Phương Lam không ngừng đi đi lại lại trước cửa phòng Bách Hiên vừa bước vào, càng nghĩ lại càng thấy không thích hợp.
Cho dù Thất Thất thật sự uống say, thân là bạn trai vì sao anh ta không đưa cô ấy về nhà? Vì sao lại vào phòng thuê làm gì chứ?
Cô nam quả nữ, cùng ở một phòng, chẳng lẽ anh ta muốn... muốn...
Chợt nghĩ đến điều nguy hiểm nhất, cô lập tức lo sợ xoay người vươn tay ấn chuông cửa.
"Tránh ra!"
Thanh âm lãnh liệt truyền đến từ phía sau, cắt ngang động tác của cô.
Ai?
Cô nghi hoặc quay lại, hai mắt trừng lớn, khiếp sợ nhìn Mặc Tử Hàn trước mặt mình.
Anh ta... vì sao lại ở đây?
Hai mắt Mặc Tử Hàn xuyên thấu Phương Lam, lạnh lùng nhìn cửa phòng sau cô, mở miệng lần nữa, từng chữ lạnh như băng như cũ, "Tránh ra"
"Hả? A..." Phương Lam ngây ngốc, bất giác tránh đường.
Mặc Tử Hàn nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, mi tâm nhíu lại.
"Kim Hâm, mở cửa!" Anh ra lệnh.
"Vâng"
Kim Hâm cúi đầu lĩnh mệnh, tiến lên từng bước, bàn tay to lấy từ trong âu phục một cái súng lục màu đen, thuần thục lấy tiêu thanh ở nòng súng, sau đó hướng về phía cửa "Bang bang bang" liên khai lục thương.
Nhìn bên dưới cửa phòng vẫn y nguyên, thế nhưng khi Kim Hâm dùng chân đạp, toàn bộ cửa phòng liền tách rời khuông cửa, ngã xuống thật mạnh trên mặt đất.
Phương Lam kinh ngạc trợn mắt há mồm.
Mặc Tử Hàn bình tĩnh hé ra khuôn mặt lạnh, ngạo nghễ bước vào bên trong phòng.
Phòng ngủ.
"Ầm" một tiếng, cửa phòng bị mở ra thô bạo.
Bách Hiên kinh ngạc quay đầu nhìn thấy hai người đứng ở cửa phòng ngủ.
Kim tổng? Mặc Tử Hàn?
Hai người bọn họ tại sao lại ở đây? Quả nhiên người đàn ông khác ở phòng VIP 001 chính là anh ta. Bọn họ có quan hệ gì với nhau? Hơn nữa... vì sao lại tìm tới được chỗ này?
Mặc Tử Hàn trầm mặc đứng ở cửa phòng, hai mắt sắc bén chụp được Tử Thất Thất hôn mê nằm trên giường.
Vạt áo của cô đã bị kéo ra, để lộ nước da trắng nõn không thể nghi ngờ, hai khối tiểu anh đào sắc phấn hồng sa nhã sừng sững trước ngực, mà Bách Hiên ở trên thân thể cô, cà vạt đã tháo, quần áo không ngay ngắn, không khó để nghĩ anh ta đang làm những gì!
Chợt...
Đôi mắt Mặc Tử Hàn buộc chặt, chân dài bước tới, đi nhanh đến bên giường, kéo Bách Hiên ra, tự cởi áo khoác tây trên người che cơ thể Tử Thất Thất, sau đó vươn hai tay ôm lấy cô.
"Anh muốn làm gì? Không được chạm vào cô ấy, buông cô ấy ra!" Bách Hiên rống to.
"Tôi muôn làm gì?" Mặc Tử Hàn chậm chạp nhắc lại, hai mắt liếc xéo nhìn về phía anh ta, lạnh lùng nói, "Anh không nhìn thấy sao? Đương nhiên là cướp người!"
"Cô ấy là bạn gái tôi, mời anh lập tức thả cô ấy ra!" Bách Hiên ra lệnh.
"A..." Mặc Tử Hàn giễu cợt, khinh thường nói: "Bạn gái là cái gì? Cô ấy là người phụ nữ của tôi, là mẹ của con tôi... Anh muốn cùng tôi tranh phụ nữ, đợi một trăm năm nữa!"
"Anh đứng lại cho tôi, buông cô ấy ra!" Bách Hiên kích động bước xuống giường, lập tức đuổi theo.
Kim Hâm đi nhanh tới chắn trước mặt anh, thân hình cao hai thước hoàn toàn che phủ anh.
"Tránh ra" Bách Hiên rống to.
"Bách tổng!" Kim Hâm cứng nhắc lên tiếng, lạnh nhạt nói: "Nếu giờ anh muốn đuổi theo, tôi không dám cam đoan đaị ca sẽ làm gì với anh, cho nên tôi khuyên anh nên quý trọng tính mạng của mình!"
Cái gì? Đại ca?
Bách Hiên hết sức kinh hãi, hốt hoảng lùi về sau hai bước!
Thì ra... anh ta cũng là thủ hạ của Mặc Tử Hàn, như vậy ông chủ thật sự của tập đoàn Kim King... là Mặc Tử Hàn?
Người đàn ông kia rõ ràng ở trong ngục bảy năm, rốt cuộc anh ta đã làm gì ở trong đó?