

Ở trong trái tim đau đớn tràn đầy dũng khí và kiên cường, sau đó nước mắt ngừng rơi, nở nụ cười xinh đẹp, lại khẽ nói, "Bác trai, bác gái, thật sự rất xin lỗi, ba con tính tình nóng nảy thế đó, cứ tức lên là lại hồ ngôn loạn ngữ, vậy nên mọi người đừng để trong lòng, còn..... Con có thể đưa cơm cho anh Hiên được chứ? Nghe nói mấy ngày qua anh ấy cũng không có ăn ngon, con muốn đưa cho anh ấy chút gì đó để ăn, được không ạ?"

"Dĩ nhiên là được, dĩ nhiên là được!" Trên mặt Bách Mạc Lệ lập tức dào dạt thần sắc vui mừng, lớn tiếng gọi, "Người đâu, đi chuẩn bị một phần cơm tối cho thiếu gia!"

"Vâng!" Người hầu đứng ở cửa liền lên tiếng đáp lại.

Hạ Thủy Ngưng cố tươi cười, hai mắt nhìn thoáng qua Bách Vân Sơn, khẽ gật đầu, sau đó rời khỏi phòng ăn, tới phòng bếp.

"Ai..... Đứa nhỏ này thật tốt, anh nói xem Hiên nhi nó làm sao có thể nhẫn tâm như vậy chứ?" Bách Mạc Lệ thở dài nói, chân mày phiền muộn nhăn lại.

Chân mày Bách Vân Sơn cũng chau lên, nặng nề mở miệng, cuối cùng cũng chỉ là thở dài một hơi, "Ai....."

Thủy Ngưng tuyệt đối là người tốt nhất ông chọn làm con dâu, mà tin tức đính hôn cũng đã thả ra ngoài, ngay cả tiệc đính hôn cũng đã cử hành, cho nên hôn sự của Hạ Thủy Ngưng và Bách Hiên đã là chuyện ván đã đóng thuyền, ông tuyệt đối sẽ không để Hạ Mộ Phong huỷ hôn, cũng tuyệt đối sẽ không để cho Hạ Thủy Ngưng buông Bách Hiên, mà chuyện Tử Thất Thất bên kia tựa hồ cũng xử lý tương đối thuận lợi, xem biểu hiện mấy ngày qua của Bách Hiên hẳn bọn họ đã cắt đứt quan hệ mập mờ không rõ này rồi, vậy thì kế tiếp..... Chính là phải mau mau làm tốt hôn sự, chỉ cần hai người bọn nó kết hôn, vậy thì mọi chuyện cần thiết chính là một dấu chấm tròn hoàn mỹ.

Nhưng mà còn một chuyện..... Khiến ông rất lo lắng!

Chân mày Bách Vân Sơn lại một lần nữa chen chúc.

.....

Lầu hai

Trong phòng ngủ

Bách Hiên ngồi ở trên ghế sa lon, hai tay ở trong laptop không ngừng gõ, phát ra thanh âm "cạch cạch" dễ nghe, mà trong mấy ngày này, hai gò má của anh ngày càng gầy đi, đôi mắt thì thâm quầng, rất rõ ràng chính là ngủ không ngon, cộng thêm mệt nhọc mà tạo thành, nhưng mệt nhọc trên thân thể đối với anh mà nói cũng không tính là cái gì, chỉ là trong lòng thống khổ, mới khiến anh không cách nào nhịn được.

Buông tay?

Nói thật rất dễ dàng, nhưng làm, cũng là quá khó khăn.

Anh muốn quên nhưng không thể quên Tử Thất Thất, càng không thể quên được tình cảm đối với cô.

"Cộc, cộc, cộc!"

Bỗng vang lên tiếng gõ cửa, cắt đứt suy nghĩ ưu thương của anh, nhưng lại không có làm động tác ở tay anh dừng lại, càng không có làm suy chuyển ánh mắt của anh.

Ba mươi giây sau.....

"Cộc, cộc, cộc!"

Tiếng gõ cửa lại vang lên, sau đó truyền đến thanh âm trong veo của Hạ Thủy Ngưng, "Anh Hiên, anh đang ở bên trong sao? Em mang bữa tối tới cho anh này!"

"....." Bách Hiên trầm mặc không trả lời, chỉ là không ngừng gõ bàn phím, xử lí công việc chồng chất như núi, hoàn toàn không có trả lời người đứng ở ngoài cửa.

Lại qua một phút nữa.....

"Cộc, cộc, cộc!"

Vẫn là ba tiếng gõ, sau đó là thanh âm của Hạ Thủy Ngưng, "Anh Hiên, anh có bên trong không? Anh đã ngủ chưa? Em là Thủy Ngưng, có thể mở cửa cho em vào không? Anh Hiên.... Anh Hiên, anh mở cửa ra đi!"

"....." Bách Hiên vẫn không có đáp lại, tiếp tục công việc trong tay mình.

Nhưng năm phút đồng hồ sau, đột nhiên, cửa phòng bị người tự tiện mở ra, Hạ Thủy Ngưng bưng một khay thật to chậm rãi bước tới, mà biểu tình trên mặt vô cùng dịu dàng, không có một chút bộ dáng tức giận.

Cô bước nhanh tới ghế sa lon, đặt khay lên bàn, dịu dàng nói, "Anh Hiên, nghỉ ngơi một chút, ăn gì đã!"

