Mặc Thiên Tân ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trầm mặc của anh, nghi hoặc nói: "Ba, ba bị phù thũng sao?"
Phù thũng?
Mặc Tử Hàn lấy lại tinh thần nhưng vẫn trầm mặc như cũ.
Mặc Thiên Tân trong lòng mừng thầm, rồi vẻ mặt lại giả bộ vô tội, nói: "Không phải là ba hiểu lầm con chứ? Con thanh minh trước, con không có nói ba là trư đâu, đây chẳng qua chỉ là một phương thức so sánh đơn giản dễ hiểu, bởi vì chữ nhân viết dễ nhất, nhưng ba có khả năng đem những chữ 'nhân' ấy nhìn thành 'trư', đem chữ 'trư' nhìn thành 'nhân', cho nên... cho dù là ba ở giữa đàn lợn mênh mông, con vẫn như thường có thể liếc mắt tìm thấy ba."
Lửa giận Mặc Tử Hàn xông lên tận trời, gân xanh trên trán tuôn ra.
Tiểu quỷ chết tiệt này... vừa trư vừa nhân, rốt cuộc là muốn châm chọc anh đến bao giờ?
Mặc Thiên Tân tiếp tục vẻ mặt ngây thơ, còn cố tình đổ thêm dầu vào lửa nói: "Ba lại suy nghĩ bậy bạ nữa rồi, ba sao có thể là heo chứ? Ba tuyệt đối không có khả năng là heo, ba so với heo thông minh hơn!"
Rốt cuộc cũng tức giận? Như vậy kế tiếp ba sẽ làm gì?
Mặc Tử Hàn trừng mắt nhìn cậu, đôi lông ày gắt gao nhíu lại, rất rõ ràng lửa giận đã đạt cực hạn, thế nhưng đột nhiên... Anh nhắm hai mắt, nặng nề thở dài một hơi, nói: "Người ta đã mang về cho ngươi, ta cũng nên đi!"
Anh nói xong lập tức xoay người ra khỏi phòng ngủ.
"Hả? Ba phải đi? Không ngồi một chút sao? Không bằng uống chén trà?" Mặc Thiên Tân không ngừng đuổi theo sau, liên tục mời ở lại.
"Không cần!" Mặc Tử Hàn lãnh cự tuyệt.
"Nhưng mà..."
"Chăm sóc mẹ ngươi, tạm biệt!"
"Phịch" một tiếng vang lên, Mặc Tử Hàn biến mất khỏi căn nhà, phòng khách lại một mảnh yên lặng.
Mặc Thiên Tân nhìn chằm chằm cánh cửa đóng, khóe miệng bỗng gợi lên, trên khuôn mặt trẻ con vương đầy bộ dáng vui vẻ tươi cười, hưng phấn xoay người, vừa đi vừa nhảy về phòng ngủ, ghé vào bên giường nhìn khuôn mặt Tử Thất Thất đang ngủ.
"Mẹ, mẹ thấy không? Con vừa cố tình chọc giận ba, ba cũng không có nổi giận với con... Mẹ nói đây không phải là chứng minh, ba cũng rất thích con chứ?"
"Còn nữa, mẹ... Ba không những mang mẹ về, còn bảo con chăm sóc tốt cho mẹ, cho nên, ba cũng là một người đàn ông tốt chứ? Hay... mẹ chịu đựng, chịu đựng, miễn cưỡng, miễn cưỡng, coi như là thích ba, được không?"
"..." Tử Thất Thất trầm mặc ngủ say/
Mặc Thiên Tân nhíu mày, cầm lấy tay của cô, dùng sức lay động, nói: "Mẹ, mẹ đừng ngủ, trả lời con... có được hay không? Có được hay không? Có được hay không? Có được hay không?"
"Ừ..." Tử Thất Thất đang mê man nhíu mày, bật ra tiếng.
"OK" Mặc Thiên Tân sấn hỏa đả kiếp ( là lợi dụng lúc loạn để thao túng, lúc tình hình rối ren mà sắp xếp theo ý muốn.), vui vẻ nói: "Con nghe được rồi, mẹ đã đồng ý rồi, con cũng không ép mẹ, quyết định như vậy, ngoéo tay..."
Nói xong, mượn tay phải vô lực của cô, ôm lấy ngón út ...
"Ngoéo tay... Thắt cổ... Một trăm năm... Không được thay đổi..."
Nguyện vọng của con... chính là mẹ có thể hạnh phúc...
Đây mới là bí mật sâu nhất sâu nhất sâu nhất trong lòng con...
※※※
Dưới lầu.
Khuôn mặt Mặc Tử Hàn hé ra, ngồi vào trong xe.
"Lái xe" Anh lạnh lùng ra lệnh.
Nhưng Kim Hâm chậm chạp không có khởi động xe, anh trầm mặc ngồi trên ghế lái, đôi mày xiết chặt.
"Làm sao vậy? Có chuyện gì nói!" Mặc Tử Hàn lên tiếng/
"Đại ca..." Kim Hâm mở miệng.
"Tôi không rõ, anh vì sao muốn đưa Tử tiểu thư về? Tại sao anh không lấy lại đồ vật kia? Tại sao anh cứ dây dưa với cô ấy? Chẳng lẽ..." Anh hơi ngừng lại, hai tay nắm chặt, cố lấy dũng khí chất vấn, "Anh thích cô ấy?"