Khuôn mặt Bách Hiên rốt cục có thay đổi, mà tay gõ bàn phím cũng dừng lại, khép Laptop, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn cô, lạnh lùng nói, "Anh đồng ý để em vào sao? Đi ra ngoài!"

Hạ Thủy Ngưng kinh sợ trừng lớn cặp mắt của mình, khiếp sợ nhìn anh, sau đó lập tức hòa hoãn vẻ mặt của mình, cười nói, "Em chỉ muốn đưa cho anh chút đồ ăn, anh mấy ngày qua cũng không có ăn được một bữa cơm thật ngon, một mực làm việc, em sợ thân thể anh không chịu được, vậy nên....."

"Chuyện của anh, không cần em quan tâm!" Bách Hiên lớn tiếng cắt đứt lời cô.

"Nhưng mà, em là vị hôn thê của anh, em có nghĩa vụ cũng như quyền lợi chiếu cố cho anh!"

"Vị hôn thê?" Bách Hiên đột nhiên đứng lên, hai mắt lạnh như băng nhìn cô, nói, "Cho dù em là vị hôn thê của anh, em cũng không có quyền can thiệp vào chuyện của anh, mau đi ra ngoài, cầm thứ này đi ra!"

Đối với người phụ nữ này, anh có đồng tình, có thương hại, thậm chí còn có cảm giác áy náy với cô, nhưng phương thức theo đuổi tận cùng không buông này của cô, cùng với cách làm không chừa thủ đoạn nào của cô, anh thật sự chán ghét đến cùng cực. Mặc dù anh thấy cô như chính bản thân, mặc dù hai người bọn họ trên phương diện tình cảm có nhiều điều giống nhau, nhưng bất đồng duy nhất, là anh yêu Tử Thất Thất, muốn cô ấy vui vẻ, muốn cô ấy khoái hoạt, muốn cô ấy hạnh phúc, mà tình yêu của cô, chỉ là muốn chiếm đoạt anh, muốn cướp lấy anh, căn bản không có suy nghĩ tới tình cảm của anh.

Mệt mỏi quá!

Anh hiện tại vừa thấy cô, đã cảm thấy mệt mỏi, thật phiền, thật loạn, thật tức.....

Mà Hạ Thủy Ngưng nghe những lời này của anh, nhìn biểu tình lạnh như băng của anh, trong lòng đau đớn như bị xé rách, nhưng nụ cười trên khuôn mặt cô vẫn duy trì, còn ân cần cầm lấy một chén canh trên khay, cực kỳ giống một người vợ hiền lương thục đức, đi tới bên cạnh anh, nũng nịu nói, "Anh Hiên, em sẽ nghe lời anh, ngoan ngoãn đi ra ngoài, nhưng trước đó, anh nhất định phải uống chén canh này, đây là bác gái tự tay nấu canh gà sâm cho anh, để anh bồi bổ thân thể, còn dặn em nhất định phải thấy anh uống hết, cho nên chỉ cần anh uống chén canh này, em sẽ lập tức rời đi, không quấy rầy công việc của anh nữa, được không?"

Cô nói xong, múc một thìa canh, đưa tới bên miệng anh.

"Anh không muốn uống!" Bách Hiên nói xong liền lùi lại, tránh thìa canh cô đưa tới, cũng giữ một khoảng cách với cô.

"Uống một chút thôi!" Cô lại tiến lên.

"Anh nói anh không muốn uống!" Bách Hiên lại lùi lại mấy bước.

"Chỉ một ngụm thôi, một ngụm là được!" Hạ Thủy Ngưng thương lượng, lập tức đi theo.

Bách Hiên khó chịu xoay người, chính diện đối mặt với cô, hét lên, "Tôi đã nói tôi không muốn uống, cô mau cầm hết thứ của cô, cút ra khỏi đây!"

Cút?

Nghe chữ này, mỉm cười trên mặt Hạ Thủy Ngưng rốt cục sụp đổ, mà chén canh trong tay liền rơi xuống, đánh đổ trên mặt đất.

"Em chỉ muốn cho anh uống vài ngụm canh mà thôi, khó khăn đến vậy sao?" Cô bi thống chất vấn.

"....." Bách Hiên trầm mặc nhíu mày.

"Em chỉ sợ thân thể anh sẽ không chống giữ được, quan tâm anh mà thôi, anh tại sao phải tức giận như vậy?" Cô lại chất vấn.

"....." Bách Hiên vẫn trầm mặc, đột nhiên xoay người đưa lưng về phía cô, không nhìn tới khuôn mặt đau đớn đáng thương của cô.

"Anh Hiên....." Hạ Thủy Ngưng thương tâm gọi anh, nói, "Anh thật sự chán ghét em đến vậy ư? Anh hận em đến thế ư?"

"....."

Hạ Thủy Ngưng thấy hắn vẫn trầm mặc, khóe miệng gợi lên sự châm chọc, "Anh đã chán ghét em đến như vậy, em cũng không còn gì để mà cố kỵ nữa, sẽ khiến anh càng chán ghét em hơn!"

Cô nói xong, lại đột nhiên bước nhanh đi tới trước mặt Bách Hiên, hai tay thình lình ôm lấy cổ anh, kiễng chân, cưỡng hôn đôi môi anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.